Ta là Văn Mị Nhi

Chương 26



“Biểu tỷ…” Lúc vào, An Ninh vẫn đang rất vui. Song thấy tình cảnh trong phòng, nàng lại nổi giận: “Bạch Vân Phi, ngươi tới đây làm gì! Được lắm, dẫn Tư Đồ Tĩnh đến thị uy đúng không?” An Ninh trừng Bạch Vân Phi xong, lại dạo quanh Tư Đồ Tĩnh một vòng: “Ta thấy Tư Đồ Tĩnh này cũng chả có gì đặc biệt cả!” Dứt lời, nàng còn hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.

“Như vậy đi, ta có thể không làm khó dễ ca ca của ngươi, cũng có thể thuyết phục An Ninh thả đám Vạn Nhân Địch…” Tôi nói rất thản nhiên.

“Biểu tỷ…” An Ninh nóng nảy, sao có thể buông tha những kẻ đó dễ dàng như vậy?

“Nhưng, phải xem ngươi hành xử ra sao đã.” Tôi đưa tay cắt ngang lời An Ninh, nói với Tư Đồ Tĩnh: “Không chỉ ngươi, mà cả huynh đệ tốt của ngươi nữa. Nếu huynh đệ tốt của ngươi chịu hỗ trợ, thì càng không thành vấn đề!” Tôi ác ý đảo mắt qua nhìn Chu Doãn và Bạch Vân Phi, khiến hai người họ đều bất giác lùi một bước.

“Chuyện này không liên quan đến đại ca nhị ca của ta, có gì ngươi cũng chỉ tính lên đầu ta thôi!” Tư Đồ Tĩnh quay đầu nhìn hai vị ca ca của mình, lại quay đầu nói với tôi.

“Có liên quan hay không không phải do ngươi định đoạt. Nếu thật tâm, thì ngươi hãy làm nha đầu cho ta một tháng, mặc cho đánh mắng cũng không được đánh trả. Một tháng sau, hôn sự của Văn Tường cũng được chuẩn bị xong, ngươi thấy thế nào?” Tôi nghĩ hiện tại tôi hoàn toàn giống một nhân vật phản diện nha!

“Mị Nhi, ngươi…” Chu Doãn định phát cáu với tôi.

“Hoàng thượng, đây là chuyện giữa chúng ta, xin đừng nhúng tay!” Tôi lạnh lùng nói với hắn, chặn họng hắn lại.

“Được, ta đồng ý!” Tư Đồ Tĩnh do dự một chút, khẽ cắn môi đáp ứng.

“Tốt, vậy ta không làm khó hôn sự của ca ngươi nữa. Nhưng, Vạn Nhân Địch có được thả hay không, thì phải xem huynh đệ tốt của ngươi có chịu hi sinh vì ngươi không đã.” Tôi khoan thai nhấp một ngụm trà. “Qua sự kiện bắt cóc, ta cảm thấy xung quanh An Ninh rất không an toàn. Được rồi, nói đơn giản hơn là An Ninh thiếu một tùy tùng.”

“Cái này dễ thôi, ta lập tức sắp xếp nhân thủ…” Chu Doãn nghe xong, lập tức nói tiếp.

“Hừ, mấy cái thùng cơm đó có tác dụng gì! Ta cảm thấy Bạch Vân Phi cũng không tồi, không biết ai đó có đồng ý không. Đương nhiên, phải xem cái câu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu kia có đúng không nữa…” Tôi nghịch chén trà trong tay, tâm trạng rất là sung sướng.

“Đại ca…” Tư Đồ Tĩnh khó xử nhìn Bạch Vân Phi. Nàng ta không muốn làm khó Bạch Vân Phi, nhưng đám Vạn Nhân Địch vẫn còn trong đại lao…

“Được, ta đồng ý!” Bạch Vân Phi không đành lòng nhìn Tư Đồ Tĩnh khó xử. Hơn nữa, Tư Đồ Tĩnh cũng phải ở trong cung một tháng; nếu hắn cũng ở, còn có thể chiếu ứng một hai – hiển nhiên người này đã hoàn toàn quên còn có Chu Doãn.

“Cũng phải giống Tư Đồ Tĩnh, mặc đánh mặc mắng, không được hoàn thủ!” Lòng tôi cuối cùng cũng thấy thoải mái. Quả nhiên, phải xây dựng niềm vui của mình trên sự đau khổ của người khác nhỉ? “Ngày mai Vạn Nhân Địch sẽ được thả. Nhưng nếu có người không giữ lời hứa, vậy nghi phạm bắt cóc công chúa vẫn phải bị bắt giữ.” Vẫn phải nhắc nhở một chút.

“Hừ hừ ~~~ Bạch Vân Phi, rơi vào tay ta, coi chừng đó!” An Ninh như mở cờ trong bụng.

Đương nhiên, có người vui cũng có kẻ sầu. An Ninh vui vẻ, nhưng Chu Doãn thì lại phiền lòng rồi. Hắn vốn định gả An Ninh cho Bạch Vân Phi, nhưng giờ ra thế này, tỉ lệ chỉ hôn là bằng không. Lại thêm Tư Đồ Tĩnh, đây là Tam muội hắn nâng niu trong lòng bàn tay đó! Giờ phải làm cung nữ cho Mị Nhi, không biết Mị Nhi sẽ tra tấn nàng ấy thế nào. Qua đợt này, nhất định, nhất định phải giáo huấn Văn Mị Nhi! Còn nữa, lần này Bạch lão đại vì Tam muội mà làm tùy tùng cho An Ninh, Tam muội nhất định sẽ cảm thấy nợ hắn, ngộ nhỡ… Ai, sao lại nhiều chuyện vậy chứ!

+++

Editor sân si: ủa zậy An Ninh hổng phải muội muội của ông hả? >”<

+++

“Tư Đồ Tĩnh, mau giặt đống y phục này đi, ngày mai Quý phi nương nương muốn mặc chúng đó!” Lục Nhi rất để bụng chuyện khó xử Tư Đồ Tĩnh. Tôi cũng không ngăn cản: vốn tôi định ngược đãi nàng ta mà! Giờ có Lục Nhi làm, tôi còn bớt việc nữa.

“Sao có thể giặt nhiều như vậy được? Hơn nữa, dù Văn Quý phi muốn mặc, cũng sẽ không mặc ngay một đống như thế chứ?” Tư Đồ Tĩnh cầm quần áo, khoa trương kêu lên.

“Y phục của nương nương đương nhiên là phải nhiều rồi! Nương nương nói, trong tủ của nữ nhân luôn luôn thiếu một bộ y phục. Ngươi quan tâm lắm thế làm gì, bảo ngươi làm gì thì làm nấy, sao lắm lời thế! Nương nương đối đãi nhân từ với nô tì, không đánh không mắng, nên ngươi càng phải siêng năng làm việc vào. Một tháng, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng chẳng dài, chẳng mấy chốc sẽ qua thôi! Tự trải nghiệm cuộc sống trong cung của mình cho tốt vào. Còn nữa, giặt xong quần áo thì đi quét cung đi. Quy củ trong cung là, bao giờ xong việc thì lúc đấy ăn cơm.” Lục nhi khinh bỉ Tư Đồ Tĩnh một hồi, lại giáo huấn một lúc, hài lòng rời đi, vung vung tay áo, để lại một đống quần áo lớn.

“Tiểu thư, nhiều quần áo như vậy, sao có thể giặt hết được. Còn phải quét rác nữa…” A Liên nhìn đống quần áo, khó xử nhìn lại Tư Đồ Tĩnh.

“Người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu! Vì ca ca, ta nhịn! Huống hồ, nhị ca nhất định sẽ nghĩ cách mà!” Tư Đồ Tĩnh không chắc chắn lắm, an ủi A Liên.

+++

“Nương nương, người không nhìn thấy lúc Tư Đồ Tĩnh nhìn đống quần áo đó, sắc mặt cứ phải gọi là khó coi vô cùng, lập tức kêu lên! Hừ! Lưu manh đúng là lưu manh, dù có là đại tiểu thư Tư Đồ gia, giáo dưỡng vẫn chẳng ra gì cả!” Lục Nhi khoa trương kể lại cho tôi. Tôi lắc đầu, không hiểu sao cô bé cao hứng như thế, hai người cũng không có thù lớn gì mà…

+++

“Bạch Vân Phi, khó chịu lắm đúng không? Đường đường thế tử Vân Nam Vương, giờ phải làm tùy tùng cho ta, chắc chắn là không dễ chịu rồi! Ai chẳng biết An Ninh công chúa ta hành xử tàn nhẫn, rơi vào tay ta, ta lại chẳng hành hạ chết ngươi!” An Ninh dạo quanh Bạch Vân Phi, vung vung roi trong tay, rất đắc ý nói.

“Công chúa, Bạch Vân Phi đắc tội ngài, nguyện chịu đánh chịu phạt.” Đối mặt với nụ cười dương dương đắc ý của An Ninh, Bạch Vân Phi mắt nhìn thẳng, rất có cốt khí nói.

“Được lắm, bản công chúa đang ngứa tay đây, ngươi nhận chiêu cho bản công chúa!” Nói xong, roi của An Ninh đã quất tới. Theo phản xạ có điều kiện, Bạch Vân Phi tránh ra.

“Công chúa!” Bạch Vân Phi kêu lên.

“Hừ, xem chiêu đây!” An Ninh không cho Bạch Vân Phi cơ hội nói chuyện, một roi lại một roi nối đuôi nhau quất tới hướng Bạch Vân Phi. Bạch Vân Phi không dám đả thương An Ninh, đành liều mạnh né. Nhưng tiên pháp* của An Ninh rất bén nhọn, Bạch Vân Phi lại chỉ thủ không công, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong, bị thương.

(*) tiên pháp: cách dùng roi

Đêm đến.

“Công chúa, sao ngài lại tới đây?” Bạch Vân Phi đang rửa vết thương trong phòng, thấy An Ninh bước vào, vội vàng kéo quần áo lên: “Công chúa, sao ngài không gõ cửa?!”

“Ngươi thấy chủ tử nào vào phòng hạ nhân mà phải gõ cửa chưa? Bạch Vân Phi, đừng có quên, thân phận của ngươi bây giờ là người hầu của ta!” An Ninh nhướng mày, rất cao ngạo nói.

“Vậy không biết công chúa tôn quý giá lâm đến gian phòng của một tùy tùng nho nhỏ ta đây làm gì ạ?” Bạch Vân Phi bị chọc tức, trả lời đầy châm chọc.

“Ha! Cho ngươi! Đừng có nói bản công chúa ngược đãi ngươi!” An Ninh ném một bình thuốc ra.

“Ra đây vẫn chưa phải ngược đãi nha, vậy công chúa coi ngược đãi là gì đây?” Bạch Vân Phi nhìn thoáng qua bình thuốc, nhướng mày nhìn An Ninh.

“Ngươi!! Được được được, ta ngược đãi ngươi, được chưa? Nghe cho kỹ, xử lí vết thương cho tốt, ngày mai bản công chúa lại ngược đãi ngươi tiếp!” An Ninh khó thở, quăng câu đấy vào mặt Bạch Vân Phi, đoạn sập cửa rời đi.

Mà Bạch Vân Phi thì nhặt bình thuốc dưới đất lên, khóe miệng hơi nhếch.

“Hừ! Bạch Vân Phi chết tiệt! Bản công chúa hảo tâm đưa thuốc cho hắn, còn phải chịu châm chọc của hắn nữa, chờ đó! Đến lúc vết thương của ngươi lành rồi, xem bản công chúa giáo huấn ngươi như thế nào!” An Ninh chạy ra khỏi nơi ở tạm của Bạch Vân Phi, thở phì phò đá cục đá trên đất, mạnh miệng mà mềm lòng lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.