Ta là Văn Mị Nhi

Chương 42



“Cái gì?” Giờ phút này, Chu Doãn chỉ thấy óc mình trống rỗng.

Mị Nhi chết rồi.

Sao có thể?!

Chu Doãn cảm thấy tim mình đau quặn lại. Đau đến tột độ, sau đó nguôi dần, để lại sự trống rỗng và nỗi phẫn nộ đầy ngập!

“Đúng vậy đó, nàng ta chết rồi… Ngươi sẽ không còn được thấy nàng ta nữa, ngay cả xác nàng ta cũng không còn đâu! Ha ha ha ha…” Thu Tâm cười điên cuồng, từng ngụm máu hộc ra theo lời nàng ta.

“Mị Nhi chết rồi, vậy còn giữ các ngươi làm gì?” Giọng Chu Doãn vô cùng ôn hòa, nhưng khiến người nghe xung quanh ớn lạnh sống lưng.

“Không bỏ sót kẻ nào! Bất luận chết sống!” Hắn vung tay lên, nói, vô cùng tàn khốc.

“Nhị ca…” Từ lúc nghe tiếng Thu Tâm, Tư Đồ Tĩnh đã sững người vì khiếp sợ; giờ nghe thấy mệnh lệnh của Chu Doãn, bèn mở miệng hô.

“Tam muội, sao vậy?” Chu Doãn luôn đối xử với Tư Đồ Tĩnh rất tốt. Từ khi mơ hồ cảm thấy mình thích Tư Đồ Tĩnh, hắn càng đối xử với nàng ta tốt hơn; mà mấy ngày nay bận tìm Mị Nhi, không quan tâm đến nàng lắm, trong lòng hắn đã hơi áy náy. Hôm nay Tư Đồ Tĩnh lại mạo hiểm tới tận đây để cứu hắn, càng khiến hắn cảm động hơn!

“Ta… Không, không có gì!” Tư Đồ Tĩnh muốn Chu Doãn thả Thu Tâm, nhưng nàng ta cũng biết là không thể nào, nên lại lắc đầu. Thu Tâm bây giờ đang là thích khách! Nhưng sao Thu Tâm lại thành thích khách? Sư phụ đâu? Thu Tâm là đồ đệ của sư phụ, giờ Thu Tâm thành thích khách, vậy có phải sư phụ cũng…

“Tam muội, không cần lo lắng!” Chu Doãn cười cười với Tư Đồ Tĩnh.

Tĩnh Tu thấy Thu Tâm không nghe lọt lời bà ta, không chỉ không rút lui, mà còn giết tới, không khỏi lo lắng. Thu Tâm là con mồ côi nhà đại thần tiền triều mà bà thu dưỡng, sống với bà ta từ khi nó còn bé tí, đương nhiên bà ta không thể trơ mắt nhìn Thu Tâm bị giết được!

Thế là, trong tay Tĩnh Tu xuất hiện một bộ cung tên. (Thư Hương: Đừng hỏi tôi cung từ đâu chui ra, vì tôi cũng không biết luôn á ╮(╯▽╰)╭ Cao thủ võ lâm toàn như thế mà!)

“Nhị ca!” Luôn luôn chú ý đến người trông rất giống sư phụ mình kia, Tư Đồ Tĩnh bỗng thấy Tĩnh Tu lấy cung tên ra, nhắm ngay Chu Doãn, kinh hãi! Không kịp suy tư gì, nàng ta xoay người ôm lấy Chu Doãn, dùng thân thể của mình để bảo vệ hắn…

“Tam muội…” Chu Doãn ôm lấy Tư Đồ Tĩnh bỗng dưng xông vào lòng mình, ngẩng đầu đã thấy một mũi sắc phóng về phía mình.

Không thể không nói, trong thời khắc then chốt, con người có thể bộc phát tiềm năng vô hạn. Chu Doãn ôm chặt Tư Đồ Tĩnh lăn sang một bên, tránh khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Chỉ có cánh tay của Tư Đồ Tĩnh bị mũi tên vạch cho một nhát.

“Á ~~~” Tư Đồ Tĩnh chỉ thấy tay mình phát lạnh, rồi có thứ gì đó ướt ướt, nóng nóng chảy ra, dọc theo cánh tay; kế đó là từng cơn đau nhói tận xương. Tư Đồ Tĩnh sao chịu nổi nỗi đau như thế, lập tức kêu thành tiếng.

“Tam muội, Tam muội! Muội sao thế?” Chu Doãn nghe thấy Tư Đồ Tĩnh kêu đau, vội vàng nhìn từ trên xuống dưới xem nàng ta bị thương ở đâu.

Khi đám Chu Doãn bận vây quanh Tư Đồ Tĩnh, Thu Tâm đã được bên Tĩnh Tu cứu đi…

“Nhị ca, ta không sao…” Mặt Tư Đồ Tĩnh trắng bệch, lệ đảo quanh hốc mắt, nhưng nàng ta vẫn cười ngẩng mặt, nhìn Chu Doãn lắc đầu.

“Tam muội…” Chu Doãn cảm động nhìn Tư Đồ Tĩnh, đưa tay xoa mặt nàng, lau lệ nơi khóe mắt nàng đi: “Tam muội, sao muội lại ngốc vậy?!”

“Ta không sao mà. Nhị ca huynh mới phải để ý đấy, huynh là Hoàng thượng, thân thể ngàn vàng. Nhỡ mà xảy ra sơ suất gì thì bao nhiêu người phải khổ sở vì huynh đó!” Tư Đồ Tĩnh vừa rơi lệ, vừa bông đùa.

Trận càn quét này khiến Ly Hận Thiên tổn thất rất nhiều tinh anh. Thâm tâm Thu Tâm càng thù hận Tư Đồ Tĩnh hơn; mà Tĩnh Tu thì buồn rầu lo lắng trong âm thầm. Có vẻ Tĩnh nhi đã yêu tên Hoàng đế kia rồi, nên mới có hành động như thế; nếu vậy thật, thì…

+++

“Biểu tỷ chết rồi? Sao có thể như thế? Biểu tỷ tốt như vậy, sao có thể…” An Ninh không thể tin nổi, lắc đầu, nhìn Bạch Vân Phi đang đứng bên cạnh như tìm kiếm lời xác nhận.

Bạch Vân Phi chậm rãi gật đầu.

Phịch một cái, An Ninh ngã ngồi trên ghế, không ngừng rơi lệ, miệng lẩm bẩm: “Đây không phải là thật, không phải là thật…”

“An Ninh, đừng buồn…” Bạch Vân Phi vỗ vỗ bả vai An Ninh.

“Thế… thế mẫu hậu, mẫu hậu biết chưa?” An Ninh bỗng giật mình, nhìn Chu Doãn, nhẹ giọng hỏi.

“Mẫu hậu… Mẫu hậu vẫn chưa biết…” Chu Doãn hít sâu một hơi, lắc đầu nói.

“Mẫu hậu sẽ không chịu nổi đâu! Mẫu hậu thích biểu tỷ nhất mà! Bây giờ biểu tỷ lại… Nếu mẫu hậu biết, nhất định sẽ không chịu nổi đả kích. Cả cữu cữu nữa…” An Ninh nhìn Chu Doãn, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.

“Giờ mẫu hậu vẫn nghĩ là Mị Nhi đang bệnh, ta, cũng không biết phải nói với người như thế nào.” Chu Doãn cúi đầu, nhìn bàn tay của mình, cau mày.

“Nhị ca, huynh đừng quá đau buồn…” Tư Đồ Tĩnh không muốn thấy Chu Doãn nhíu mày, nên nhỏ nhẹ an ủi.

Mười ngày sau, Văn Quý phi bệnh nặng.

Một tháng sau, Văn Quý phi lâm bệnh nguy kịch, không thể cứu chữa, bất hạnh qua đời. Cả Hoàng cung bị một bầu không khí áp suất thấp bao phủ…

+++

Hàng Châu.

“Phù! Cuối cùng cũng tới rồi! Đúng là không dễ dàng tí nào…” Xe ngựa chạy băng băng vào thành. Mị Nhi vén rèm xe lên, nhô đầu ra ngoài nhìn, cảm thán.

Nhìn lại cả hành trình này đúng là khó khăn thật. Mới đầu, nàng nôn đến mức trời đất tối sầm, không ăn nổi gì vào bụng – cảm giác như sắp phun cả mật ra rồi. Sau đó… sau đó cũng nôn đến mức quen luôn…

Nhớ tới những ngày đó, Mị Nhi tức xạm mặt. Đây tuyệt đối là thời điểm thảm hại nhất đời này của nàng!

“Tiểu thư, mau thả rèm xuống đi ạ…” Lục Nhi kéo Mị Nhi ở cửa sổ về, cũng thả rèm xuống.

“Hả? Sao thế?” Mị Nhi nghiêng đầu nhìn Lục Nhi, khó hiểu hỏi. Nàng làm gì sai à?

“Tiểu thư, trên đường cái mà làm như vậy thì không ổn lắm ạ…” Lục Nhi thấy Mị Nhi khó hiểu, vô cùng đau đầu. Sống chung với Mị Nhi lâu như vậy, nhất là từ khi cả hai rời khỏi cung, Mị Nhi hoàn toàn bộc lộ bản tính, Lục Nhi càng lúc càng phải nhức đầu nhiều hơn.

“À ~~~ em muốn nói là ta không nên xuất đầu lộ diện như vậy đúng không?” Mị Nhi thấy Lục Nhi muốn nói lại thôi, nghĩ lại đây là cổ đại, mới bừng tỉnh ra. Nhưng mà…

“Vậy sao Tư Đồ Tĩnh và Văn Tường đều có thể ra ngoài…” Thấy Lục Nhi gật đầu, Mị Nhi lại nghĩ tới lúc Tư Đồ Tĩnh mặc nữ trang vẫn lang thang trên đường cái; cả Văn Tường cũng có thể ra cửa…

“Tiểu thư, sao người lại so mình với tiểu lưu manh kia chứ! Nàng ta có thân phận gì chứ, chẳng có tí giáo dưỡng nào cả!” Lục Nhi rất ghét Tư Đồ Tĩnh, vừa nhắc tới nàng ta đã thấy phiền ghê gớm.

“Thế Văn Tường…” Mị Nhi không hiểu nổi, chớp mắt nhìn Lục Nhi, chờ mong nhìn nàng.

“Tiểu thư…” Lục Nhi dở khóc dở cười, lắc đầu: “Nhị tiểu thư vẫn còn nhỏ… mà cũng do tiểu lưu manh kia dạy hư cả!” Lục Nhi vừa nhìn thấy biểu cảm của Mị Nhi lúc nàng nói Văn Tường còn nhỏ, lập tức đổi giọng, quy tội lên người Tư Đồ Tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.