Ta là Văn Mị Nhi

Chương 37



“Tô bá, Minh Nhất, hai người nói gì đó!” Tô Chiêu Diễn nhìn hai người càng nói càng không đáng tin cậy, đầu đầy vạch đen, cuối cùng cũng không nghe nổi nữa.

“Công tử, người nghĩ kỹ đi ạ? Tư tàng hoàng phi, đây không phải chuyện đùa, mà là tội chém đầu đấy ạ! Công tử, Tô bá biết người thích nàng, nhưng mà giữa hai người hoàn toàn không có khả năng! Bỏ qua vấn đề thân phận của nàng, coi như nàng ấy trốn ra được, không còn là hoàng phi nữa, người cho rằng Hoàng thượng sẽ bỏ qua sao? Bây giờ chúng ta chỉ là thương nhân bình thường, công tử định lấy gì để đấu với Hoàng gia?! Dù hai người có đến với nhau, người có thể chịu đựng được cảnh sống chui nhủi cả đời sao?” Tô bá bỗng thu vẻ tươi cười lại, nghiêm mặt hỏi.

“Tô bá, ta đã nghĩ đến những điều này rồi. Chỉ cần nàng ấy nguyện ý, nguyện ý gả cho ta, dù thành địch với Hoàng gia, với toàn thiên hạ, ta cũng chấp nhận! Tô bá, bá còn nhớ nương đã từng nói với ta một câu gì không? Nương nói, nếu gặp được người mình nhận định trong đời này, nhất định phải cố gắng tranh thủ, nếu không sẽ hối hận cả đời! Tô bá, ta đã có cơ hội tranh thủ, ta không muốn hối hận cả đời!” Giọng kiên định, Tô Chiêu Diễn đáp.

Ánh mắt của y như một đầm nước sâu không thấy đáy, trên mặt y là vẻ lạnh lùng chưa từng gặp. Rất khó tưởng tượng, nam nhân mà vừa thấy Mị Nhi đã đỏ mặt lại có một mặt như vậy!

“Công tử, người không để bụng nàng đã từng gả cho người khác sao?” Vốn đang im lặng, Minh Nhất bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Chiêu Diễn hỏi. Hắn không tin là công tử không để ý!

Từ bé công tử đã rất độc lập. Lão gia mất sớm, phu nhân lại bị tin tử của lão gia đả kích, ốm đau không dậy nổi; vậy nên từ lúc mới hiểu chuyện, thiếu gia đã gánh vác toàn bộ gia đình! Hắn vẫn luôn rõ tính tình của thiếu gia, dù không thể nói là thủ đoạn ngoan độc, nhưng cũng không thể xưng hai chữ “thiện lương” được! Chính vì vậy, thiếu gia mới không có thời gian bận tâm đến tư tình nam nữ. Mãi mới khai khiếu, thì lại thích một người không thể thích! Nhưng chuyện thiếu gia đã nhận định thì không ai có thể thay đổi được.

“… Ta chỉ hận mình không gặp nàng sớm hơn!” Quả nhiên, Tô Chiêu Diễn im lặng một chút, chậm rãi mở miệng.

“Công tử, không hẳn là cứ phải nàng ấy, chỉ cần công tử người muốn, dạng nào…” Tô bá vẫn hi vọng Tô Chiêu Diễn từ bỏ ý nghĩ này.

“Tô bá, bá cũng biết, ta không thể nào thay đổi suy nghĩ được! Ta đã nhận định nàng ấy, thì cả đời này chỉ có nàng ấy mà thôi! Nói không để bụng nàng từng gả cho người là không thể nào, nhưng ta càng vui hơn là, nàng không yêu nam nhân nàng đã gả cho đấy! Đương nhiên, nam nhân kia cũng không xứng với nàng. Một nữ hài nhi tốt như vậy, phải có một người toàn tâm toàn ý yêu nàng, chứ không phải là một hoàng đế tam cung lục viện!” Tô Chiêu Diễn vừa nghĩ tới trong sinh mệnh sau này của Mị Nhi, mình sẽ người quan trọng nhất, sẽ cùng nàng đi qua cả quãng đời còn lại, trong tim đã trào dâng niềm vui vẻ không nói được thành lời.

“Công tử, quá khoa trương rồi đó?” Minh Nhất cạn lời quay đầu, nhìn Tô bá.

“Đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?” Tô bá cũng nhìn Minh Nhất. Hai người ngó nhau, vô cùng im lặng.

“Tô bá, Minh Nhất, hai người là người thân cận nhất của ta, ta hi vọng được hai người ủng hộ!” Tô Chiêu Diễn chân thành nhìn hai người. Y biết mình đã chọn một con đường trải đầy gai nhọn, nhưng y vẫn hi vọng, những người gần gũi nhất với y có thể ủng hộ cho y, chúc phúc cho y!

“Công tử, vị Quý phi… Đại tiểu thư Văn gia kia có đồng ý không ạ?” Minh Nhất bỗng nghĩ tới điểm này. Công tử đứng đây nói một hồi lâu, nhưng họ vẫn chưa biết người trong cuộc còn lại có đồng ý không đấy?

“Ây…” Đúng vậy, nhanh như vậy mà công tử đã khiến vị Quý phi nương nương tái giá cho mình được rồi à? Tô bá nhìn Tô Chiêu Diễn, thì ra công tử lợi hại như vậy nha!

“Cái này, vẫn chưa, nhưng mà ta có lòng tin, ta nhất định sẽ lay động được nàng ấy, để nàng ấy có thể hiểu được tấm chân tình của ta!” Tô Chiêu Diễn hơi xấu hổ.

“Công tử, người vừa gặp người ta đã đỏ mặt…” Minh Nhất hơi bất đắc dĩ, như thế thì làm sao theo đuổi được Quý phi nương nương chứ!

“Bây giờ thì hết rồi!” Tô Chiêu Diễn cười rất dịu dàng, nhưng phối hợp với gương mặt yêu nghiệt kia, lại khiến cho lưng người ta ớn lạnh! Minh Nhất bị y cười đến nỗi nổi cả da gà.

“Vâng, công tử. Nếu người đã quyết định, thì chúng ta cũng sẽ ủng hộ thôi. Nhưng người như thế này, e là rất khó theo đuổi được vị Quý phi nương nương kia…” Minh Nhất mở miệng. Vừa thốt ra tiếng “Quý phi nương nương”, hắn đã im re trước cái nhìn chăm chú của Tô Chiêu Diễn.

“Nàng đã xuất cung rồi, không còn là Quý phi nương nương nữa!” Tô Chiêu Diễn như một đứa trẻ tức giận trừng Minh Nhất.

“Vâng vâng vâng, Văn đại tiểu thư, Văn đại tiểu thư, được chưa ạ?” Minh Nhất đầu hàng, công tử đang ghen đấy à? Thật không thể tưởng tượng nổi, công tử lại nhiều mặt đến thế. Đứng trước Quý phi… được rồi, là Đại tiểu thư Văn gia thì là một tiểu tử ngây thơ ngại ngùng mới biết mùi yêu; ở nhà là một thiếu gia tốt tính tốt tình, thỉnh thoảng sẽ hơi xấu bụng; bên ngoài lại là một đại lão bản quát tháo thương trường. Mặt nọ với mặt kia cũng lệch nhau quá đó!

“Vậy ngươi nói xem, nên làm gì bây giờ?” Ngoài mặt cười híp mắt, thực tế trong lòng, Tô Chiêu Diễn đã ghi một khoản nợ to cho Minh Nhất. Gặp người mình thích thì đỏ mặt, rất bình thường mà? Nếu Minh Nhất không nói được biện pháp nào hay ho, y sẽ trừ một tháng lương của hắn!

+++

“Tô công tử, ngài tới rồi. Có chuyện gì ạ?” Lục Nhi đang phơi quần áo trong sân. Vì sợ thân phận bị lộ, nên trong viện cũng không có hạ nhân hầu hạ; ăn, mặc, dùng các nàng đều phải tự làm. Lúc trước, Lục Nhi thấy Mị Nhi làm việc nhà, mắt trừng to đến nỗi suýt rơi xuống, giật mình mãi không thôi.

“Ừ, có một chuyện cần nói với các nàng.” Tô Chiêu Diễn gật gật đầu.

“Sao vậy? Sự tình có biến à? Không phải hôm qua ngươi vừa nói là…” Mị Nhi cầu nguyện trong lòng, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, mấy hôm nay nàng đã sầu bạc nửa đầu rồi.

“Ta vừa nhận được tin tức, rằng lúc tham gia hôn lễ của Nhị tiểu thư Văn gia, Quý phi nương nương bị thích khách bắt đi!” Tô Chiêu Diễn thấy Mị Nhi chỉ vội vã hỏi y, cũng không mời y ngồi, bèn tự động ngồi xuống. Dù sao cũng là địa bàn của mình, không cần phải khách khí làm gì.

Đây là chiêu đầu tiên Minh Nhất dạy hắn: da mặt phải dày!

“Cái gì?! Ngươi nói là “ta” bị thích khách bắt đi?” Mị Nhi kinh ngạc chỉ vào chóp mũi của mình, mắt trừng đến căng tròn, hết sức đáng yêu!

“Ừ.” Thấy dáng vẻ đáng yêu hiếm gặp của Mị Nhi, Tô Chiêu Diễn không khỏi cười khẽ. Xem ra nói chuyện này cho nàng ấy là đúng rồi! Hôm qua y đã ẩn ẩn cảm giác được hình như Mị Nhi đã hiểu lầm điều gì đó; nhưng y nghĩ nát cả đầu, vẫn không biết mình bị hiểu lầm điều gì.

[Thư Hương: Thân ái, bạn nhỏ Tiểu Tô à, Mị Nhi hiểu lầm cậu muốn giam lỏng cô ấy… ╮(╯▽╰)╭

Tiểu Tô: Oan quá, tôi thật sự chỉ lo cho an nguy của Mị Nhi thôi mà! Thôi được rồi, tôi chỉ hơi không muốn cô ấy ra ngoài một tý, một tý thôi mà.]

Hôm nay nói cho nàng ấy tin này, ít nhất có thể khiến nàng ấy không còn lo lắng cho an nguy của phủ Thừa tướng nữa.

Mấy hôm nay Mị Nhi vừa thấy y đã kinh hồn táng đảm, sợ y mang tin gì xấu đến; chỉ ít gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến nàng bất an rất lâu, để y cực kỳ đau lòng.

“Như vậy, nói cách khác, dù cuối cùng “Quý phi nương nương” không hồi cung được nữa, họ cũng sẽ chỉ cho là “Quý phi nương nương” gặp phải bất trắc, sẽ không liên lụy đến Văn gia, đúng không?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.