Thiên đạo yêu quý chiếu cố, lâm nạn gặp may, loại vận khí này đúng là khiến cho người ta ghen ghét đến phát cuồng!
Hắn chắc chắn, tờ giấy đó đang nằm trong tay của tên chuột tìm báu vật!
Rất tốt, chí bảo nho gia đã thuộc về ta!
Trong cả Cửu Châu đại lục, không phải ai cũng có thể ngưng kết văn đảm, điều kiện tiên quyết là ngươi chăm chỉ không ngừng đọc sách, lại nhờ vào thiên phú dẫn ra thiên địa chính khí.
Thời gian của con người chung quy có hạn, một khi lựa chọn sa vào trong biển sách, tương đương với việc từ bỏ con đường võ đạo.
Người có thể tu luyện nho võ đồng thời, tựa như phượng mao lân giác! (ý chỉ hiếm có)
Nhưng khi có trang giấy này trong tay, việc ngưng kết văn đảm dễ như ăn cơm uống nước, hơn nữa còn có thể hiểu thấu nho pháp tinh diệu.
Khó trách Diệp Thiên phải dịch dung bằng cách đeo mặt nạ, thì ra hắn không chỉ tránh mặt mỗi mình ta.
Từ Bắc Vọng thầm nghĩ trong lòng, đáy mắt lộ ra ý cười.
“Khẩn cầu trả lại.”
Khổng Hoằng Hậu xoay người thi lễ khắp bốn phương tám hướng, tư thế cực kì khiêm tốn.
Bầu không khí nơi này dần dần trở nên ngột ngạt, mọi người đều cảm thấy áp lực kinh khủng.
Nho gia có câu, tiên lễ hậu binh.
Lễ tiết làm đủ, tiếp theo động thủ.
Quả nhiên.
“Chí bảo đang nằm trong tay ai, lục soát một chút là biết.”
Thanh niên đội sa quan bước ra, lạnh lùng đảo mắt xung quanh: “Người đọc sách Nho gia, toàn bộ ra khỏi hàng!”
Câu nói này mang theo ý chí không thể xen vào!
Địa vị của Khổng gia ở trong lòng người đọc sách to lớn cỡ nào không cần nói cũng biết.
Căn bản không có ai dám ngỗ nghịch!
Trong số mười vạn đệ tử môn phái, dù người đọc sách khan hiếm đến mấy thì cũng có hơn mấy trăm người.
Diệp Thiên đổ mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vô cùng hoảng sợ, nội tâm đã là một mảnh lạnh buốt.
Trong cơ thể hắn ta đang có văn đảm, căn bản là không thể qua được con mắt của cường giả nho gia.
Một khi trang giấy này bị phát hiện có trong nhẫn trữ vật, thân phận của hắn chắc chắn sẽ bị bại lộ, thậm chí còn gây ra hiệu ứng dây chuyền.
Độn Thế Cốc, Từ ác liêu!
Trước có sói, sau có hổ!!
Hết thảy những chuyện này đều tới quá bất ngờ, cảm giác cực kì không chân thực.
Diệp Thiên cảm thấy mình đang đi về phía trước, đột nhiên đạp vào hư không, sau đó linh hồn bồng bềnh nhìn thân thể của mình rơi xuống phía vực sâu vô vọng.
Cảm giác lúc này không phải là thống khổ, cũng không phải sợ hãi, mà là một loại mê mang bất lực khó nói thành lời.
Đây rõ ràng là kỳ ngộ mà ta phải chịu đắng cay tủi nhục mới có được, tại sao các ngươi đều muốn cướp đoạt của ta?
Vì cái gì?
“Cút khỏi quận Lang Gia.”
Một thanh âm lại kéo hắn ta trở về từ trong tuyệt vọng.
Toàn bộ thành Lang Gia câm như hến.
Vô số người dùng ánh mắt cực kỳ kinh dị nhìn chằm chằm nam tử áo trắng vừa mới lên tiếng.
Vẫn là câu nói đó, Từ công tử bước ra một lần nữa.
“Từng kẻ các ngươi, thật sự không coi Đại Hội Võ Lâm mà triều đình khâm định ra gì, muốn làm càn thì làm càn, muốn soát người thì soát người.”
“Hôm nay ta thà chết nơi này, chứ không thể để cho các ngươi chà đạp tôn nghiêm của triều đình!”
Thanh âm lạnh lùng quét sạch tất cả ngóc ngách, áo bào trắng như tuyết tung bay theo gió.
Từ Bắc Vọng đứng ở phía trước, một bước không lùi.
Những người đọc sách trong đám đông nắm chặt hai tay, huyết dịch toàn thân đều thiêu đốt, lồng ngực phập phồng mãnh liệt!
Bọn hắn rốt cục đã hiểu thấu câu nói này —— Dù vạn người đi lùi, nhưng ta vẫn tiến tới.
Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, loại khí thế này làm bọn hắn lung lay rung động!
Từ công tử vì sao phải làm như thế?
Hắn không có văn đảm, trang giấy [Xuân Thu] tuyệt đối không có khả năng ở trên người hắn.
Nhưng hắn vẫn hiên ngang một mình chống cự Khổng gia, đó là vì muốn bảo vệ tôn nghiêm không đáng nhắc đến của đám người chúng ta!
Cho dù có hèn mọn như cỏ rác, nhưng ai lại cam tâm tình nguyện bị người khác soát người?
Khổng Hoằng Hậu cau mày, đánh giá tên nhóc mới nổi lên tại Cửu Châu đại lục.
Hắn ta cũng không e ngại mấy câu nói đường hoàng này.
Khổng gia đã trải qua mấy lần thay đổi triều đại mà vẫn sừng sững không ngã, mặc dù vẫn giữ mối quan hệ quân thần trên danh nghĩa với Cơ gia, nhưng rất ít khi phụng chiếu làm việc.
Người mà khiến ông ta phải e dè, chính là nữ nhân đứng đằng sau hắn!
Đệ Ngũ Ma Đầu!
Sáu năm trước, Khổng Như Hiền, một người có tu vi cảnh giới Niết Bàn, được vinh danh là Nho Thánh, cũng bị giết chết giữa đường trên tay ma đầu.
“Việc này không liên quan gì với ngươi.”
Ánh mắt thanh niên Khổng Thước trở nên băng lãnh, giọng nói không có một chút nhiệt độ.
“Không sai.”
Nghiêm Lương mượn cơ hội này, tranh thủ thời gian tiếp lời: “Thái độ của ngươi kiêu căng như thế, có gan bất kính với Khổng gia, thật sự không sợ văn nhân trong thiên hạ dùng ngòi bút làm vũ khí ư?”
“Ngươi mau chóng lui ra, chúng ta có thể bỏ qua việc này. Nếu không, Độn Thế Cốc ta cũng không tha cho ngươi!”
Từ Bắc Vọng không hề bận tâm, hắn khẽ cười rồi mở miệng: “Ta vốn là tiểu lâu la dưới trướng nương nương, chuyện trong thiên hạ sao lại không liên quan đến ta?”
Ha!
Khổng Hoằng Hậu vẫn luôn điềm tĩnh cũng không nhịn được nữa, cổ họng có chút buồn nôn, giống như vừa nuốt phải ruồi.
Hắn ta chưa hề, chưa từng gặp phải kẻ nào chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như thế!
Tên này, hận không thể khắc tên của Đệ Ngũ Ma Đầu lên trên mặt!
Hắn đi tới chỗ nào, câu câu lời lời không rời hai chữ nương nương.