Ta là Văn Mị Nhi

Chương 16



“Mị Nhi thỉnh an cô.” Mị Nhi thi lễ với Thái hậu, đi về hướng Thái hậu: “Cô, người tìm Mị Nhi có chuyện gì sao ạ?” Sao vậy? Chẳng lẽ chuyện tôi xuất cung đã bị bà biết rồi? Thảm! Chắc chắn sẽ bị dạy dỗ.

“Mị Nhi, con và Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì sao?” Sắc mặt Thái hậu không tốt lắm, bà cho rằng trước kia hoàng nhi ghét Mị Nhi là vì Mị Nhi quá cố chấp, còn có chút điêu ngoa, hiện tại Mị Nhi đã sửa đổi rồi, biết đọc sách, lại hiểu lý lẽ, thật tốt mà, vậy tại sao hoàng nhi vẫn không chịu thân thiết với Mị Nhi!

Nghĩ vậy, Thái hậu không những lắc đầu, thấy sắc mặt Mị Nhi không tốt thì cho là mình đã hù nàng, bèn kéo Mị Nhi ngồi xuống: “Mị Nhi à, ai gia biết, là hoàng nhi không tốt, haiz, con nói tại sao hoàng nhi lại không phát hiện ra con tốt như vậy chứ?”

“Cô à, biểu ca rất thương con đấy, dù sao con và biểu ca cũng là thanh mai trúc mã! Cô đừng quá lo lắng!” Tôi cười nói, hy vọng bà đừng ghép tôi với Chu Doãn lại với nhau, về cơ bản bây giờ tôi và Chu Doãn là nhìn nhau thấy ghét nhau rồi.

Phù, thì ra là chuyện này, hại tôi cứ tưởng chuyện xuất cung bị phát hiện rồi chứ, vẫn may là không phải. Thở phào một cái thật dài, tôi đứng dậy đứng ra phía sau lưng Thái hậu, bóp vai cho bà, chắc hẳn Văn Mị Nhi trước kia không thường làm chuyện này, cho nên lúc tôi vừa tới, vì muốn lấy lòng Thái hậu cho nên bóp vai cho bà, những lúc như vậy bà rất vui vẻ.

“Mị Nhi à, con phải biết, cho dù là thanh mai trúc mã, nhưng con không thường xuyên phát triển tình cảm với Hoàng đế thì cũng không được. Hiện tại có ai gia ở đây, ai gia chống đỡ cho con, đợi đến lúc ai gia mất rồi, với cái kiểu này của con và hoàng nhi, bảo ta làm sao yên tâm mà đi! Xem ra vẫn phải để hoàng nhi phong còn làm Hậu!” Thái hậu nghĩ thầm, nếu Mị Nhi được phong làm Hoàng hậu, lại có Văn gia làm chỗ dựa, cho dù bà không ở đây, Mị Nhi cũng có thể an tâm kê cao gối không lo. Không thể không nói, Thái hậu vẫn rất thương Mị Nhi.

Nghe xong lời Thái hậu, mũi của tôi bèn xót lên, cho dù bà là Thái hậu có địa vị cao quý, cho dù là đặt con trai của bà ở vị trí thứ nhất nhưng bà vẫn cố gắng hết sức để tranh thủ được cái tốt nhất cho tôi!

“Cô, không được nói những lời không may mắn kia, cô nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Phong hay không phong hậu con đã không cần thiết, dù sao Hoàng thượng là biểu ca của con, tuyệt đối sẽ không bắt nạt con, con chỉ muốn hầu hạ cho cô thật tốt thôi!” Cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình thường, không muốn để cho Thái hậu nghe thấy tiếng nức nở của tôi, nhưng dường như không thành công rồi.

“Mị Nhi, đã lớn vậy rồi mà con còn khóc! Sinh lão bệnh tử, đều là chuyện rất bình thường, cô đã từng nhìn thấy qua, haiz! Chỉ là không yên lòng về con và hoàng nhi thôi.” Thái hậu xoay người lại, lau sạch nước mắt cho tôi.

“Cô…” Tôi ngồi xổm xuống, áp mặt lên đùi Thái hậu, tôi thật sự không biết nên nói cái gì.

*****

Trong tay bưng bát cháo bổ, tôi có chút bất đắc dĩ lại đau khổ trong lòng đi về hướng ngự thư phòng của Chu Doãn. Thái hậu bảo tôi mang cháo đích thân bà nấu sang cho Hoàng thượng, cũng bảo tôi ở lại đó bồi bạn với Hoàng thượng, tôi lại không thể cự tuyệt một người có lòng muốn tốt cho tôi, chỉ có thể miễn cưỡng đi về hướng ngự thư phòng.

Ngự thư phòng

Chuyện tương tự cũng đang diễn ra…

“A Kỳ, đã lâu Văn quý phi không đến chỗ ta, sao hôm nay đột nhiên lại muốn tới?” Chu Doãn có chút nghi ngờ, mặc dù hắn có chút sợ Mị Nhi càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng vì Mị Nhi thật sự quá yên tĩnh, tựa như đã quên mất hắn, sao hôm nay lại đột nhiên đến đây? Thật sự là khó hiểu. Người ở ngự thư phòng hầu hạ Chu Doãn cũng vì Mị Nhi an phận mà sự sợ hãi đối với nàng hạ thấp xuống không ít.

“Bẩm Hoàng thượng, là Thái hậu bảo Văn quý phi đến thăm Hoàng thượng.” A Kỳ trả lời.

“Được rồi, ngươi đi xuống đi!” Chu Doãn phất phất tay, có chút nhụt chí. Vất vả lắm hắn mới khiến Văn Mị Nhi không dây dưa với hắn nữa, nhưng cố tình Thái hậu luôn để Mị Nhi đến chỗ của hắn. Mà hắn lại không thể công khai từ chối, đó là bất hiếu, chỉ có thể nghĩ cách đuổi Văn Mị Nhi đi.

“Hoàng thượng, đây là cháo Thái hậu bảo muội mang tới cho người, nhân lúc còn nóng người ăn đi!” Đi vào ngự thư phòng, đặt cháo ở trên bàn, nói với Chu Doãn. Bởi vì tâm trạng có chút phiền toái mà tôi nói một cách hờ hững.

“Ừm, Mị Nhi, muội không nói ta cũng biết, tay nghề của mẫu hậu càng ngày càng tốt mà.” Thấy tâm trạng của tôi có vẻ không tốt, Chu Doãn bưng cháo lên, húp một ngụm, cực kỳ khoa trương nói với tôi. Tôi nhìn dáng vẻ buồn cười của hắn thì có hơi muốn cười.

Thấy dáng vẻ muốn cười của tôi, Chu Doãn thầm thở phào, mặc dù hắn không rõ tại sao thấy tôi hờ hững thì hắn không có chút hào hứng nào.

Có lẽ mỗi lần tới Mị Nhi đều cười hết sức rạng rỡ quấn quít lấy hắn, giờ đột nhiên nhìn thấy cảm xúc của nàng ấy suy sụp thì có hơi khó chịu nhỉ, Chu Doãn nghĩ như vậy.

“Mị Nhi à, nếu không có chuyện gì…” Chu Doãn trù trừ mở miệng.

“Cô muốn tối nay muội ở cùng huynh…” Tôi mở miệng cắt ngang lời hắn, mặc dù tôi không muốn nhìn thấy Chu Doãn, Chu Doãn cũng không thích tôi, nhưng vì không muốn để Thái hậu thất vọng, tôi quyết định tối nay ở cùng với Chu Doãn.

“Hả ~~~ việc này…” Mặt Chu Doãn thoáng cái cứng lại.

“Muội thấy trên bàn Hoàng thượng nhiều tấu chương như vậy, chắc hẳn vẫn còn rất nhiều chuyện chưa xử lý nhỉ? Vậy muội ở lại ngự thư phòng bồi Hoàng thượng xử lý quốc sự. Hoàng thượng đi xử lý quốc sự của người, muội ở đây đọc sách là được rồi.” Lấy sách mang từ cung Lãm Nguyệt tới, tôi ngồi xuống trên giường êm bên cạnh.

Trước khi đến tôi đã nghĩ kỹ rồi, bồi cùng Hoàng thượng ấy hả, cứ để hắn phê tấu chương tôi xem sách là được rồi. Tốt nhất là hắn có tấu chương, cho dù không có cũng phải tạo ra tấu chương để phê! Nhưng cũng may, quả nhiên Chu Doãn có tấu chương đợi phê duyệt.

Thấy tôi ngồi xuống xem sách, Chu Doãn và Trần Lâm liếc nhau một cái, đều cùng lắc đầu, không biết đây là chuyện gì nữa. Vì vậy, Chu Doãn đành phải ngồi xuống phê duyệt tấu chương, Trần Lâm ở một bên chờ đợi, trong ngự thư phòng yên tĩnh vắng lặng, chỉ có tiếng lật sách vang lên và tiếng bút lông xoạt xoạt.

Thả bút son[1] trong tay ra, Chu Doãn duỗi lưng một cái, xoay vặn cái cổ cứng ngắc, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Mị Nhi vẫn đang xem sách. Cẩn thận dò xét nàng, dường như đã rất lâu rồi hắn chưa nhìn kỹ biểu muội của hắn, mỗi lần thấy nàng đều trang điểm xinh đẹp váy áo sặc sỡ, hôm nay mặc váy áo màu xanh lam, kiểu dáng đơn giản không ít, thoạt nhìn rất thoải mái, im lặng mà xem sách. Hắn chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng ít nói như vậy của Mị Nhi.

[1] Bút son: bút lông dùng mực đỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.