Giờ khắc này các học giả ở đây đều miệng đắng lưỡi khô, một ngọn lửa đố kỵ bắt đầu cháy lên trong lòng của bọn họ.
“Bốn câu thoại đáng giá hai mươi năm tu hành của ta…”
Tạ Nhược Hư nuốt đắng trong cổ xuống, vẻ mặt vô cùng mê mang. Hắn luôn tự hào bản thân khi được Nho đạo chiếu cố, nhưng lần đầu tiên cảm nhận được sự không công bằng!
Lòng đố kỵ trong các học giả còn lại càng lớn hơn, nếu hội tụ và chuyển hóa thành sức mạnh thì cũng đủ lật tung trời.
“Lúc niên thiếu ngày đêm đọc sách, không biết đã từng đọc bao nhiêu quyển sách mới có thể ngưng kết ra Văn đảm, nhưng vẫn chưa vượt qua Cửu phẩm Nho gia.”
“Nhưng Từ công tử thì sao, người so với người thật khiến người ta tức chết!”
“Đem bốn câu chân lý Nho gia này ghi chép vĩnh viễn vào sử sách, trở thành Thánh ngôn bất hủ!”
Giữa cuộc nghị luận, nam tử áo trắng đang đối diện với bức điêu khắc bộc phát ra văn khí mênh mông cuồn cuộn.
Vòng xoáy Văn đảm hiện lên trên đỉnh đầu, nuốt lấy hạt sen sau đó lớn mạnh hơn.
Thình thịch!
Cửu phẩm!
Thình thịch!
Bát phẩm!
Thình thịch!
Thất phẩm!
Chỉ cần thời gian hai nén hơn mà một võ phu đã đến đỉnh phong của Thất phẩm Nho gia!
Quả thật là một kỳ tích không thể tưởng tượng nổi!
Đây là một khoảng trống đáng sợ không thể vượt qua giống như một lạch trời, khiến đám nam tử thế hệ đương thời đang có mặt ở đây cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Mặt Khương Vô Kỵ không chút cảm xúc nhưng trong đầu đã nổi lên gợn sóng cực lớn.
Tận mắt chứng kiến quá trình này, đạo tâm trước giờ chưa từng dao động của hắn bắt đầu xuất hiện gợn sóng.
Thịnh danh vô hạ chi hư sĩ, tâm phúc do Đệ Ngũ Ma đầu dốc lòng bồi đắp quả nhiên có chỗ đặc biệt.
Chỉ dựa vào phần thiên phú Nho gia này cũng đủ để vượt qua học giả cùng thế hệ, ngay cả Tạ Nhược Hư cũng đuổi không kịp.
Thời gian trôi qua, tử sắc trường hà trên bầu trời cũng dần dần tản đi, ánh sáng của Văn Khúc tinh ảm đạm, màn này sắp kết thúc rồi.
Quảng trường của Văn miếu lạnh ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người vẫn luôn đặt trên người nam tử áo trắng.
Mạnh mẽ vô song!
Ánh sáng rực rỡ chói mắt khó mà tưởng tượng được.
Qua vài năm nữa, Cửu Châu to như vậy nhưng sẽ không có người trẻ tuổi nào là đối thủ của hắn.
“Một Đệ Ngũ Ma Đầu khác sao?”
Ở phía xa, có một cường giả đến từ vọng tộc cảm thấy ớn lạnh sống lưng, ánh mắt vô cùng kiêng kị.
Dường như phát giác được gì đó, hắn bỗng nhiên sợ hãi ngẩng đầu lên.
Một giây trước, Văn Miếu vẫn còn sóng yên biển lặng, nhưng chỉ trong chớp mắt lại trỗi dậy ba đào!
Ầm!
Ầm!
Ầm ầm—
Cùng lúc đó, âm thanh chấn vang như sấm chớp ngang trời bạo phát từ trên bức tượng hiền triết Nho gia, một cuốn Vô Tự Thiên Thư từ từ hiện ra giữa hư không.
Khí tức tang thương vĩ ngạn ồ ạt vỗ đến bao phủ nam tử áo trắng.
Da đầu Tạ Nhược Hư tê rần, thần sắc kinh hãi cực độ.
Nho gia hiền nhân vận chuyện khí vận của người đọc sách, người đọc sách trở nên bất diệt, Nho gia kinh điển bất huỷ, loại thần niệm của vị đại nhân vật này sẽ không bao giờ tiêu tán triệt để.
Giờ phút này, thần niệm của tiên hiền ngưng tụ thành một quyển sách, đây chính là sự khẳng định lớn nhất của Ngo gia dành cho Từ Bắc Vọng, đồng thời khẳng định sự cống hiến của hắn đối với người đọc sách.
Nhưng ca ngợi vì chuyện gì?
“Tại sao lại là hắn….”
Khổng Đức Thượng lắc đầu, giọng nói khản đặc mang theo sự run rẩy.
Hắn không dám tin!
Cũng không muốn tin!
Căn bản không thể nào chấp nhận được sự thật trước mắt!
Đổi lại là bất kỳ người đọc sách nào khác, hắn đều có thể chấp nhận được, nhưng tuyệt nhiên không thể là tên Từ ác liêu này!
Khổng gia có mối huyết hải thâm thù với Đệ Ngũ ma đầu!
Tộc nhân có tiềm năng tấn thăng thánh cảnh nhất trong gia tộc đã chết thảm trên tay nữ ma đầu.
Mà Từ ác bá lại là tâm phúc thân tín của nữ ma đầu!
Tên này lại còn chiếm đoạt một trang [Xuân Thu] làm của riêng, lúc ở quận Lang Gia còn đùa bỡn tộc nhân Khổng gia trong lòng bàn tay!
Nếu để địch nhân thu hoạch được cơ duyên ngút trời từ Nho đạo, vậy không phải toàn tộc Khổng gia đều biến thành trò cười của cả thiên hạ rồi sao?
“Ong!”
Chính khí hạo nhiên mênh mông cuộn hướng về phía nam tử áo trắng, phía trên Vô Tự Thiên Thư ẩn hiện một đạo hư ảnh tiên phong đạo cốt.
Hư ảnh chậm rãi nhất tay lên, nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu nam tử áo trắng.
Cảnh tượng này khiến cho, quan lớn quan nhỏ trong khắp Đại Càn chấn động vạn phần!
Thân thể Từ Tĩnh càng thêm run rẩy, cơ hồ ngột ngạt không thở nổi, chợt trong ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ nồng đậm!
Cái này…
Chẳng lẽ đây chính là quy tắc truyền thừa được ghi lại trong cổ tịch!
Một trong những thượng cổ hiền triết, muốn truyền thụ lại tất thảy cảm ngộ cả đời của bản thân với Nho gia cho Vọng Nhi!
Ầm!
Ầm!
Gương mặt của vô số thư sinh độc sách vặn vẹo đến đáng sợ, bọn họ đố kỵ đến mức điên cuồng rồi!
Nếu được ưu ái của hiền nhân nho gia…..
Chính là sắp được trở thành Á Thánh nha!
Á Thánh Nho gia, tương đương với Thánh Cảnh võ đạo!
Nho Thánh, chính là bằng với cảnh giới Chí Tôn của võ đạo!
Cũng chính là nói, chỉ cần không bị phản phệ mà băng hà, Từ công tử có dựa vào truyền thừa này để trở thành Thánh Cảnh nhất phẩm!