Ta là Văn Mị Nhi

Chương 15



“Vừa rồi? Vừa rồi làm sao?” Quyết định làm như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.

“Ha ha, không có gì.” Y sờ sờ cái mũi cười khiến người ta muốn đánh y một trận. “Thì ra tiểu thư cũng là người yêu thích sách! Hôm nay gặp nhau chỗ này, âu cũng là duyên phận, tiểu thư nói có đúng không?”

“Thật sao, ta lại không thấy vậy, tiệm sách này ai cũng có thể vào, ta vào đây được một lúc rồi, đã gặp mấy người, nếu theo như lời ngươi nói, vậy chẳng phải ta cũng rất có duyên với bọn họ sao!” Nhìn chằm chằm y một lúc, xác định người này không phải là kiểu tôi thích.

“Khụ, tại hạ là Tô Chiêu Diễn, không biết quý tính tiểu thư là?” Y chắp tay về phía tôi một cái, cười nói. Nụ cười này rất đẹp, đáng tiếc không phải là kiểu tôi thích. Kích động nhìn thấy mỹ nam đi qua, tôi bình phục lại tâm trạng.

“Ta đã lập gia đình!” Tôi đột nhiên có ý nghĩa muốn nói đùa, cười híp mắt nhìn phản ứng của y.

“Tại, tại hạ không có, không có ý nghĩ không an phận với tiểu thư…” Nói xong, y lại đỏ mặt.

Đùa đấy à, người nhìn có vẻ đào hoa như y lại đỏ mặt, thật sự không thể tin được!

“À, ta còn tưởng rằng…” Tôi cố ý nhìn y từ trên xuống dưới, chậm rãi nói.

“Khiến tiểu thư hiểu lầm như vậy, là tại hạ không đúng, tại hạ lỗ mãng rồi!” Nói xong lại khom người thi lễ với tôi.

Cái này người là thành thật thật, hay giả vậy. Tôi nghi ngờ nhìn y. Y lại đỏ mặt, ôi thần ơi!

“À, là ta hiểu lầm.”

***

“Tiểu thư, dường như hôm nay người rất vui?” Trên đường hồi cung, Thanh Nhi hỏi tôi.

“Đúng vậy, hôm nay thu hoạch được nhiều sách, đủ để ta đọc một thời gian rồi!” Ừm, hôm nay chơi rất vui, nhưng cũng rất mệt, vẫn nên ở trong cung đọc sách thôi, ít nhất sẽ không mệt.

“Tiểu thư, sau này chúng ta đi dạo nhiều hơn chút đi!” Vẻ mặt Thanh Nhi mong đợi nhìn tôi.

“Đừng, mệt lắm!” Thấy tôi từ chối, Thanh Nhi ỉu xìu gục đầu xuống.

“Thanh Nhi ngốc, em đã quên thân phận của ta rồi sao, thỉnh thoảng đi ra ngoài một chuyến thì không sao, nhưng đi ra ngoài nhiều quá cũng không tốt, biết không?” Nghiêm túc giải thích với Thanh Nhi.

“Nhưng tiểu tư, không phải Hoàng thượng đã đồng ý rồi sao?”

“Hoàng thượng đồng ý, nhưng Thái hậu không đồng ý. Chúng ta là giấu Thái hậu đi ra ngoài, nếu Thái hậu biết thì cho dù ta là cháu gái ruột của Thái hậu thì cũng khó tránh khỏi bị phạt. Em suy nghĩ chút đi, từ xưa đến nay nào có phi tần hậu cung có thể xuất cung đi dạo phố, hơn nữa còn không có Hoàng thượng đi cùng, chỉ dựa vào điểm này, Thái hậu sẽ rất tức giận đấy!”

“Ồ, tiểu thư, em biết rồi!” Thanh Nhi vẫn có chút chán chường, nhưng không còn buồn bã ỉu xìu nữa.

***

Trong một căn nhà dân ở Kinh thành, hai nam nhân đang đứng, một già một trẻ, lúc này người trẻ đang nói gì đó với người già, khiến cho người già liên tục nhíu mày.

“Ngươi nói dường như thiếu gia gặp được nữ tử khiến người rất có hứng thú? Ngươi chắc chứ?” Ông già trầm giọng nói.

“Đúng vậy, Tô quản gia, bình thường thiếu gia chẳng có chút biểu cảm nào với nữ tử, hơn nữa trước giờ không để nữ tử nào đến gần người, nhưng hôm nay người lại chủ động tới gần nữ tử kia, còn chủ động nói chuyện với nàng ấy!” Vẻ mặt nam tử không có cảm xúc gì trả lời.

“Ồ ~~ là vậy à! Ngươi có biết nàng ta có lai lịch gì không?” Ông già vuốt vuốt râu.

“Cái này thì thuộc hạ không biết!” Nam tử có chút tự trách, thân là thị vệ cận thân của thiếu gia, thế mà lại không biết thân phận người tiếp cận thiếu gia, thật sự thất trách mà! Giờ khắc này, phía sau hắn dường như dấy lên một ngọn lửa hừng hực. “Thuộc hạ sẽ đi điều tra lai lịch nàng kia ngay!”

Thư phòng

Nam tử ngày hôm nay Văn Mị Nhi gặp tên là Tô Chiêu Diễn đang cầm sách trên tay. Nhìn kỹ, y vốn chẳng phải đang đọc sách, mà là đang thừ người. Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức người đang phát ngốc trong phòng. Theo tiếng “Vào đi” thì cửa bị đẩy ra, người đi vào chính là ông giả hỏi han khi nãy – Tô quản gia.

“Thiếu gia, vẫn chưa nghỉ ngơi sao? Thức đêm hao tâm tốn sức, thiếu gia nên nghỉ ngơi sớm đi!” Nói xong, ông đặt bát canh trong tay xuống bàn.

“Toàn thúc, mấy thứ này sai hạ nhân mang tới là được rồi, sao lại để tự thúc mang tới đây!” Tô Chiêu Diễn để quyển sách trên tay xuống, tự mình đón lấy.

“Ha ha, không có chuyện gì làm, Toàn thúc muốn đích thân mang tới cho thiếu gia. Thiếu gia mau uống lúc còn nóng đi, lát nữa nguội rồi sẽ uống không ngon.” Tô quản gia cười hiền lành đẩy cái bát về phía Tô Chiêu Diễn.

Thấy Tô Chiêu Diễn ngoan ngoãn uống bát canh, lúc này Tô quản gia mới mở miệng: “Thiếu gia, nghe nói hôm nay người ra ngoài gặp được một vị tiểu thư.” Ông cười tủm tỉm nhìn sang.

“Không, không có…” Tô Chiêu Diễn bối rối xua tay, nhưng mặt lại đỏ lên.

“Thiếu gia, người là do ta chăm từ nhỏ tới lớn, lão gia phu nhân đi sớm, lão nô xem người như con ruột của mình. Cho nên thiếu gia à, nếu người đã có người mình thích rồi thì nói cho lão nô, lão nô sẽ đi đề thân cho thiếu gia…” Tô quản gia từ ái nhìn Tô Chiêu Diễn.

“Thật sự không có, Toàn thúc, thúc đừng phí tâm, nàng, nàng ấy đã lập gia đình…” Giọng điệu Tô Chiêu Diễn đê mê nói, không nhịn được cúi thấp đầu xuống.

Tô quản gia thấy thế thở dài, từ nhỏ thiếu gia đã trung thực, hôm nay vất vả lắm mới mở lòng, người mình thích lại gả cho người ta, ôi! Thiếu gia nhà ông thật đáng thương!

“Thiếu gia, chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, thiếu gia đừng nản lòng, trong thiên hạ còn nhiều nữ tử tốt mà!” Tô quản gia thở dài, vỗ vỗ bả vai Tô Chiêu Diễn, lắc đầu đi ra ngoài. Còn lại một mình Tô Chiêu Diễn ở trong thư phòng, dường như trước mắt lại xuất hiện dung nhan xinh đẹp cùng giọng nói trong trẻo của Văn Mị Nhi…

“Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý!”

“Cảm ơn ngươi!”

“Vừa rồi? Vừa rồi làm sao?” Còn nữa câu nói kia “Ta đã lập gia đình!”

“Đến bây giờ, ta hoàn toàn không biết tên của nàng.” Tô Chiêu Diễn tự lẩm bẩm. Ngay sau đó lại lắc đầu, thôi, người ta cũng đã lập gia đình rồi, sao ta lại có ý nghĩ không an phận nhớ thương người ta chứ, thật sự không nên chút nào!

*

“Tô quản gia, thuộc hạ đã tra được lai lịch của vị tiểu thư kia rồi!” Minh Nhất kích động báo cáo với Tô quản gia.

Rốt cuộc ta cũng đã điều tra ra người trong lòng thiếu gia là ai, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể trình lên cho chủ thượng biết, đây mới là một thị vệ cận thân hoàn mỹ. Ừm, sau này ta sẽ càng nỗ lực hơn! Minh Nhất thầm nắm chặt nắm tay lại thề ở trong lòng.

Thấy Minh Nhất lại lọt vào trong suy nghĩ của mình, Tô quản gia thở dài một hơi: “Ngươi tra được gì?”

“Thuộc hạ tra được vị tiểu thư kia là thiên kim Tướng phủ, còn có, thiếu gia từng gặp nàng ấy không chỉ một lần, lần trước thiếu gia ra ngoài mua sách cũng đụng phải nàng ấy!”

“Hử, thật không? Thiên kim Tướng phủ, vậy hẳn là Nhị tiểu thư Tướng phủ rồi, nghe nói Đại tiểu thư của Tướng phủ đã gả vào trong cung làm Quý phi, chỉ là thiên kim Tướng phủ, e rằng chúng ta không thể trèo cao…”

“Gì mà không thể trèo chứ, chúng ta chính là…” Minh Nhất không phục.

“Im miệng!” Tô quản gia thay đổi dáng vẻ hiền lành, nghiêm nghị quát Minh Nhất: “Sau này mấy lời như thế phải giấu nát trong bụng cho ta, nếu để ta nghe thấy mấy lời này nữa ta sẽ không tha cho ngươi đâu! Nghe rõ chưa!”

Nhìn thấy giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc của Tô quản gia, Minh Nhất nuốt nước miếng, cúi đầu: “Vâng!”

“Nhưng…” Thấy Minh Nhất gật đầu, Tô quản gia mới thu lại vẻ mặt, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì: “Không đúng, rõ ràng thiếu gia nói nàng kia đã lập gia đình, Nhị tiểu thư Tướng phủ lập gia đình rồi sao?”

“Hình như không, không có?” Minh Nhất không xác định lắc đầu.

“Không thể nào?!” Hai người liếc mắt nhìn nhau, như nghĩ tới điều gì, đồng thời kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.