“Tam muội, muội có tâm sự à?” Chu Doãn đến bên cạnh Tư Đồ Tĩnh, ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ủ mày chau, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ của nàng ta, mở miệng: “Tam muội, có chuyện gì không vui, nói với Nhị ca xem nào.”
“Không, không có gì…” Tư Đồ Tĩnh quay đầu nhìn Chu Doãn ngồi cạnh mình, há mồm, muốn nói rồi lại thôi, lắc đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tam muội, muội như vậy, làm sao có thể không sao được!” Chu Doãn nắm vai Tư Đồ Tĩnh, xoay nàng lại, để hai người mặt đối mặt, nhìn chăm chú vào mắt nàng.
“… Nhị ca,” Tư Đồ Tĩnh cúi đầu xuống, không chịu đối diện với Chu Doãn. Mãi một lúc lâu sau, mới nghe thấy nàng trầm thấp kêu một tiếng Nhị ca.
Chu Doãn cúi đầu xuống, “Tam muội, có phải mấy nay Nhị ca bận quá, quên muội, thật xin lỗi…” Ôm Tư Đồ Tĩnh vào lòng, Chu Doãn đầy áy náy nói.
“Không, không phải. Nhị ca, muội chỉ không rõ, không rõ tại sao muội lại phải, lại phải ở Lãm Nguyệt cung. Chỗ này… vốn là nơi ở của Văn Quý phi mà?” Rời khỏi lòng Chu Doãn, Tư Đồ Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, vì sao? Vì sao phải để nàng ở nơi phi tử trước kia của hắn ở?
“Tam muội, muội không thích nơi này sao? Trong hậu cung, ngoại trừ nơi ở của mẫu hậu, trang hoàng ở đây là tốt nhất. Ta đã không thể cho muội vị trí hoàng hậu, chỉ có thể bù đắp ở những phương diện khác. Ta không muốn muội phải tủi thân…” Chu Doãn nắm chặt tay Tư Đồ Tĩnh. Cho Tư Đồ Tĩnh tiến vào cung Lãm Nguyệt, một phần đúng là vì đây là chỗ ở tốt trong hậu cung. Song còn vì, lúc đó không biết sao đầu hắn nóng lên quyết vậy, đến lúc hoàn hồn thì đã nói rồi.
“…”
“Tam muội, muội… để bụng gì à?” Chu Doãn cau mày nhìn Tư Đồ Tĩnh đang cúi đầu im lặng.
“Văn Quý phi, nàng ấy…”
“Tam muội, Nhị ca đã nói với muội, Nhị ca chỉ coi Mị Nhi là muội muội. Được rồi, nếu muội thật sự không thích nơi này, Nhị ca đổi cho muội chỗ khác được không!” Thấy Tư Đồ Tĩnh muốn nói lại thôi, Chu Doãn nói.
“Không sao, không cần phiền phức như vậy!” Được rồi. Hít sâu một hơi, Tư Đồ Tĩnh ngẩng đầu cười. Bất kể ra sao, nàng ta cũng đã là người chết rồi!
“Tam muội, hôm nay Nhị ca dẫn muội ra cung chơi đi. Mấy nay Nhị ca toàn lo quốc sự, không dẫn muội ra ngoài chơi, khiến muội rầu rĩ muốn chết rồi kìa!” Thấy Tư Đồ Tĩnh cười trở lại, Chu Doãn kéo nàng đi, dặn dò Trần Lâm họ muốn xuất cung.
“Thật ư?” Tư Đồ Tĩnh vui vẻ hỏi. Hay quá đi, mấy hôm nay, nàng đúng là rầu muốn chết luôn. Lúc tiến cung, cha nương dặn mãi dặn hoài là nàng không thể tuỳ hứng làm bậy nữa, phải tuân thủ quy củ trong cung, khiến nàng căng thẳng kinh lên được. Mà nhắc tới lại phải nói, trong cung thật sự rất chán, ngoại trừ mấy phi tử gây sự hồi đầu, cũng chẳng còn gì hay ho nữa. Song… hình như Thái hậu rất không thích nàng…
+++
“Mẫu hậu! An Ninh thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu… mẫu hậu, người sao vậy?” Vừa so tài với Bạch Vân Phi xong, An Ninh hồi cung, nhớ ra gần đây chưa đi thăm mẫu hậu, bèn hào hứng đi qua. Ai ngờ, vừa vào điện đã thấy không khí có gì đó không ổn! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
“Mẫu hậu, chuyện gì đã xảy ra vậy ạ.” An Ninh thấy Thái hậu ngồi trên giường, sắc mặt u ám. Nàng tiến lên, xoa vai cho Thái hậu, “Ai mắt mù khiến người tức giận vậy, người nói cho con xem nào, để con lột da hắn ra!” Nói xong, An Ninh quét một vòng thái giám cung nữ của điện này.
“Nô tài đáng chết, công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!!” Vừa thấy An Ninh định phát uy, thái giám cung nữ khắp phòng lập tức rào rào quỳ xuống, dập đầu thình thịch.
“Thôi, chẳng liên quan gì đến những nô tài này cả. Ca của con mới là kẻ chọc tức ta kìa!” Thái hậu thấy nô tài cả phòng bị An Ninh hù doạ, run rẩy quỳ trên đất, mở miệng nói.
“Ca của con? Sao ca lại chọc tức mẫu hậu rồi?” Con ngươi của An Ninh đảo một vòng, nghĩ một lúc, “Không phải vì Tư Đồ Tĩnh kia chứ!” Nghĩ nghĩ, ngoại trừ nguyên nhân, nàng không nghĩ ra được gì khác.
“Hừ! Hôm nay ai gia bỗng dưng muốn gặp Tĩnh phi này, không ngờ, Tĩnh phi này, nàng, nàng ta lại dám xuất cung! Không ra cái thể thống gì cả!” Nhớ ngày trước, Mị Nhi hiền huệ, hiếu thuận biết bao, sáng sớm nào cũng đến thỉnh an, còn biết giữ gìn bổn phận vô cùng. Ai như Tĩnh phi này, dám một mình ra cung! [Thái hậu, Mị Nhi của ngài cũng xuất cung, chẳng qua ngài không biết thôi! ╮(╯▽╰)╭ ]
“Tư Đồ Tĩnh này, thật sự là không ra thể thống gì!” An Ninh cũng đầy cảm nhận, “Mẫu hậu, người đừng giận mình. Chờ họ về, An Ninh thay người dạy dỗ nàng ta, xả giận cho mẫu hậu người!” An Ninh lay lay Thái hậu lấy lòng.
“Con ấy, toàn quấy rối thôi. Tĩnh phi kia có không đứng đắn như thế nào đi chăng nữa, cũng là tẩu tẩu của con, con đừng có làm loạn!” Thái hậu bị An Ninh chọc cười, ấn trán nàng.
+++
“Đùng đùng đùng…” Tiếng pháo nổ ồn ào vang lên liên tiếp.
“Ai da, tiểu thư à! Mau ngồi ngay lại đi ạ, đừng lộn xộn, sắp đến giờ lành rồi, nếu ngài làm nhoè trang điểm, sẽ không kịp thoa lại đâu ạ!” Lục Nhi đè Mị Nhi đang khó chịu, uốn qua vặn lại xuống.
“Lục Nhi, nặng quá! Mỏi hết cả cổ rồi…” Mị Nhi cảm giác cổ của mình sắp không chịu được sức nặng của đầu mình nữa. Nàng không dám cúi đầu, lại cũng không dám ngửa đầu, sợ không cẩn thận cổ sẽ bị đống trên đầu bẻ gãy.
Từ giải đấu hoa khôi kia về, Mị Nhi tự kiểm điểm lại sâu sắc, cảm thấy mình hình như hơi, hơi quá một chút. Tuỳ hứng không phải là sai, nhưng quá tuỳ hứng sẽ khiến người ta ghét. Mấy nay mình đã bị Tô Chiêu Diễn nuông chiều quá, nên coi trời bằng vung mất rồi. Tình cảm cần cả hai người vun đắp, thứ cảm tình mà chỉ có một người nỗ lực vì nó chắc chắn sẽ không dài lâu.
Mị Nhi và Tô Chiêu Diễn tiến hành một cuộc trò chuyện dài. Nếu đã biết sai, thì phải nghĩ cách bù đắp. Nàng vốn định trò chuyện với Tô Chiêu Diễn về một số hành vi chưa thích đáng của mình, ai ngờ, chẳng biết chuyện gì xảy ra, đã bị Tô Chiêu Diễn lừa dối, đáp ứng lời cầu hôn của y, hồ đồ bán đứng bản thân!
Nghe tiếng pháo nổ bên ngoài, Mị Nhi khóc không ra nước mắt, nhìn Lục Nhi đang chuẩn bị đóng khăn hỉ cho nàng: ta, ta đổi ý được không!
Không ạ! Trong mắt Lục Nhi hiện rõ ý này, nàng ấy cũng không hề nể nang tí nào, đắp khăn hỉ lên!
“Mau mau mau!!! Giờ lành đã đến rồi. Lên kiệu thôi!” Bà mối kêu, giọng the thé.
“Ai u!” Mị Nhi vịn Lục Nhi, đi ra ngoài. Bởi bị khăn hỉ bọc kín, không nhìn thấy gì, lại hơi căng thẳng, nàng suýt bị trượt chân ngay cửa. May mà được Lục Nhi và nha hoàn đứng trực vịn lại, mới không xấu mặt.
Ngồi lên kiệu hoa, đầu óc Mị Nhi rối như mớ bòng bong, nàng đã kết hôn rồi ư? Sao như mơ vậy kìa, chẳng có tí cảm giác chân thực nào cả. Nàng bỗng véo tay mình một cái, đau xuýt xoa, “Ái, đau quá, biết thế đã nhẹ tay hơn!” Mị Nhi lầm bầm lầu bầu xoa cánh tay.
Kiệu hoa đi vòng quanh Tô phủ một vòng, ngừng lại. Mị Nhi được dắt xuống kiểu, trong lòng đếm thầm một bước, hai bước. Đối với nàng, Tô trạch đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Đi vào phòng, Mị Nhi không khỏi túm chặt lụa đỏ trong tay, nàng biết đầu kia là Tô Chiêu Diễn đang cầm.
“Nhất bái thiên địa!” Mị Nhi từ từ cúi người thi lễ.
“Nhị bái cao đường!” Tô bá sờ râu, cười rất vui vẻ.