Cuối cùng cũng đã làm được chuyện khiến bổn cung vừa ý.
Cái gọi là Á Thánh, chỉ là kiến gián mà thôi.
Trên tầng cao nhất của Thiên Cơ các, một ông lão lưng gù, nâng khoé mắt
chằng chịt nếp nhăn, nhìn về phía Hoàng Thành, ánh mắt dừng lại ở Văn Miếu.
Ông ấy tựa như đang tự nói với chính bản thân: “Tên này thuộc về thời đại điên cuồng nha.”
….
….
Quảng trường Văn Miếu, im lặng như tờ.
Thần sắc Từ Bắc Vọng gợn sóng bất biến, căn bản không hề mảy may tiếc nuối. Bốn câu nói này chung quy là hắn ăn cắp bản quyền mà có được, cho dù chiếm làm của riêng, thì thật sự có thể lĩnh ngộ được chân ý bên trong đó sao?
Huống hồ mấu chốt nhất chính là—
Phong cách hành sự của hắn trái ngược hoàn toàn với Nho gia.
Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, hắn không làm được chuyện nào hết.
Từ Bắc Vọng ta chính là một người không từ thủ đoạn, không có lòng thương hại, ai cũng không thể cản trở con đường của ta, ai cản người đó phải chết!
Mâu thuẫn này không cách nào điều hoà, cho dù thu được truyền thừa Á Thánh, cũng tuyệt đối bị tâm ma vây khốn, cuối cùng vẫn biết thành xương trắng mộ khô.
Huống hồ, hắn cũng không muốn phải sống gò bó theo khuôn phép!
Trong xe ngựa của Sở Quốc, Khương Vô Kỵ nhìn xa xăm về phía bộ áo bào trắng muốt, biểu cảm nghiêm túc.
Đối diện với sự mê hoặc thế này vẫn có thể từ chối quyết liệt như chém đinh chặt sắc, tâm tính thật sự đáng sợ!
Chính ngay lúc này. “Ta muốn, ta muốn!”
Một thư sinh hai mắt đỏ ngầu, giống như phát điên chạy đến dưới Vô Tự Thiên Thư.
Ầm!
Khí tức mênh mông chỉ vừa mới tác động đến, cơ thể hắn ta trong nháy mắt lập tức sụp đổ, thần thể câu diệt!
Vô số người mặc niệm cho vị huynh đài này, vì bị dục vọng làm mời đôi mắt, mà mất mạng tại chỗ.
Từ Bắc Vọng đến mắt cũng không ngẩng lên, chậm rãi đứng dậy, đi về hướng chính giữa quảng trường.
Mà hào quang toả chiếu xung quanh Vô Tự Thiên Thư dần trở nên ảm đạm, nhưng thuỷ chung vẫn đi theo hắn.
Cảnh này khiến cho tất cả người đọc sách ở đây muốn nứt cả tim gan, hận không thể múa bút thành văn châm biếm thần niệm này một phen.
Ngươi có phải bị điếc hay không, người ta không thèm truyền thừa của ngươi, thiếu điều thét to bảo ngươi cút đi.
Ngươi đúng là có mắt như mù, không chú ý đến đám người đọc sách thiên phú dị bẩm bọn ta sao?
Dưới ánh nhìn của mọi người, mái đầu nam tử tuấn mỹ phân nửa bạc trắng phiêu đãng bay bay, giống như một vị Diêm La đáng sợ!
Hắn ta bình tĩnh nhìn về phía đài cao.
Lúc này, không khí đều ngưng đọng.
Văn võ bách quan vô thức hướng ánh mắt nhìn về phía mộ hổ Vũ gia.
Không phải ngươi muốn giẫm chết Từ ác liêu sao?
Hiện tại cơ hội đến rồi đấy.
Biểu cảm Vũ Quân Cơ đông cứng, hai chân giống như mọc rễ, từ đầu đến cuối không hề xê dịch dù chỉ nửa bước.
Từ ác liêu của hiện tại cướp được sức mạnh trời đất, sau lưng còn có sự gia trì của Vô Tự Thiên Thư, nếu như đánh nhau với hắn….
Vậy mình chính là một con ruồi, bị hắn ta tuỳ ý đập chết.
Tóc trắng chuyển đen, thần niệm tiêu tán, tang kỳ ác liêu!
Tĩnh mịch thâm trường.
Dưới ánh nhìn chăm chú của quần chúng, Vũ Quân Cơ cật lực khắc chết khuất nhục ngút trời, từ đầu đến cuối đều giữ lý trí tỉnh táo.
Đột nhiên.
Sự trầm mặc bị phá tan.
“Mời Vương lão cẩu chịu chết đi!”
Thanh âm thâm trầm băng lạnh quét qua quảng trường.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!
Quần chúng đưa mắt nhìn nhau, tất thảy đều bị sát ý xung thiên làm cho sợ hãi.
“Vương Tung Sư, lăn ra đây.”
Từ Bắc Vọng mặt không biểu cảm, lạnh nhạt bước lên đài cao.
Quan lớn quan nhỏ kinh hãi, Vương Tung Sư, không phải là Tông sư thuật sĩ của Ty Thiên Gíam sao?
Từ ác liêu có thù gì với hắn ta sao?
Trong đám quần thần, một người đàn ông trung niên có dáng người cao gầy bỗng cảm thấy tứ chi lạnh buốt, ông ta giống như vừa bị tạt một chậu nước đá từ trên đỉnh đầu xuống.
“Lăn ra đây!”
Bước chân càng lúc càng gần, thanh âm không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào.
Hoàng trưởng tử Cơ Vô Đạo khẽ cúi thấp đầu, gương mặt hoàn toàn không còn huyết sắc, ngón tay rúm ro trong ống tay áo run rẩy kịch liệt.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự sợ hãi vô biên vô tận, tựa hồ đang chậm rãi nuốt chửng hắn.
Tại sao.
Hắn tại sao lại biết!!
Khoảnh khắc, Cơ Vô Đạo phát giác được một ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua bản thân.
Từ Bắc Vọng đứng chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Vương lão cẩu, ta đếm đến ba.”