Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 79: Ánh mắt từ vực sâu (1)



Từ Bắc Vọng vốn đang đi tìm trứng Câu Xà theo phương hướng bản đồ, dọc đường thì bắt gặp trung tâm giao dịch này nên dừng lại một lúc.

Từ Bắc Vọng có một bản kiếm phổ Địa giai hạ phẩm [Thiên La Nhiễu Chỉ Kiếm] không dùng tới trong nhẫn trữ vật có một bản kiếm phổ không dùng được, hắn muốn dùng nó để trao đổi tinh huyết yêu thú và Huyết Sát Thảo.

Khi vừa đặt chân vào trấn Tứ Phương, âm thanh gào thét phát ra từ hai bên phố dài.

Khắp nơi la liệt từng sạp hàng nhỏ đang bày ra loại thiên tài địa bảo, hầu hết các kiến trúc nơi đây đều được điêu lan khắc ngọc.

Một vị nam tử khoác trên người một bộ áo bào trắng muốt lộng lẫy chậm rãi đi đến, hắn ta lập tức hấp dẫn sự chú ý của vô số người.

Chân dung thiên kiêu của Thanh Vân bảng truyền khắp Cửu Châu, huống chi trước mắt còn là Từ công tử cường thế tuyệt luân.

Từ Bắc Vọng đánh giá nơi phường thị người đến người đi, sau đó dợm bước đi đến khu vực linh thảo, đột nhiên lại bị một nhóm ba người hấp dẫn.

Chuẩn xác mà nói, hắn bị hấp dẫn bởi một nữ tử mặc váy hồng lấp ló bộ ngực sữa. Bên dưới đôi mắt hoa đào của nàng ta là một nốt ruồi lệ tao khí (lẳng lơ) bức người.

Tháp khí vận ở đỉnh đầu chỉ có bốn mươi tầng, nhưng hào quang óng ánh đột nhiên tăng vọt đến chín mươi ba tầng.

Nàng ta đang ôm a cánh tay của một vị nam tử mặc y phục võ giả, cạ bộ ngực căng phồng vào trong ngực thanh niên.

Một lão giả có dung nhan khô khốc nhưng tinh thần sung mãn đang đứng phía sau vị nam tử kia.

“Vô xảo bất thành thư (chỉ sự trùng hợp), cơ duyên cứ thế tới rồi.”

Đáy mắt Từ Bắc Vọng lộ ra ý cười không dễ dàng phát giác, hắn lập tức đi theo ba người kia.

Một tiểu nha đầu mặc bộ váy nhỏ ngắn màu đỏ rực lửa, đôi chân nhỏ đi giày đầu cá chép vung vẩy đạp không, đầu chải bím tóc sừng dê nghiêng sang vai phải. Nàng ta đang ngồi cạnh cửa sổ của quán rượu, trên bàn đặt một đĩa bánh ngọt Mã Đề nhỏ.

“A? Đây không phải Từ Bắc Vọng ư?”

Nàng lau vụn bánh ngọt bên má đi, nhìn chằm chằm thân ảnh bạch bào kia.

“Hì hì ~ ”

Nha đầu phủi tay, đột nhiên thổi bong bóng lên bàn.

...

...

Điện Dao Quang.

Trong bóng tối ráng mây thần bàng bạc, nền đất cung điện đang biến hóa thành các loại dị tượng thiên địa, xen lẫn với từng đợt âm thanh đinh tai nhức óc.

Dường như đó là các hiện tượng tự nhiên của quả đất này, mặt trời lên, mặt trăng lặn, thời gian luân hồi, huyền diệu thâm ảo đến cực điểm.

Một thân ảnh màu tím đứng ở chính giữa, mấy đạo pháp tắc lấp lóe quanh thân, khí tức cực kì khủng bố.

Nàng đột nhiên mở mắt ra, hào quang mơ hồ phát ra từ những bước chân.

Mèo béo lúc này đang nằm ở bên cạnh ao Cửu Châu,, một con cá chép đỏ vui sướng phun bong bóng.

Một đôi chân ngọc óng ánh tuyệt mỹ đứng ở mặt ao, ngón chân non mịn như mỡ dê nhuyễn ngọc điêu khắc thành, đường cong mu bàn chân ôn nhu mà mê người ẩn hiện lên trong suốt ánh mặt trời.

Nàng mặc một bộ váy xoè màu tím uốn lượn xắn lên ba thước có thừa, tóc đen như thác nước, giống như Tử La Lan cao quý.

“U u, u u u...”

Bên trong bong bóng chiếu ra một hình ảnh.

Đệ Ngũ Cẩm Sương khép đôi mắt phượng xanh bích lại, má ngọc thờ ơ mang theo lười biếng.

Các Nhã Hiên.

Nữ tử tao khí ngắm nghía cây cổ cầm màu sơn son, toàn thân cây đàn khắc khá nhiều hoa văn chim thú.

“Đàn này là vật phẩm Huyền giai hạ phẩm, tiếng đàn thanh uyển mềm mại, rất thích hợp với tiên nữ thanh linh thanh nhã như ngài.”

Chưởng quỹ trộm dò xét bộ ngực cao ngất một chút, ra sức lấy lòng.

Nữ tử càng xem càng thích, thế là lôi kéo thanh niên y phục võ sĩ, nũng nịu: “Đào ca ~ ”

Vì chiếm được niềm vui của mỹ nhân, Tiết Đào không hề do dự mà lạnh nhạt nói: “Giá bao nhiêu?”

“Một bình đan dược Huyền giai trung phẩm.”

Chưởng quỹ nói.

Tiết Đào vặn lông mày, trấn Tứ Phương luôn luôn giao dịch tương đồng, hắn ta rõ ràng đang bị chém.

Nhưng ở trước mặt mỹ nhân, tất nhiên hắn phải vung tiền như rác, tỏ vẻ xa xỉ.

“Cho hắn.”

Dứt lời, lão giả sau lưng vừa muốn lấy ra đan dược.

Nhưng vào lúc này.

“Ta muốn cây đàn này.”

Thanh âm bình thản vang lên.

Một vị nam tử xuất hiện ở bên ngoài các Nhã Hiên, hắn vươn tay dò xét, chân khí tuôn ra khắp nơi.

Nữ tử không đề phòng, nên cổ cầm trực tiếp rơi vào trong tay Từ Bắc Vọng.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

Nhìn thấy gương mặt phong thần tuấn mỹ này, sắc mặt Tiết Đào khó nén kinh hãi, sau đó bị thay thế bởi sự phẫn nộ nồng đậm.

Cho dù ngươi là Từ Bắc Vọng, sao dám làm càn ở trước mặt Tiết thị ở Hà Đông?!

“Ngươi...”

Nữ tử cứng đờ, nhất thời không biết làm sao.

“Ta tự nguyện trả giá cao hơn, không có vấn đề chứ?”

Từ Bắc Vọng ném ra hai bình đan dược, sau đó quay người rời đi.

Tháp khí vận đạt đến chín mươi ba tầng, chứng tỏ thanh cổ cầm này ít nhất là Địa giai thượng phẩm, thậm chí có thể là Thiên giai.

Nhìn chằm chằm bóng lưng khí định thần nhàn (bình tĩnh nhàn nhã), Tiết Đào nổi cơn giận dữ, nghiêm nghị hét lớn: “Dừng lại, ngươi lập tức trả đàn cho ta!”

Nếu như bình thường, ta nể ngươi một chút cũng không sao.

Nhưng mỹ nhân đang ở bên cạnh, nếu như cứ thế để ngươi đoạt đàn, thể diện của ta chắc chắn sẽ mất sạch, thậm chí còn không ngẩng đầu lên được!

Đây là tôn nghiêm của nam nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.