“Hắn không phải cố ý đến đây để làm chúng ta mất mặt ư? Quả thật biết cách khiêu khích nha!”
“Ôi, người ta đường đường thái tử một nước, Đại Càn chẳng lẽ cứ thủ mà không chiến? Tội danh làm mất thể diện của đế quốc thì ai có thể gánh vác?”
“Thương bộ khoái của Lục Phiến Môn đâu?”
“Thương Dục đang ở quận Lang Gia rồi, một Đại Hội Võ Lâm vốn chẳng ra gì mà hắn ta lại vui vẻ chạy tới đó để chủ trì. Có lẽ hắn đã sớm nhận được tin tức nên kiếm cớ chạy mất.”
“Ngươi nói là, đến cả Thương thiên kiêu cũng không có dũng khí giao thủ luận bàn?”
“Chắc chắn rồi! Người có thể dập tắt khí thế kiêu ngạo phách lối của Khương Thái tử chỉ có thể là Hứa Trường Cung, thiên kiên hạng hai trên bảng Thanh Vân!”
Võ giả đứng hai bên đường Chu Tước đang nghị luận ầm ĩ, trong lời nói ẩn chứa xúc cảm thất bại nồng đậm.
Ngược lại, thần sắc của đám quan lại trong triều đang đứng ở Thừa Thiên Môn có vẻ khá nhẹ nhõm.
Tuy nói Khương Vô Kỵ có danh xưng vô địch trong thế hệ thiên kiêu trẻ tuổi hiện nay
Nhưng đó là trong núi không hổ, con khỉ làm đại vương!
Vũ gia đã truyền tín hiệu ra bên ngoài, trủng hổ tiềm tu mười năm đã vào kinh thành!
Hơn nữa, Cơ Minh Nguyệt của Hoàng tộc Cơ thị cũng đã bước ra khỏi thánh địa Lạc Hà Cung!
Cho dù không hiểu rõ trủng hổ Vũ gia là người như thế nào, nhưng xét từ tư thế ngang nhiên tự tin của Vũ gia, bất kỳ ai cũng đều suy đoán rằng tu vi của người này sâu không lường được!
Cho dù là thiên kiêu hạng nhất bảng Thanh Vân, một khi vấp phải chiến bại, không phải cũng là vác đá nện chân mình ư?
Vũ gia dám ứng chiến, chứng tỏ đã nắm chắc phần thắng!
Liễn xa cuồn cuộn đi tới phía hoàng thành.
Đột nhiên.
Thanh âm huyên náo lập tức an tĩnh trở lại, thậm chí còn lặng ngắt như tờ.
Nam tử mặc một bộ áo trắng xuất hiện ở cuối đường, như khuê như bích, thần vận độc siêu.
Dưới bầu không khí tĩnh mịch, hắn ra đón nhận ánh nhìn từ hàng ngàn dân chúng, nhưng biểu lộ trên mặt lại không có chút sóng gió chập trùng nào.
Từ công tử!
Người có thể dùng một chiêu đánh bại tộc nhân Lục phẩm hạ giai của Khổng thị tại quận Lang Gia, giai thoại này giống như đá lớn rơi vào trong hồ, gây lên sóng to gió lớn ở Cửu Châu!
Thứ hạng của hắn trong bảng Thanh Vân trực tiếp nhảy lên số bảy!
Tốc độ quật khởi nhanh tới mức làm cho người người kinh hãi!
Một người cường thế can đảm là hắn đã trở về rồi!
Khương Vô Kỵ ngồi bên trong liễn xa, khi nhìn thấy nam tử áo trắng đang đi tới, hắn tự nhiên mở miệng: “Từ thiên kiêu, ngươi muốn đánh với bản vương một trận không? Bản vương cho ngươi tư cách này.”
Oanh!
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!
Đám người xôn xao, chấn kinh vạn phần!
Chưa gì đã bắt đầu tranh đấu rồi?
Từ Bắc Vọng không hề biến sắc mà tiếp tục đi về phía hoàng thành.
“Bản vương từng đặt chân ở đỉnh núi, nhưng lại chưa bao giờ rơi xuống thung lũng. Một khi bản vương ở đây, thiên kiêu Cửu Châu ai dám tự xưng bất bại? Ai dám tự xưng vô địch?”
Khương Vô Kỵ lắc đầu, từng bước một đi xuống liễn xa, dường như tiếc hận nói: “Nếu như ngươi không sinh sai thời, thì dựa vào thiên phú này, ngươi nhất định đạt đến tu vi đỉnh phong.”
“Đáng tiếc, vị trí đỉnh núi kia chỉ cómột người đứng, rất xin lỗi, đó chính là bản vương.”
Ngữ khí hắn ta có chút phong khinh vân đạm, nhưng cũng cuồng vọng đương nhiên.
Sâu kiến Lục giai hạ phẩm, hắn ta đã có thể dùng một đầu ngón tay nghiền chết từ năm ngoái rồi.
Chỉ dùng một ngón tay thôi!
Cái gọi là Từ công tử, không thể tránh khỏi số kiếp trở thành một trong những hòn đá kê chân của hắn ta.
Từ Bắc Vọng khẽ nhíu lông mày, tên Sở quốc làm ra vẻ này khiến người ta rất chán ghét.
“Xem ra chiến ý của ngươi không đủ, vậy tùy thời chờ ngươi khiêu chiến bản vương.”
“Bản vương hiểu rõ, thực lực ngươi tuyệt đối không chỉ dừng lạn ở hạng bảy bảng Thanh Vân.”
Khương Vô Kỵ bước sang bên cạnh, ngữ khí ngược lại có thêm hứng thú.
Trong vô số ánh mắt mong chờ, Từ Bắc Vọng không dừng lại, chắp tay đi về phía điện Dao Quang.
Hắn rất khó ngăn chặn sát cơ dâng lên muốn trào ra, đã không thể kìm nổi muốn rung chuông tang cho cừu nhân.
Nhưng hắn phải âm thầm bày bố.
Giết một người hoàn toàn không đủ, nhất định phải giết cả nhà để xả hận!
...
...
Điện Dao Quang.
“Hai tháng không gặp nương nương như cách ba mươi năm, nương nương cung an chứ?”
Từ Bắc Vọng cung kính thi lễ, đánh giá bờ má cao quý lãnh diễm của Lão Đại, dấm dúi dò xét đôi chân ngọc ngà đang giẫm trên thảm.
Trong lòng không khỏi cảm thán:
Đây vẫn là nơi ấm áp thoải mái dễ chịu nhất, khiến bản thân cảm giác được che chở an toàn.
“Meo —— ”
Mèo béo chui ra từ thiên điện, dùng sức cào cấu áo bào bên chân Từ Bắc Vọng.
Cút đi... Từ Bắc Vọng đạp một cước.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, ngữ điệu thanh lãnh: “Ngươi ở nơi này của bản cung thì ra sức nịnh nọt, còn ở bên ngoài lại ỷ thế hiếp người, sống rất thoải mái.”
Xin hãy nghe ta giảo biện đã...
Từ Bắc Vọng không nói một lời, chỉ biết cúi đầu bảo trì tư thế nhận sai.