Ta là Văn Mị Nhi

Chương 13



“Đại ca, Văn Mị Nhi kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy, ngay cả Lương Quân Trác cũng dám đánh, cho dù tỷ ấy là con gái Thừa tướng thì cũng không thể không sợ chút nào chứ?” Tiểu Long Hà và Bạch Vân Phi đi trên đường, có chút không hiểu hỏi, nàng vẫn luôn không biết Văn gia còn có một cô con gái lớn.

“Nghe nói Văn gia có nữ nhi gả vào trong cung, chắc hẳn chính là nàng ấy rồi.” Bạch Vân Phi mỉm cười, có chút cưng chìu Tiểu Long Hà nói.

“Ý huynh muốn nói tỷ ấy là quý phi?! Nhưng, nhưng quý phi không phải nên ở trong cung sao? Sao tỷ ấy có thể chạy loạn như vậy được, Hoàng thượng không quản tỷ ta à? Nhưng ta vẫn vô cùng hâm mộ tỷ ý, ừm, có phong cách của Tiểu Long Hà ta!” Suốt dọc đường đi Tiểu Long Hà nói luôn miệng một khắc cũng không dừng lại được.

“Văn Mị Nhi này không tầm thường, Thái hậu là cô của nàng, Văn Thừa tướng là cha nàng, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhúng nhường nàng ba phần, muội đừng có đi trêu chọc nàng ấy. Nhưng bình thường nàng ấy đều ở trong cung, chắc hẳn đệ cũng không gặp được nàng ấy mấy lần đâu.” Đây là Bạch Vân Phi biết vị này rất náo loạn.

“Ừ, đại ca, ta lừa huynh, huynh sẽ không tức giận chứ? Không phải là ta cố ý, hơn nữa huynh cũng không dùng tên thật! Chúng ta huề nhau nhé!” Tiểu Long Hà nghiêng đầu nịnh nọt nhìn Bạch Vân Phi.

“Ừ, chúng ta huề nhau! Ta không giận, ta rất vui vẻ. Bây giờ ta nói cho muội biết, ta tên là Bạch Vân Phi!” Tâm trạng Bạch Vân Phi rất tốt, thì ra Tam đệ thông minh hoạt bát của hắn à Tam muội. Vậy…

“Đại ca, huynh không tức giận là tốt được, hì hì…” Tiểu Long Hà gãi đầu cười.

Trong cung

“Mị Nhi à, hôm nay xuất cung chơi có vui không?” Vị Hoàng đế nào đó thản nhiên đi đến bên cạnh tôi.

“Ồ, cũng không tệ lắm, đường phố rất náo nhiệt, hơn nữa, biểu ca à, muội có thể thường xuyên ra ngoài chơi không?” Tôi thực tủy tri vị[1], còn muốn đi ra ngoài lần nữa, nói ngoài cung rất thú vị! Hôm nay thật sự không đi dạo được gì, tôi rất có hứng thú với những món đồ trang sức nhỏ ở thời cổ nhé!

[1] Thực tủy tri vị: có nghĩa là có kinh nghiệm một lần rồi thì muốn cố gắng hơn nữa để có được nó lần nữa

“Như vậy sao được, muội là quý phi, thường hay xuất cung còn ra thể thống gì nữa!” Chu Doãn mặt lạnh không đồng ý, thấy dáng vẻ thất vọng của tôi thì nói tiếp: “Mị Nhi, không phải từ nhỏ muội đã thích ở trong cung sao? Sao đột nhiên lại muốn xuất cung thế?”

“Trước kia muội thích ở trong cung đó là vì có biểu ca ở bên, hiện tại biểu ca bận rộn như vậy, không có thời gian ở bên muội, muội ở trong cung buồn chết mất. Nhưng chỉ cần biểu ca ngày ngày ở bên cạnh muội, vậy muội không xuất cung cũng không sao cả.” Tôi vung vẫy tay, cười tít mắt nhìn hắn. Nếu hôm nay hắn không đồng ý, sau này tôi sẽ quấn lấy hắn mỗi ngày.

Nhìn Văn Mị Nhi cười dịu dàng như vậy, không hiểu sao Chu Doãn lại nhớ tới cú đá khi đá Lương Quân Trác mà vẫn cười vô cùng dịu dàng của Văn Mị Nhi khi ở ngoài cung, lập tức hắn cảm thấy tóc gáy đều dựng cả lên. Bèn cười khan nói, “Muội có thể thỉnh thoảng xuất cung đến Tướng phủ chơi một lát, nhưng mỗi lần xuất cung đều phải mang theo người, không thể ra ngoài một mình được.”

Tôi được Chu Doãn cho phép, tâm trạng vô cùng tốt rót một chén trà bưng qua cho hắn, động tác kia dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước. Chu Doãn nhìn mà sợ hết hồn hết vía, lập tức quăng ra một câu: “An Ninh sắp trở về rồi, từ nhỏ quan hệ của hai người đã tốt, muội ở bên cạnh muội ấy nhiều chút! Ta còn có chính sự phải xử lý, đi trước đây!” Nói xong liền chạy mất hút. Tôi khó hiểu nhìn bóng lưng của hắn, tấm lưng kia nhìn kiểu gì cũng giống chạy trối chết.

“Thật kỳ quái, rốt cuộc anh ta tới đây làm gì?” Lắc đầu một cái, tôi ngồi xuống cầm sách lên, đột nhiên lại nhớ tới người đàn ông đẹp đến mức có chút yêu nghiệt kia ở trên đường cái, y ôm nhiều sách như vậy, chắc hẳn là người yêu sách nhỉ!

*****

“Phù, Trần Lâm, ngươi nói xem tại sao Văn Mị Nhi kia lại đáng sợ như vậy, hiện tại chỉ cần ta đến gần muội ấy thì sẽ nghĩ đến tình cảnh bi thảm của Lương Quân Trác, tóc gáy đều dựng cả lên! May mà bây giờ muội ấy không quấn lấy ta!” Vị Hoàng đế nào đó bước nhanh chạy ra khỏi cung Lãm Nguyệt, kể khổ với Trần Lâm.

Trần Lâm nghĩ Văn Mị Nhi mạnh mẽ cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Lúc này hai người đang muốn rời đi thì chợt nghe thấy giọng nói của hai cung nữ, lập tức dừng bước lại.

“Lục Nhi tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nói nương nương dạy tỷ chiêu võ gì thế, nương nương biết võ nữa sao?”

“Đương nhiên, nương nương lợi hại lắm đấy nhé, người bảo chiêu võ đó gọi là ba chiêu phòng sói, nương nương nói đây là chiêu võ chuyên phòng ngự sắc lang, gặp phải sắc lang thì xuất ba chiêu này ra, nhất định sẽ đánh cho sắc lang kia tè ra quần!” Lục Nhi đắc ý khoe khoang.

“Thật sao! Lợi hại quá, vậy ba chiêu đó là gì vậy?” Tiểu nha đầu sùng bái Lục Nhi.

“Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, chiêu thứ nhất, tên là Nhị Long Hí Châu, là sắc lang nào không có mắt thản nhiên tới gần ngươi thì ngươi chọt mạnh vào hai mắt hắn!” Nói xong, Lục Nhi đột nhiên vươn tay ra, ngón trỏ và ngón giữa hơi cong lại chọt mạnh tới, khiến tiểu nha đầu dùng ánh mắt lấp lánh nhìn nàng ta, còn vị Hoàng đế nào đó đang trốn xem thì rụt bả vai lại.

“Đây là chiêu thứ hai, gọi là Đoạn Tử Tuyệt Tôn, chính là thừa lúc hai mắt sắc lang bị ngươi chọt đau, không có sự phòng bị thì đá mạnh vào hạ thân của hắn! Nhất định sẽ khiến hắn đau đến lăn lộn trên đất, không còn sức để hoàn thủ, nhớ kỹ, nhất định phải dùng sức!” Nói xong, còn làm mẫu cho tiểu nha đầu xem.

“Còn đây là chiêu thứ ba, tên là…” Lục Nhi còn đang giải thích ba chiêu phòng sói, Chu Doãn đầu đầy mồ hôi dẫn Trần Lâm rời đi. Cung Lãm Nguyệt này nguy hiểm quá rồi, ta vẫn nên trở về ngự thư phòng của ta thôi! Đây là tiếng lòng của vị Hoàng đế nào đó.

Mấy ngày sau

“An Ninh, muội sao vậy, sao lại tức giận thế?” Tôi cười vỗ vỗ vai An Ninh. An Ninh trở về hôm qua, vừa về đến là thở phì phò, không cần nói cũng biết là đụng phải hai người Tiểu Long Hà và Bạch Vân Phi. Chắc hẳn là thua trong tay Tiểu Long Hà rồi.

“Được rồi, đừng tức giận nữa, giận thì sẽ không đẹp đâu, nào có chuyện công chúa An Ninh xinh đẹp của chúng ta vì tức giận mà trở nên không đẹp nữa chứ? Được rồi được rồi, đừng giận đừng giận, ai chọc giận muội, muội cứ nói ca của muội bắt hắn đến đây cho muội trút giận là được!”

“Hừ! Tên lưu manh chết tiệt kia, ta nhất định phải tự tay bắt lấy hắn, lột da hắn, rút gân hắn để giải mối hận trong lòng của ta!” An Ninh tức giận cắn răng nghiến lợi.

Tôi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhưng An Ninh muốn đối phó Tiểu Long Hà nhé, tôi thật muốn xem hai người này ầm ĩ với nhau, cũng tống cổ được thời gian nhàm chán của tôi.

“Lục Nhi, chúng ta xuất cung đi chơi thôi, ở trong cung này buồn bực quá, An Ninh chỉ lo bận rộn bắt tôm hùm, chẳng chịu tới tìm ta chơi, mà sách ta cũng đọc gần hết rồi, chúng ta xuất cung đi mua mấy quyển sách đi!” Nói đi là đi, tôi thay quần áo xong thì dẫn Lục Nhi Thanh Nhi xuất xung.

Lại nói đến An Ninh vẫn luôn muốn tìm Tiểu Long Hà trút giận, ngày hôm đó có thị vệ đến báo cáo, nói đã có tin tức. An Ninh lập tức thay quần áo gọn nhẹ mang theo hai người xuất cung đi tìm Tiểu Long Hà trút giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.