Giằng co hồi lâu, Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ phất tà váy, âm thanh lạnh lẽo, không ẩn chứa bất kỳ cảm xúc nào:“Có thể cút!”
“Meo!”
Mèo béo giơ móngc ra hiệu xua đuổi.
Từ Bắc Vọng không nhúc nhích, lấy cổ cầm màu son từ nhẫn trữ vật ra, mặt dày mày dạn nói: “Nương nương, có thể giúp ti chức phá giải trận pháp bên trong cây đàn này hay không.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc xéo hắn, thờ ơ.
Bầu không khí dần dần lúng túng.
Từ Bắc Vọng hơi cúi đầu, âm vang hữu lực nói: “Ti chức nhất định dừng cương trước bờ vực, sửa đổi lỗi lầm, lạc đường biết quay lại, thay đổi triệt để, một lần nữa làm người…”
“Nói một đằng làm một nẻo.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương chặn đứng hắn, lạnh lùng nói: “Bản cung có thể nhìn thấu tâm của ngươi. Có lẽ ngươi đang suy nghĩ, làm thế nào để ỷ thế hiếp người càng thêm thống khoái?”
Không, ta đang nghĩ cách được sờ chân ngọc của Lão Đại ngài…
Từ Bắc Vọng vốn không nói một lời, đột nhiên lấy ra vài cuốn sách từ nhẫn trữ vật: “Đây là tác phẩm ti chức dùng hết tâm can, đặc biệt để cho nương nương giết thời gian.”
Nói xong, biểu lộ của hắn có chủ thấp thỏm.
Hắn thấy Lão Đại rất cô độc, cho dù thực lực đủ để uy hiếp Cửu Châu, nhưng dường như nàng rất xa cách trần thế.
Cường giả quan sát thương sinh thường giống như Lão Đại, không có nhiều thứ có thể kích thích được sự hứng thú của nàng.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nàng không có ham muốn tìm hiểu những gì chưa biết. Ví dụ như gương thủy tinh hay nước hoa, những vật này đều vượt khỏi phạm vi hiểu biết của nàng.
Liệu tiểu thuyết tình cảm có thể hấp dẫn được Lão Đại hay không?
“Vật gì?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn thoáng qua, quyển sách bay đến trên tay nàng.
【 Ngày đó, vì cứu mệnh chó của hắn, nàng ngã vào trong vũng máu, khiến hai mắt bị mù.
Hắn lại nói bản thân không muốn cưới một người mù lòa làm vợ, cho nene quay người rời đi.
Mà ba năm sau, nàng quân lâm thiên hạ, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi, hối hận rồi chứ?” 】
“Mù lòa cũng có thể xưng đế?”
Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương lãnh đạm như cũ, nhưng tay vẫn tiếp tục lật giấy.
Nội dung thông tục dễ hiểu, hoàn toàn không có tình tiết tắc nghẽn.
Nàng dạo bước đến trước giường gấm, ánh mắt xanh biếc vẫn luôn dính lên trên trang sách.
Ánh mắt Từ Bắc Vọng bỗng nhiên tỏa sáng, chẳng lẽ Lão Đại rất thích mấy thứ này?
Vậy coi như ta đã có thể đi vào nội tâm của nàng rồi sao?
Mặc dù cảm giác tương phản quá lớn, nhưng Từ Bắc Vọng cũng không thật sự bất ngờ.
Dù sao nữ ma đầu tự mình làm cơm nghe đã rợn cả người rồi.
Mỗi người đều có hai mặt.
Ngoại trừ Lão Đại, không có ai trong thiên hạ có tư cách để Từ Bắc Vọng bày ra sắc mặt khúm núm.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đôi chân tròn trịa trắng nõn của Đệ Ngũ Cẩm Sương gác lên nhau, thần sắc lười biếng đến cực điểm.
Ngũ quan nàng tinh xảo tuyệt mỹ, khí chất ngạo nghễ cao quý.
Nàng giống như tiên tử rơi xuống phàm trần, một động thái liếc mắt nhăn mày đều theo khí tức thanh lãnh băng sương.
Nhưng Từ Bắc Vọng mơ hồ bắt được một tia phàm tục.
Hắn châm một ly trà rồi cung kính đưa tới chỗ nàng, khom người đỡ eo: “Nương nương, tác phẩm này của ti chức như thế nào?”
“Rất thú vị.”
Dường như nàng đang đọc đến chỗ cao trào, sau khi tiếp nhận trà thơm thì nhẹ nhàng gật đầu.
Thừa dịp có kẽ hở, Từ Bắc Vọng cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vậy còn đàn?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương ngước mắt, thản nhiên nói: “Cảm xúc trong mắt của hắn hết sức phức tạp, ba phần bạc bẽo, ba phần khinh thường, bốn phần hững hờ.”
“Ngươi ngược lại nói cho bản cung biết, đây là biểu tình gì?”
“...”
Từ Bắc Vọng im lặng nghẹn lời.
Từ ngữ trong truyện đô thị nữ tần đại lão đều chia sắc mặt của nhân vật chính thành biểu đồ hình quạt.
“Vì sao ngươi cường điệu miêu tả chân?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương híp mắt phượng.
Từ Bắc Vọng giật mình, vội vàng giả vờ ra một bộ dáng vẻ không biết gì hết.
Đệ Ngũ Cẩm Sương cũng không thật sự truy vấn ngọn nguồn.
Đột nhiên.
Cánh tay như ngó sen của nàng nở rộ hào quang màu tím, bên trong nguồn sáng còn xen lẫn phù văn, giống như ẩn chứa pháp tắc đại đạo.
Ông!
Cổ cầm đặt ở bàn trà rung động kịch liệt, một chùm hào quang từ bên trong đàn tuôn ra, sau đó giãy dụa vỡ vụn.
Từ Bắc Vọng sải bước, từ trán vẩy ra ra một giọt tinh huyết, nhỏ xuống cổ cầm.
Thiên giai!
Thiên giai trung phẩm!
Tháp vận khí thật sự không lừa ta!
Lão Đại giỏi quá!
Nàng chỉ hời hợt qua loa liền có thể bóp nát trận pháp bên trong đàn.
“Cút.”
Giường gấm truyền đến tiếng nói bình tĩnh.
Tay váy hất lên, Từ Bắc Vọng bay ngược ra, mở mắt ra đã đến một cung điện khoá chặt.
Trong điện lấp lóe từng đạo phù văn, linh khí mờ mịt lắng đọng, gần như sắp hóa thành chất lỏng mà rơi xuống.
Từ Bắc Vọng lập tức khoanh chân ngồi xuống, ý thức tiến vào cổ cầm.
….
….
Trời đã về đêm, trăng sáng treo cao giữa không trung, trong điện truyền ra tiếng đàn khe khẽ, chim chóc chiếm cứ mái hiên của điện.
“Hết rồi?”
Tiếng đàn bị đánh gãy, thân ảnh váy tím trống rỗng xuất hiện trong điện.
Mấy cuốn sách đã đọc hết rồi? Từ Bắc Vọng ra vẻ rầu rĩ nói: “Ti chức đang hoang mang a, mong nương nương giúp đỡ giải đáp nghi hoặc, nếu không thì ta không còn tâm trí suy nghĩ thêm tình tiết.”
Hắn vừa dứt lời, một hòn đá trụi lủi bay ra từ nhẫn trữ vật.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm hắn mấy giây, sau đó ánh mắt chuyển sang tảng đá, ngữ khí không có chút rung động nào: “Thứ ve chai mà ngươi nhặt được xem ra cũng là đồ tốt, bên trong đang phong ấn một kỹ năng chiến đấu thiên phú của Đào Ngột.”
“Chiến pháp thiên phú?”
Từ Bắc Vọng kinh hỉ.
Đào Ngột là một trong tứ hung thú thượng cổ, đảo loạn hoang cổ, nổi danh cùng Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Thao Thiết.
Cho dù có thể bắt chước da lông, nhưng uy lực cũng vô cùng kinh khủng!