Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 83: Bùa chú nguyền rủa (2)



Mặc dù hai con ngươi của người này nhiễm một lớp màu hồng, nhưng ngũ quan tuấn mỹ dị thường.

Gương mặt này rất quen thuộc a!

Chân dung của thiên kiêu trong bảng Thanh Vân xuất hiện khắp nơi ở Cửu Châu đại lục.

Từ Bắc Vọng!

Một vị thiên kiêu không sợ cường thế!

“Từ công tử đại nhân đại lượng, xin tha tiểu nhân một mạng đi.”

Tên kiếm khách lại quỳ phục trên mặt đất, tiếng khóc lúc này mang theo nỗi nghẹn ngào sợ hãi phát ra từ nội tâm.

Vị nam tử áo trắng nhìn hắn ta mấy giây, lạnh giọng nói: “Đi theo ta, nếu dám chạy trốn thì giết cả nhà ngươi!”

Hắn ta vừa dứt lời thì lập tức xoay người bước đi.

Tên kiếm khách phát lạnh cả người, tứ chi cứng đờ.

Giết cả nhà ta?

Từ ác lieu tàn nhẫn vô tình giống như đồn đại, hắn nói được tuyệt đối làm được!

Tên kiếm khách lau nước mắt ở khóe mắt, sau đó đứng dậy đi theo đằng sau Tử Bắc Vọng.

Thật thật không may đến cực độ!

Lần này sinh tử khó liệu, còn liên lụy cha mẹ.

Trời xanh sao mà bất công!

Từ Bắc Vọng mang theo sắc mặt âm trầm mà đi đến vách núi.

Hắn từ bỏ ý định hồi kinh.

Nếu như trên đường đụng phải cừu nhân, hoặc là hạng người lòng dạ khó lường, thì hắn căn bản không thể chống đỡ được vì trạng thái trúng phải nguyền rủa như bây giờ. Hơn nữa, liệu có thể kiên trì đến kinh thành hay không cũng là ẩn số.

Chỉ có thể liều một lần.

Nuốt trứng Câu Xà, Huyết Tàm Cổ, cùng với đan dược luyện thể là Huyết Sát Thảo.

Nếu có thể đột phá đến tầng thứ hai của Bắc Minh Thần Công, hắn sẽ có cơ may phá vỡ bùa chú nguyền rủa.

Nhưng hắn không dám xuống vách núi.

Lúc Lão Đại bảo hắn đi tìm, nàng nói rõ trong động không có Câu Xà. Nếu không, dựa theo thực lực của hắn thì không có khả năng lấy được trứng ngay dưới mắt Linh thú.

Nhưng Từ Bắc Vọng biết chắc sẽ còn có nguy hiểm khác, tỉ như độc tố hủ hóa ở vách động của Câu Xà, cùng với yêu thú chiếm cứ trong động.

Dưới trạng thái hiện tại, Huyết Tàm Cổ phải chống cự xích sắt nguyền rủa, một khi đụng tới độc tố khác xâm lấn, có lẽ không bảo hộ được Từ Bắc Vọng.

“Từ công tử, đến tột cùng đi nơi nào?”

Sau lưng truyền đến giọng nghẹn ngào của kiếm khách.

Hắn ta càng ngày càng sợ hãi!

Tóc của kẻ ác họ Từ lại biến thành màu đen nhánh, đỉnh đầu tụ sương mù đỏ như máu.

“Sắp đến rồi.”

Giọng nói của Từ Bắc Vọng càng ngày càng khàn khàn.

Hắn xuống núi, trên đường gặp phải kiếm khách này.

Tháp khí vận chín mươi hai tầng.

Cũng không phải ánh sáng do cơ duyên mang đến, mà đây là số tầng vốn có, đã vượt xa tứ đại danh bổ của Lục Phiến Môn.

Người này thực lực yếu ớt, nhưng vận may tề thiên, là một võ giả có đại khí vận.

Nếu như hắn ta vào động, có thể tìm đường sống trong chỗ chết, mang trứng Câu Xà ra.

Sau nửa canh giờ, đi tới một vách núi.

“Nhảy xuống đi.”

Từ Bắc Vọng xoay người, sắc mặt sâm nhiên.

Kiếm khách mềm nhũn chân, buồn bã khóc cầu:

“Từ công tử, bỏ qua cho tiểu nhân đi, ngài là đại nhân vật ở Cửu Châu, sao phải giết hại một người bình thường.”

Nếu như có thực lực, hắn ta tuyệt đối sẽ phản kháng.

Nhưng nam nhân trước mắt kinh khủng ngập trời, cố ý ẩn nấp tu vi, dẫn dụ người khác động thủ.

Dám phản kháng hắn, đó là châu chấu đá xe, chỉ tăng thêm một con đường chết.

“Không nhảy, giết cả nhà ngươi.”

“Nhảy xuống, ta nợ ngươi một ân tình.”

Từ Bắc Vọng đi đến trước mặt kiếm khách, đưa tay bóp cổ họng hắn ta, âm thanh lạnh lùng nói:

“Chẳng lẽ ngươi muốn tầm thường vô vi?”

“Ngươi không muốn mạnh lên ư, trở thành kẻ được hàng tỷ người Cửu Châu kính ngưỡng.”

Kiếm khách nhìn thấy con ngươi kinh khủng trên mu bàn tay, càng bị dọa đến bay hết hồn phách.

Kẻ ác này đến tột cùng tu luyện ma công nào?

Từ Bắc Vọng dùng sức bóp chặt yết hầu, ngữ khí lộ ra sát cơ: “Ta đếm đến ba.”

“Một!”

“Hai!!”

“Ta... Ta nhảy, ta nhảy xuống núi!”

Kiếm khách vẻ mặt cầu xin, âm thanh run rẩy.

Từ Bắc Vọng buông tay ra, xoay người sang chỗ khác, che giấu vết máu rỉ ra từ khóe miệng.

“Bên dưới vách núi có một hang động, trong động có quả trứng, tìm được trứng, đưa cho ta.”

“Nếu xảy ra sai lầm, giết cả nhà ngươi, tru sát người thân bạn bè ngươi, phàm là người quen ngươi, đều phải chết.”

Bạch bào đi đến bên vách núi, dưới vực sâu truyền đến tiếng vang lạnh lùng.

Kiếm khách đau thương cười một tiếng, lạnh cả người, trái tim giống bị một đôi tay nắm lấy, đã sớm mất đi năng lực suy tính.

Hít!

Hắn ta nhắm mắt lại, mạnh mẽ một phát, rơi xuống vực sâu.

“Khục...”

Từ Bắc Vọng rốt cuộc không chặn được đau đớn, ho mạnh ra một ngụm máu tươi xanh đen.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không khí đêm khuya bên vách núi âm lãnh, mái tóc Từ Bắc Vọng đỏ ngòm đón gió phiêu đãng, cả người tựa lên gốc cây.

Má trái bắt đầu hiện lên con ngươi, xích sắt kia lan tràn đến cổ.

….

….

Ầm ầm!

Bên trong tầng mây, một tiếng phượng hót vang lên xông thẳng tới tầng trời cao, Hỏa Phượng to lớn dài chừng mười trượng bay lượn trong màn đêm.

Nữ tử váy tím đứng bên trên Phượng Hoàng.

Mắt phượng xanh biếc của nàng đột nhiên nở rộ hai vệt sáng quỷ dị, xuyên thấu bầu trời, nhìn chăm chú tên áo trắng trên vách núi ở xa xa.

“Phế vật, mới đi ra ngoài một chuyến mà đã sắp chết rồi.”

“Ngang ngược càn rỡ, ỷ thế hiếp người, lúc này bản cung ngược lại muốn xem xem ngươi có năng lực gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.