Ta là Văn Mị Nhi

Chương 36



“Lục Nhi, em còn nhớ giá hàng bên ngoài lúc em chưa vào cung không? Kiểu như bao nhiêu một cái bánh bao, một lượng bạc đủ cho một hộ bình thường sống bao lâu ấy?” Sau khi Tô Chiêu Diễn rời đi, Mị Nhi ngồi trên ghế nghĩ mãi. Tận đến lúc Lục Nhi bưng trà vào, nàng mới hoàn hồn, hỏi Lục Nhi.

“Tiểu thư, sao vậy ạ? Sao tự dưng người lại hỏi cái này?” Lục Nhi đặt khay trà lên bàn, khó hiểu hỏi.

“Lục Nhi, em nói cho ta trước đã, em còn nhớ giá hàng không?” Mị Nhi kéo Lục Nhi tới cái ghế trước mặt, nhìn chằm chằm nàng.

“Ừm, em nhớ là hồi đó, một thạch gạo mất năm đồng bạc…” Lục Nhi bị nhìn đến khẩn trương, nuốt nước miếng, nghĩ nghĩ, nói.

“Một thạch gạo… là bao nhiêu cân? Ý ta là, đủ ăn bao lâu?” Mị Nhi nhìn dáng vẻ không biết rõ của Lục Nhi, bèn đổi cách hỏi.

“Tiểu thư, người hỏi như vậy thì em biết trả lời thế nào. Nhiều người thì ăn hết nhanh, ít người thì ăn hết chậm thôi ạ…” Nghe Mị Nhi hỏi vậy, Lục Nhi dở khóc dở cười.

“Hừm… Đại khái là một nhà bốn miệng, có thể ăn trong bao lâu?” Mị Nhi hơi xấu hổ, mặt đỏ lên.

“Dạ, một nhà bốn miệng chắc có ăn được khoảng hai ba tháng…” Lục Nhi nói.

“Nói cách khác, một lượng bạc đủ cho ta ăn nửa năm rồi?” Mị Nhi líu lưỡi, giá cả hàng hóa thời cổ đại bèo bọt đến vậy à? Thế số bạc nàng mang ra đủ tiêu mấy đời rồi!

“Tiểu thư, sao người lại đi đến kết luận một lượng bạc đủ ăn nửa năm được… Tiểu thư, dù người chỉ ăn cơm, không ăn gì khác, thì cũng phải bỏ tiền cho những việc khác nữa chứ, nửa năm phải cần ít nhất hai lượng ạ!” Lục Nhi nhìn Mị Nhi, không khỏi nghĩ, thế mà tiểu thư lại không biết những điều này.

Nàng nghĩ lại, cũng đúng, bình thường ăn, mặc, dùng của tiểu thư đều có người phụ trách chuyên môn, không cần người quan tâm. Tiểu thư không biết cũng phải thôi.

Làm sao Lục Nhi có thể biết, Mị Nhi là do xuyên từ thế kỷ 21 về, hoàn toàn không biết một lượng bạc là bao nhiêu, có thể mua bao nhiêu thứ; một thạch gạo là bao nhiêu, có thể ăn trong bao lâu.

“’Thì ra bạc đáng giá như vậy, hai lượng đã đủ tiêu nửa năm rồi. Nhưng mà, hồi trước xem TV, cổ nhân vừa ra ngoài là phải mang biết bao nhiêu bạc, chỉ thưởng cho tiểu nhị thôi đã là một thỏi rồi. Một thỏi, không phải bằng năm lượng thì cũng mười lượng; đã thế mua cái gì cũng quăng một cục bạc vụn ra. Ta còn tưởng là bạc không giá trị cơ! Không ngờ lại đáng giá thế!” Mị Nhi nghe Lục Nhi nói, không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Tiểu thư, người đang nói gì vậy ạ?” Lục Nhi thấy Mị Nhi lầm bầm một lúc, ngặt nỗi lại bé tiếng quá, không nghe ra gì, bèn hỏi.

“Không có gì! Lục Nhi, chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây đi!” Mị Nhi nghiêm túc nói.

“Tiểu thư, sao bỗng nhiên người lại muốn rời khỏi đây ạ, không phải người nói là…” Lục Nhi không hiểu sao thái độ Mị Nhi lại thay đổi nhanh như vậy.

“Lục Nhi, ta không nói là ngay bây giờ, mà là chuẩn bị trước thôi. Chúng ta không thể ở đây mãi, Tô Chiêu Diễn, hắn… Vừa thoát khỏi một cái lồng giam, ta không muốn vào một cái lồng giam khác. Hơn nữa, không phải Hoàng thượng đã triệt binh rồi à? Chúng ta đã ở đây mấy ngày rồi mà Văn gia không gặp chuyện gì, vậy thừa dịp này chuẩn bị trước đi!” Mị Nhi nói.

Nghe Tô Chiêu Diễn nói hôm nay, có vẻ y không muốn cho nàng ra ngoài. Dù y có lý do gì, có thật lòng suy nghĩ cho nàng không thì đây đều không phải một dấu hiệu tốt!

“Vâng tiểu thư, em biết rồi!” Lục Nhi gật đầu đáp.

+++

“Tô bá, sao vậy, có chuyện gì à?” Tô Chiêu Diễn đang xem sổ sách trong thư phòng, thấy Tô bá vẻ mặt lo lắng tiến vào, hình như định nói gì.

“Thiếu gia, lão nô nghe ngóng được một chuyện, người nghe nhưng đừng cuống…” Tô bá muốn nói lại thôi.

Nhìn Tô Chiêu Diễn, ông thầm tiếc hận thay cho thiếu gia. Khó lắm mới thích được một nữ nhân, nữ nhân ấy lại đã gả cho người. Không chỉ gả rồi, mà còn gả cho Hoàng đế! Ai!

“Tô bá, rốt cuộc là chuyện gì?” Tô Chiêu Diễn nhìn biểu tình của Tô bá, dường như thật sự có chuyện gì rất lớn đã xảy ra, không khỏi truy vấn.

“Ai, theo tin mới nhất lão nô vừa nhận được, Quý phi nương nương bị thích khách bắt đi. Mặc dù tin đã bị phong tỏa, nhưng công tử cũng biết, chúng ta khá chú ý Quý phi nương nương, nên…” Tô bá thở dài, nói.

“…” Tô Chiêu Diễn thầm nghĩ, tưởng chuyện gì, Quý phi nương nương còn đang ở ngay biệt viện Tô gia kia! Nhưng mà, bị thích khách bắt là sao? Không phải Quý phi nương nương chạy trốn, mà là bị bắt?

“Công tử, công tử!” Thấy Tô Chiêu Diễn không phản ứng gì, Tô bá cuống lên. Hỏng rồi hỏng rồi, không phải bị ma chướng rồi chứ?! Ông vội liên thanh gọi Tô Chiêu Diễn.

“Tô bá, ta không sao. Bá nói là Quý phi nương nương bị thích khách bắt đi? Bá lấy tin này từ đâu?” Tô Chiêu Diễn thấy lạ trong lòng, ngoài mặt lại không đổi sắc hỏi.

“Từ phủ Thừa tướng. Nghe nói hôm Nhị tiểu thư Văn gia thành thân, có thích khách ẩn vào phủ Thừa tướng, không chỉ đả thương An Ninh công chúa, còn bắt Quý phi nương nương đi…” Tô bá nói.

“Là vậy sao…” Lúc này, Tô Chiêu Diễn đã hiểu. Chẳng trách Hoàng thượng không trách tội Văn gia, thì ra là đã hiểu lầm. Hừm, nhưng chuyện thích khách là sao?

“Tô bá, ta có chuyện muốn nói với bá. Cả Minh Nhất nữa, gọi cả hắn đến đây!” Tô Chiêu Diễn đi từ sau bàn đọc sách ra, nghiêm túc nói.

Tô bá và Minh Nhất là hai người y tín nhiệm nhất, chuyện này nên để cho họ biết.

“Là chuyện gì mà cần cẩn thận như vậy ạ?” Lúc này, Tô bá và Minh Nhất đều ngồi trong thư phòng Tô Chiêu Diễn. Tô Chiêu Diễn đuổi hết hạ nhân phục vụ trong phòng đi, không cho phép bất kỳ ai tới gần thư phòng. Tô bá không hiểu hành động đấy của Tô Chiêu Diễn lắm.

“Tô bá, Quý phi nương nương không có bị cưỡng ép…” Tô Chiêu Diễn hít sâu một hơi, mở miệng.

“Cái này… sao công tử lại biết?” Tô bá nhìn Tô Chiêu Diễn khẳng định như vậy, hỏi.

“Bởi vì, nàng ấy đang ở ngay biệt viện Tô gia!” Một câu của Tô Chiêu Diễn như một quả bom, nổ choáng cả Tô bá và Minh Nhất.

Hai người lập tức nhảy dựng lên.

“Cái gì?” Tô bá và Minh Nhất khó tin nhìn Tô Chiêu Diễn. Trời ạ, công tử vừa nói gì vậy? Quý phi nương nương đang ở biệt viện Tô gia?!

“Mị Nhi không bị cưỡng ép, nàng ấy tự trốn ra, ta mang nàng đến biệt viện Tô gia rồi.” Tô Chiêu Diễn lờ sự chấn kinh của hai người đi, nói tiếp.

“Trời ạ, công tử đúng là im lặng thì thôi, lên tiếng một cái là kinh người ngay! Lại còn kim ốc tang kiều nữa!” Minh Nhất thở dài.

“Tiểu tử thúi, nói nhăng nói cuội gì đấy! Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là, công tử, sao Quý phi nương nương lại ở đấy?! Hơn nữa, sao công tử người lại gọi nàng là Mị Nhi?! Tiến triển nhanh quá đó?!” Tô bá gõ đầu Minh Nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.