Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn

Chương 51: Rời cốc (5)



Sát niệm vừa động, dây leo trên người giống như có ý thức càng thêm ghìm chặt Đồng Mẫn Mẫn. Nữ nhân vung tay đem bụi và gió cát hất lên, lá cây xung quanh cuộn thành vòng tròn rộng lớn, đem Đồng Mẫn Mẫn bao lấy bên trong.

Đồng Mẫn Mẫn giật lùi, ý thức được tình huống này có bao nhiêu nguy hiểm. Nàng có cảm giác chỉ cần cánh tay kia của nữ nhân hạ xuống, không thể nghi ngờ nàng nhất định sẽ trở thành món gỏi sống phù hợp với thị hiếu người tiêu dùng.

Chết tiệt, đúng là dáng vẻ lúc nhỏ có đất dụng võ hơn, không chỉ có thể bán manh khơi gợi tình mẫu tử thiêng liêng trong tâm hồn mỗi người, mà còn có tác dụng rất lớn trong việc nói dóc mà không sợ bị ai bóc mẻ.

Đồng Mẫn Mẫn oán thanh, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng thiệt thòi khi trưởng thành.

Ánh kim từ mặt trời hắt xuống làm cho phiến lá tựa như lưỡi đao loé lên màu vàng mê người, nữ nhân ngưng mắt nhìn Đồng Mẫn Mẫn, không một chút dao động tình cảm liền đánh mạnh về phía nàng. Con ngươi Đồng Mẫn Mẫn co giật, đao lá xé gió vun vút tấn công từ mọi góc nhìn, hàn quang trong đáy mắt nữ nhân ngày một lạnh dần.

"Bùm—!"

Theo một tiếng nổ lớn, Đồng Mẫn Mẫn bạo phát năng lượng đánh bay những thứ kiềm hãm nàng. Nữ nhân vung tay che đi một trận cuồng phong cát bụi, đang bất ngờ với dư chấn mạnh mẽ thì bên tai truyền đến giọng nói quỷ mị của Đồng Mẫn Mẫn.

"Đừng nghĩ chỉ mình ngươi dùng được loại chiêu thức này, ta cũng có thể!"

Lời vừa dứt, cuồng phong gió lốc lại một lần nữa nổi lên. Thân ảnh Đồng Mẫn Mẫn tựa như hoà vào hư vô cát bụi, cuốn theo vô số lá cây tạo nên trường lốc vây lấy nữ nhân thành trung tâm bão tố, khí thế uy lực vô cùng kinh người.

Nữ nhân cả kinh, đối phương không chỉ học được chiêu thức nàng mà còn đem nó phát huy đến cực điểm. Bao nhiêu năm rồi nàng mới gặp loại quái vật như thế này, đây đúng thật là nghịch thiên mà!

"Sát!"

"Uỳnh uỳnh—!!"

Tiếng hô vang mạnh mẽ giáng xuống, bức tường thành được dựng nên bởi gió và vũ khí lá cây đồng loạt công kích nữ nhân. Chỉ trong thoáng chốc, chỗ của nữ nhân vừa đứng hệt như bị bão tố ghé thăm, cây cối xung quanh đều bị đốn hạ, trên những thân đại thụ to lớn còn dày đặc những vết cắt dày rộng sâu hẹp. Có thể nói, một chiêu này của Đồng Mẫn Mẫn quả thật là muốn đòi mệnh người.

Nữ nhân vung tay hất đi một thân lá cây bụi bặm, mái đầu chỉnh tề trở nên lộn xộn rối rắm, ngay cả y phục cũng không còn nguyên vẹn, thoạt nhìn nữ nhân trông vô cùng chật vật. Mà đợi khi cát bụi tiêu tan, nữ nhân đảo mắt một vòng tìm kiếm, không ngoài ý muốn bóng dáng Đồng Mẫn Mẫn đã không còn.

.

.

"Hộc.. Hộc.."

Bước chân lảo đảo, Đồng Mẫn Mẫn nén xuống một thân khí tức hỗn loạn. Bóng trắng nhoáng lên, nàng tựa như chú chim én di chuyển cực nhanh xuyên lách giữa cánh rừng già.

Dừng ở một tàng thụ rộng lớn, Đồng Mẫn Mẫn vuốt ngực ngã ngồi xuống một cành cây cao to. Mắt thấy không có người đuổi theo, bấy giờ nàng mới an tâm thở phào ra một hơi.

Vừa rồi thật nguy hiểm, suýt chút nữa là nằm lại với đất mẹ rồi. May mắn mà đầu óc nàng linh hoạt, còn biết dùng chiêu cản chiêu đảo phá thành công thế thức của nữ nhân, nhờ vậy mới còn mạng mà ở đây dung dăng dung dẻ.

Đồng Mẫn Mẫn vươn tay lau đi mồ hôi bên trán, lôi ra bình ngọc chứa đan dược trước ngực nuốt xuống một viên, lập tức khoanh chân điều tức chữa trị nội thương.

Nàng cũng không có phơi phới như vẻ bề ngoài, bên trong nội lực đang xói mòn một cách trầm trọng. Quả nhiên đối với dáng vẻ này vẫn là có một phần cố sức, tuy vậy lúc này vẫn chưa thể gỡ bỏ được.

Đồng Mẫn Mẫn hậm hực, chống cằm trên đùi cáu kỉnh.

Con mèo chết tiệt, đi nghỉ mát luôn hay sao mà đến giờ còn chưa thấy ơi hỡi gì? Không phải nó xảy ra chuyện gì rồi đó chứ? Không thể nào, sức chiến đấu của nó so với nàng còn muốn trâu bò hơn, làm gì có chuyện dễ dàng bị người ta úp sọt rồi cho lên mâm mần gỏi. Không thể nào, không thể nào đâu, ha ha!

Mày liễu khẽ nhăn, Đồng Mẫn Mẫn vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản nàng suy nghĩ. Ngay từ đầu khi đặt chân vào khu rừng này, dù muốn hay không thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho những tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Vẫn là nên chạy một vòng đi tìm cho chắc, biết đâu nó cũng mù đường rồi đi lạc như nàng thì sao?

Nghĩ nghĩ, Đồng Mẫn Mẫn chống tay ngồi dậy phi người bay đi, một đôi mắt đẹp đảo quanh khu rừng không bỏ sót khu nào. Nàng cũng muốn bay lên cao mà ngó xem Sí Nguyệt đang ở đâu? Nhưng làm vậy thì chẳng khác gì là "lạy ông tôi ở bụi này", phơi thân cho kẻ địch nhắm bắn, vậy nên vẫn là an phận mà đi đường chim bay dưới này thôi.

Chạy một hồi có chút mệt, quanh quẩn trong khu rừng chẳng biết đâu là đâu. Đồng Mẫn Mẫn thu hồi một thân khí tức, nhẹ nhàng từ trên không trung đáp xuống mặt đất.

"Bẹp!"

"Cái quái gì vậy?"

Đồng Mẫn Mẫn nghi hoặc giở chân lên, vừa nhìn thấy vật thể bên dưới mặt liền biến đen như ông Táo.

Không phải chứ trời, vừa hạ chân xuống liền đạp ngay bãi cứt chó, còn có thể xui xẻo hơn được nữa không?

Sự thật chứng minh, đa phần những người thốt lên lời này thường không có kết cục tốt đẹp. Giống như Đồng Mẫn Mẫn chẳng hạn, chỉ thấy nàng giơ chân ra chây chây chét chét, còn chưa hết đạp đạp giẫm giẫm, quyết tâm phải bôi đen cho bằng được tảng đá xui xẻo nằm dọc đường.

Tảng đá.. Sức chịu đựng có giới hạn, ta mà còn nhịn nữa thì ta là con heo!

Đó, sự tình chính là như vậy! Tảng đá kia thế nhưng không phải là tảng đá tầm thường, chỉ thấy dưới chân một trận trời long đất lỡ, tiếp theo sau đó liền thấy Đồng Mẫn Mẫn trợn lòi mắt ếch.

Mô phật, chỉ tiện chân chét cứt chó thôi mà cũng đạp nhầm bãi mìn nữa, đúng là nhọ chết đi được!

Đồng Mẫn Mẫn bày ra vẻ mặt "Unbelievable" nhìn một loạt tình cảnh trước mắt phát sinh, chỉ thấy tảng đá ven đường làm như bị tiêm thuốc kích thích mà ngửa đầu rống giận. Cơ mà nàng đã nói qua bộ dáng cao to như tinh tinh của nó chưa nhỉ? Ha ha ha, đúng vậy, chi có điều đây là con tinh tinh làm bằng đá! Ha ha ha! Ha ha ha!!

Má ơi, con muốn về với má! TT..TT

Không biết có phải bị phân chó kích động hay không mà người đá có vẻ điên cuồng, ngửa đầu gào rú một hồi liền học theo tinh tinh đập ngực bình bịch, hì hục thở phì phò như trâu cuối xuống trừng Đồng Mẫn Mẫn.

Đồng Mẫn Mẫn.. Ôi trời ơi chúa ơi, con biết nên làm gì bây giờ?

Đức Chúa.. Nhanh chân vọt lẹ đi con!

Thanks Chúa ~ ! ..Vọt!

Khung cảnh thay đổi, muôn hoa khoe sắc, bướm lượn đầy trời.

Đồng Mẫn Mẫn vừa chạy vừa nhón chân nhún nhảy:"Ta ở đây nè, ta ở đây nè, tới bắt ta đi!" Tung bông tung bông.

Người đá khổng lồ đầu đội vòng hoa, ha ha đuổi theo sau:"Ta sẽ bắt được tên tiểu yêu tinh nhà ngươi cho xem ~ !" Ha ha ha.

Hai người kẻ chạy người truy, nhất thời thế giới trở nên vô cùng hài hoà.

E hèm, cơ mà tình huống thực tế chính là, Đồng Mẫn Mẫn vừa chạy vừa khóc, người đá phát cuồng hung hăng đuổi theo sau.

"Mi chết chắc rồi con ạ!"

"Oa oa oa! Sí nguyệt, ta hận ngươi, ta hận chết ngươi di được! Oa oa oa!"

Thế giới chính là như vậy, từ xa nhìn lại thì muôn màu muôn vẻ, chỉ đến khi dí camera cận cảnh thì mới biết được thực trạng có bao nhiêu thảm khốc. Đồng Mẫn Mẫn trong lòng phát thệ, từ nay về sau sẽ không tuỳ tiện bôi trâu chét chó.. Í nhầm, là bôi tro chét trấu lên mặt người khác nữa, một lần là tởn tới già luôn rồi! TToTT/

Người đá có vẻ không còn kiên nhẫn cùng nàng chơi đuổi bắt, hoặc cũng có thể đã nhận ra nàng là kẻ xâm nhập mất nết dám đi vào cấm địa, nắm tay khổng lồ không hề do dự hướng về phía nàng đánh tới. Đồng Mẫn Mẫn liếc mắt trông thấy liền vội vàng nghiêng thân tránh né, theo bản năng xoay vòng qua bên cách người đá ở một khoảng cố định.

"Rầm!"

Người đá nghiêng đầu nhìn nàng nhấc tay, mặt đất liền có nhiều hơn một lỗ trũng và vết nứt được tạo thành. Đồng Mẫn Mẫn theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt, không khỏi ảo tưởng nắm đấm kia mà đặt lên người nàng thì có mà tàn phai nhan sắc.

Người đá không biết mệt mỏi rất nhanh lại công kích, Đồng Mẫn Mẫn chỉ lo tránh né thôi đã muốn hụt hơi không nói thành lời.

Phòng thủ không phải là cách tốt nhất để tự vệ, tấn công mới thật sự là vương đạo. Đồng Mẫn Mẫn hai mắt loé sáng, tung mình một góc 45 độ đá mạnh vào người của khối đá khổng lồ.

"Rắc!"

"Tía má ơi, chết cái chân con rồi!!!"

Đồng Mẫn Mẫn thất thanh gào rống, ôm giò nhảy lò cò. Người đá nhe răng cười "lạch cạch", vô cùng hài lòng với phương thức tự xử của nàng.

Nhìn người đá cười mà Đồng Mẫn Mẫn tức đến nổ mắt, cũng không quản hình thể chênh lệch mà lao vào quần ẩu liều chết với đối phương. Nhất thời, một người một đá đánh đến vô cùng hào hứng hăng say.

Đang đánh đến khí thế ngất trời, thình lình mặt đất dưới chân Đồng Mẫn Mẫn sụp xuống, cước bộ người đá lại theo quán tính lao về phía nàng tung ra quả đấm to như trái núi. Suy nghĩ đình trệ, Đồng Mẫn Mẫn mở to mắt ra nhìn nắm đấm kia nện thẳng vào người nàng.

"Uỳnh.....!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.