“Đừng có danh xưng nặng ngàn cân, khi ra tay lại chỉ có tám lạng, lộ ra nguyên hình yếu kém!”
Mà lúc này, một vị nam tử áo trắng lộng lẫy xuất hiện tại quảng trường.
Đám người lần nữa rối loạn lên, tự động né tránh ra một con đường.
Từ công tử cường thế can đảm!
Hắn tới làm cái gì, chẳng lẽ cũng khiêu chiến Khương Thái tử?
Nhìn thấy Từ Bắc Vọng, Vũ Thừa Tư phun ra nộ khí ngập trời, hắn cắn chặt răng, t hận không thể chém tên ác liêu này thành muôn mảnh, sau đó nghiền xương hắn ta thành tro bụi!
Khuất nhục ngày đó vẫn còn khắc thật sâu trong nội tâm của Vũ Thừa Tư, vĩnh viễn không thể nào rửa sạch nỗi!
“Ta nhất định phải giết Từ ác liêu!”
Khuôn mặt của Vũ Thừa Tư trở nên âm trầm. Hắn khẽ chớp con mắt, tia lửa hiển hiện, khí tức khiến người tim đập chân run.
Vũ Thừa Tư chậm rãi bước về phía nam tử áo trắng.
Ha!
Đám người sợ hãi rung động, đồng thời cũng phát giác sát cơ trong không khí dường như đã hóa thành thực thể!
Vũ gia sắp báo thù rồi sao?
“Con chó con mèo nào cũng dám làm càn ở trước mặt Vũ gia, chờ ta đánh bại Khương Vô Kỵ, sau đó thuận thế dùng một cước giẫm chết ngươi.”
“Nếu như ngươi biết điều mà quỳ xuống dập đầu, có lẽ ta sẽ khoan dung độ lượng.”
Sắc mặt Vũ Quân Cơ vô cùng lạnh lẽo, uy áp kinh khủng tràn ra bốn phía.
Hắn bước từng bước một, đá xanh trên mặt đất xuất hiện từng vết nứt!
Trong nháy mắt, nơi đây lặng ngắt như tờ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy sợ hãi không thôi.
Thực lực bá đạo như thế này, rốt cục mạnh mẽ cỡ nào?
Nếu bị một quyền của hắn ta đập trúng, sợ là sẽ trực tiếp nổ tung, huyết nhục nát nhừ, hình thần câu diệt!
Khó trách hắn được ca tụng là kỳ tài ngàn năm có một của Vũ gia, Từ công tử liệu địch nổi không?
Từ Bắc Vọng nhìn chăm chú người vừa mới đi tới, thần sắc hơi có vẻ nghi hoặc: “Ngươi là?”
Oanh!
Hai chữ nhẹ nhàng khiến cho toàn bộ võ giả nơi đây cảm thấy thảng thốt!
Vị Từ công tử này, thật sự đã biểu lộ hai chữ cuồng vọng vô cùng tinh tế!
Cũng đúng thôi, hắn ta đã từng trấn áp tộc nhân Khổng gia ở quận Lang Gia!
Hơn nữa, hắn chỉ dùng một chiêu đã có thể đàn áp Nho giả có tu vi Lục phẩm hạ giai, điều này có nghĩa, thực lực mà hắn bày ra bên ngoài chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Ở phía dưới núi băng, hắn rốt cuộc còn ẩn giấu đi bao nhiêu thực lực, cái này cũng không ai biết rõ.
“Miệng lưỡi lợi hại cũng không có ích lợi gì. Kể từ khi ta xuất hiện ở kinh sư, ngươi đã là người chết rồi.”
Vũ Quân Cơ cũng không hề tức giận, thậm chí còn cảm thấy buồn cười và bi ai.
Một con kiến hôi như thế này lại có thể khiến Thiên Hậu hổ thẹn, khiến Vũ gia mất hết thể diện?
“Được.”
Từ Bắc Vọng từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng gật đầu: “Ta chờ ngươi giẫm chết ta.”
Vũ Quân Cơ nhìn chằm chằm hắn mấy giây, nhe răng cười, chợt quay người rời đi.
Khương Vô Kỵ ngồi bên trong liễn xa, thân thể hắn ta có chút nghiêng ngả, ánh mắt hiện lên một tia trêu tức, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.
Bản thân cao cao tại thượng quan sát hai con sâu kiến đánh nhau, đây có lẽ là một chuyện lý thú.
Đám người hai mặt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy vẻ hưng phấn trong mắt đối phương, huyết dịch đều đang bốc cháy lên.
Một đêm dài dằng dặc, phấn khích vượt mức bình thường!!
Khương Thái tử, thiên kiêu đứng đầu bảng Thanh Vân, từng quét ngang những kẻ cùng thế hệ mà chưa từng bại trận!
Vũ Quân Cơ, tiềm tu ở trong khô trủng suốt mười năm, người được Thiên Hậu ký thác rất nhiều kỳ vọng, nghe đồn là người có thể chất Phạm Thiên Chiến Thể hiếm thấy!
Từ công tử, hắn dùng tốc độ kinh khủng gần như yêu nghiệt để quật khởi, hiện đang là một mặt trời chói chang ở Cửu Châu đại lục, cũng chưa từng thất bại lần này!
Đã có người khẳng định, hắn ta sẽ đi theo con đường của Đệ Ngũ Ma Đầu năm đó!
“Keng!”
“Keng keng —— ”
Màn đêm buông xuống, tiếng chuông giống như từ trên chín tầng trời du dương truyền đến.
Quảng trường lớn như vậy lâm vào yên tĩnh.
Tất cả mọi người tạm thời thu lại mọi suy nghĩ, thần sắc trở nên trang nghiêm.
Dưới sự của chủ trì Khổng gia, mọi người bắt đầu tế tự các đời thánh triết, tiên hiền tiên nho.
“Vọng nhi...”
Thần sắc Diêu Mạn tràn đầy sầu lo, hạ giọng nói: “Ta nghe nói, thực lực của Vũ Quân Cơ đã gần đạt tới Lục phẩm trung giai.”
Từ Bắc Vọng chỉ gật gật đầu, ánh mắt cũng không nổi sóng chập trùng.
Nhưng vào lúc này.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn trên trời cao.
Đám người trong thoáng chốc thấy được một màn sương trắng cuồn cuộn lồng lộng giống như ngân hà treo ngược xuống từ màn đêm vô ngần.
Văn khí của Văn Khúc tinh bàng, pho tượng thánh nhân kêu reo.
Oanh!
Giống như một tòa núi nguy nga rơi xuống, văn miếu đột nhiên hiện ra một cầu thang, cầu thang bị hạo nhiên chính khí nồng nặc bao phủ.
“Đứng ở tầng cao nhất.”
Thái tử Sở quốc Khương Vô Kỵ nhìn về phía thư sinh nho nhã bên cạnh.
Tạ Nhược Hư một mặt tự tin, dẫn đầu bước vào trong sân rộng.
Xoạt!
Tĩnh mịch dài dòng bị phá vỡ, người đọc sách Cửu Châu rốt cuộc không khắc chế được mà ùa lên.
Thần sắc mỗi người thành kính, mặt hướng về pho tượng thánh nhân.