Ta là Văn Mị Nhi

Chương 39



“Tô công tử, ta, ta có một số việc muốn nói với ngươi.” Mị Nhi mời Tô Chiêu Diễn ngồi xuống, Lục Nhi đứng một bên nhấc ấm lên rót cho y một chén nước.

“Nàng có việc gì, cứ nói là được!” Tô Chiêu Diễn thấy Mị Nhi vẻ muốn nói lại thôi, không khỏi mở miệng.

“Ta và Lục Nhi đã ở đây mười ngày rồi, may lại được Tô công tử chiếu cố. Bây giờ, ta nghĩ, ta nghĩ chúng ta cũng nên rời đi rồi…” Thật ra trong lòng Mị Nhi rất khẩn trương, không hề có tý chắc chắn nào. Nếu Tô Chiêu Diễn không muốn nàng rời đi, mình lại cứ nói muốn rời khỏi như vậy, nhất định sẽ khiến y đề phòng hơn…

“Sao tự dưng lại muốn rời khỏi, ở đây không tốt sao? Hay ta không chu toàn chỗ nào?” Tô Chiêu Diễn lo lắng, sao nàng ấy lại muốn rời đi sớm như vậy? Mình làm gì không tốt à?

“Là thế này, mấy hôm trước Tô công tử cũng nói việc chúng ta mất tích không liên lụy đến Văn gia, nên ta cũng không còn gì lo lắng nữa. Ở kinh thành quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể bị phát hiện, nên chúng ta mới muốn rời đi, tìm chỗ nào đó xa kinh thành một chút…” Mị Nhi cúi đầu xuống, nhìn làn nước trong chén trên tay gợn ra từng vòng từng vòng sóng, trong lòng thấp thỏm bất an.

“Vậy… vậy nàng muốn đi đâu?” Tô Chiêu Diễn buồn buồn hỏi. Dù không muốn Mị Nhi rời đi, nhưng lời Mị Nhi nói lại là sự thật không thể chối cãi: ở dưới chân thiên tử thực sự quá nguy hiểm. Mình cũng không thể nhốt Mị Nhi trong cái viện này cả đời được!

“Ta vẫn luôn muốn đi Giang Nam. Hồi bé ta đã từng học qua và thích một bài thơ vô cùng, ‘Giang Nam đẹp/Phong cảnh đã từng am/Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa/Chiều xuân sông nước biếc như chàm/Há chẳng nhớ Giang Nam.’* Từ lúc đọc được bài thơ này, ta vẫn luôn muốn đi Giang Nam một lần…” Nhớ kiếp trước, mình vẫn luôn hướng về mỹ cảnh mưa bụi Giang Nam.

(*) nguyên gốc:

Giang Nam hảo,

Phong cảnh cựu tằng am.

Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả,

Xuân lai giang thuỷ lục như lam,

Năng bất ức Giang Nam.

(Ức Giang Nam kỳ 1 – Bạch Cư Dị)

(Bản dịch trong truyện thuộc về Nguyễn Chí Viễn)

Đáng tiếc, điều kiện không cho phép. Thời học sinh thì mỗi ngày chỉ qua lại giữa hai điểm nhà – trường; mãi mới thoát khỏi ghế nhà trường thì lại phải bôn ba kiếm tiền. Hoạt động xa xỉ như du lịch này quả thực không dành cho loại người phải bươn chải mỗi ngày để sống như chúng ta mà!

Nhớ tới kiếp trước, Mị Nhi thở dài một hơi.

“Giang Nam? Thật sao? Quá tốt rồi… Ặc, ý ta là, chỗ đó rất phù hợp với nàng!” Biết nơi Mị Nhi muốn đi rồi, tâm tình của Tô Chiêu Diễn tốt lên trông thấy. Giang Nam à, Tô gia có nhiều mối làm ăn ở đấy lắm…

“Thật sao? Ừm, Tô công tử, mấy hôm nay làm phiền ngươi rồi. Ta nghĩ, hai ngày tới ta sẽ đi!” Thấy Tô Chiêu Diễn không có ý ngăn mình, tâm tình Mị Nhi cũng tốt lên, không hề keo kiệt nở nụ cười thật tươi với Tô Chiêu Diễn, khiến tim y phát ngứa.

“Đừng nói vậy, Văn tiểu thư. Tô gia cũng có ít mối làm ăn ở Giang Nam, không bẳng để ta đưa các nàng đi đi! Hai nữ nhi gia các nàng một mình lên đường không an toàn chút nào…” Tô Chiêu Diễn nhớ lời Minh Nhất, nhất định phải cố gắng tạo cơ hội đi cùng nhau, tốt nhất là có thể anh hùng cứu mỹ nhân. Nghe nói nữ nhi gia gặp phải tình huống đó, đều sẽ lấy thân báo đáp.

Nhưng… Tô Chiêu Diễn nhìn Mị Nhi bên cạnh, chiêu này có tác dụng với nàng ấy chứ?

“Như thế… có làm phiền Tô công tử quá không?” Mị Nhi và Lục Nhi liếc nhau, đều cảm thấy vị Tô công tử này quá kỳ quái. Dù ở cổ đại, dân phong có thuần phác, lấy giúp người làm niềm vui đến mấy đi chăng nữa, nhưng Tô Chiêu Diễn không phải quá nhiệt tình chứ?

Ngươi nói y không có hảo ý, y lại cho ngươi ăn ngon uống sướng – được rồi, cái này họ đã thanh toán. Nói y muốn lợi dụng hai người để công kích Hoàng gia hoặc phủ Thừa tướng, nhưng đã lâu như vậy, không có chuyện gì phát sinh.

Người này cũng kỳ quái quá đi chứ?

“Không phiền, không phiền tý nào!” Tô Chiêu Diễn luôn miệng nói, cười tươi roi rói. Mị Nhi cảm thấy mắt của mình sắp bị nụ cười này sáng mù luôn…

+++

“Tô công tử, chúng ta ra khỏi thành như thế nào đây?” Xong xuôi hết khâu chuẩn bị, Mị Nhi mới nhận ra, họ còn quên một vấn đề khá nghiêm trọng. Lần trước, sở dĩ nàng và Lục Nhi có thể thuận lợi ra khỏi thành là vì lúc đó bên Hoàng thượng còn chưa phát hiện nàng mất tích. Bây giờ như thế này, nhất định đã giới nghiêm toàn thành rồi, làm sao để ra ngoài là một nan đề đấy!

“Không sao, cứ giao cho ta, các nàng không phải lo!” Tô Chiêu Diễn mỉm cười trấn an Mị Nhi có phần khẩn trương.

“Ừ.” Mị Nhi gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể tin vào Tô Chiêu Diễn mà thôi.

“Đúng rồi, Văn tiểu thư, nàng đừng Tô công tử, Tô công tử mãi. Giờ chúng ta cũng là bằng hữu rồi, xưng hô như vậy thì xa cách quá…” Tô Chiêu Diễn nhẩm lại những gì Minh Nhất dạy cho mình, muốn tăng độ thân mật, phải bắt đầu từ việc thay đổi xưng hô.

Tô Chiêu Diễn vẫn còn nhớ biểu cảm của Minh Nhất hôm qua, khi biết y và Mị Nhi vẫn còn xưng hô với nhau là Văn tiểu thư – Tô công tử. Rồi hắn lảm nhảm mãi với y, sao công tử người lại vô dụng như vậy, mãi vẫn còn đứng ở cửa đấy thế!

+++

Tua lại tối qua.

“Công tử, người vẫn còn gọi tiểu thư Văn gia là Văn tiểu thư ạ?” Minh Nhất khó tin nhìn Tô Chiêu Diễn.

“Làm sao, Mị Nhi cũng gọi ta là Tô công tử mà?” Tô Chiêu Diễn không hiểu chuyện gì xảy ra, không phải chỉ là một cách xưng hô thôi à?

“Công tử à…” Minh Nhất im lặng.

Tô Chiêu Diễn ngẩng đầu, đã thấy trên mặt hắn hiện vài chữ to: Gỗ mục không thể khắc! Y cắn răng, có nên cắt một tháng lương nữa của hắn không nhỉ? Được rồi, giờ còn cần hắn bày mưu tính kế cho mình, cứ tạm thời ghi sổ nợ rồi tính sau!

“Công tử, người không cảm thấy hai người xưng hô như vậy là quá xa cách ạ? Nếu người cứ gọi Văn tiểu thư, Văn tiểu thư mãi, thì bao giờ người mới theo đuổi được người ta chứ! Hơn nữa, công tử cũng phải tìm cách để tiểu thư Văn gia đổi giọng mới được, ví dụ như: Tô đại ca, Chiêu Diễn ca ca gì đó…” Minh Nhất vẫn không biết công tử nhà hắn đã ghi hắn vào sổ nợ, còn đang ngầm khinh bỉ công tử nhà mình là một tên đầu gỗ EQ siêu thấp.

+++

“Cũng được, ta cũng cảm thấy xưng hô như bây giờ hơi khó chịu. Sau này ta sẽ gọi huynh là Tô Chiêu Diễn, huynh cũng có thể gọi ta là Mị Nhi!” Mị Nhi nghe Tô Chiêu Diễn, sảng khoái nói.

Dù hơi khác so với tưởng tượng của mình, không được nghe Mị Nhi gọi Tô đại ca, nhưng có thể gọi tên Mị Nhi một cách quang minh chính đại, Tô Chiêu Diễn đã rất thỏa mãn.

Sau khi biết kế hoạch ra khỏi thành của Tô Chiêu Diễn, Mị Nhi mất bình tĩnh.

“Cái gì? Chúng ta phải đóng giả làm phu thê á?!” Mị Nhi kinh ngạc, há hốc mồm.

“Ừ, Mị Nhi nàng giả vở làm thê tử của ta, Lục Nhi vẫn là nha hoàn, còn Minh Nhất vẫn là hộ vệ!” Đôi mắt hoa đào của Tô Chiêu Diễn chớp chớp, tính chớp cho Mị Nhi choáng luôn.

Xem ra phương pháp của Minh Nhất không tệ, về sẽ tăng lương cho hắn! À, hình như hôm qua hắn còn cho mình là gỗ mục, thôi coi như công tội bù nhau.

Thật sự là không gian thì không buôn được mà!

+++

Ngự thư phòng.

Gương mặt Chu Doãn vẻ thịnh nộ. Hắn nhìn bức thư trên ngự án, trong mắt tràn ngập gió lốc, nhiệt độ không khí xung quanh hạ xuống điểm đóng băng, lạnh đến mức người ta phải rùng mình! Dưới áp suất thấp của hắn, cung nhân hầu hạ trong Ngự thư phòng cũng nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh.

“Ha ha, những kẻ này thật sự là quá to gan!” Chu Doãn giận quá hóa cười, mắt nhìn chằm chằm vào bức thư, không hề dịch chuyển một ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.