Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn

Chương 68: Không thể quay đầu (2)



Ngẩng đầu nhìn trời, một màn sương trắng. Cuối đầu nhìn đất, băng tuyết bủa vây. Đồng Mẫn Mẫn trầm mặc quan sát xung quanh một lượt, nếu không phải nhận ra tình trạng thân thể bất thường, Đồng Mẫn Mẫn còn cho là nàng lại xuyên không rồi. Vì sao lại nói bất thường? Bởi vì nàng đang bay! Chân chân chính chính bay nhổm trên mặt đất mà không phải do tác động nội lực hay ngoại lực nào hết!!!

Oimeoi, vì cái gì mà chân không chạm đất mà thân thể còn mờ mờ ảo ảo? Chưa kể đến cái áo xanh đọt chuối nàng mặc hôm qua sao bây giờ cũng đổi thành màu trắng phếu rồi? Còn có cái đầu tóc này, vì sao trời không gió mà mày cũng bay được vậy? Đồng Mẫn Mẫn ngờ ngợ thấy có gì đó sai sai. Tóc trắng, áo tang, chân trần đi trên tuyết... Quỳ lạy, nàng không muốn trở thành Bà Chúa Tuyết phiên bản dị thế đâuuuu!!!!

Vì vậy giữa một bầu trời bao la tuyết trắng, người nào đó vô cùng mất hình tượng nằm vật ra chổng mông lên trời mà kêu la tru tréo.

"Trời ơi, có còn thiên lí hay không? Cớ gì mà một người thông minh bác ái xinh đẹp nết na đức độ tài ba biết thương người già yêu trẻ nhỏ kính trên nhường dưới tôn sư trọng đạo như con mà lại chết trẻ chết đẹp chết ở độ tuổi thanh xuân phơi phới vậy nè trời? Con trên có sư phụ dưới có con trai, sư phụ con thì tuổi già sức yếu bệnh tật triền miên đi đứng lọng cọng cũng không biết khi nào thì như chuối chín cây để gió lay về đất để tre già măng mọc mà cô độc neo đơn phải ra đứng cuối sông mà ngóng trông đầu bến hệt như hòn vọng phu mà không thấy đứa đệ tử như con về, thằng con con nó còn thê thảm hơn, nó vốn đã không có tình cha như núi trèo đèo lội suối đốc thúc nó ăn học nên người mà giờ đến cả người mẹ kính yêu vạn phần quý giá như con cũng mất đi thì từ đây về sau còn biết lấy ai bợ đít những lúc nó trưng ra cái mặt hầm hầm làm như thiên hạ ăn hết của nhà nó đây? Ông trời à, ông không thể đối xử với con như vậy được, ông có thể làm con con tàn tạ nhưng đừng tàn nhẫn chia cắt ba người nhà con. Ông trời à, ông có nghe thấy hay khônggg!!!"

(Ông trời... Lần đầu tiên thấy có người ăn vạ đến không biết xấu hổ như vậy. (¬ _ ¬))

Hức hức hư hư một hồi, Đồng Mẫn Mẫn ngóc đầu dậy hai mắt lóe sáng. 

Không, nàng không tin. Sống phải thấy người chết phải thấy xác, trước khi tìm ra được thân thể Đồng Mẫn Mẫn nhất định không tin là nàng đã chết. Tuy khối thân thể đó không phải của nàng mà là được nhường cho, nhưng sống lâu như vậy ít nhiều gì cũng sẽ có tình cảm, huống hồ là nàng đã hứa sẽ sống cho thật tốt, sống để mọi người biết đến cái tên "Đồng Mẫn Mẫn" kia là ai, nàng không cam tâm khi chưa làm ra được thành tựu gì mà đã chết lãng xẹt như vậy.

(Sở Hoài Thu... Cho ta xin một chữ bình yên, bị truy nã ở cả ba giới mà còn chưa đủ "thành tựu" à? Σ( ̄ロ ̄lll))

Nghĩ vậy, Đồng Mẫn Mẫn hăng hái trở lại mang theo tinh thần "thấy chết không sờn" lơ lửng bay về phía trước. 

Trời trắng đất trắng, bốn bề càng thêm vắng lặng. May mắn Đồng Mẫn Mẫn hiện tại giống như một du hồn không biết mệt cũng không biết lạnh, nếu đổi lại là người thật băng qua thung lũng tuyết trắng không biết âm bao nhiêu độ này, chỉ sợ sớm đã phơi xác trên cao nguyên rồi.

"Cái nơi quỷ quái gì mà toàn tuyết với tuyết không vậy nè?"

Dù ở trạng thái du hồn, nhưng nếu cứ đi mãi đi mãi mà không thấy đích đâu cho dù là ai cũng đều sẽ thấy nản. Đồng Mẫn Mẫn cũng không ngoại lệ, nàng ngã ra một bên nhìn trời, cảm thấy mình sắp biến thành một khối đất đá hòa vào trong đại thế giới trắng xóa này luôn rồi.

"Sư phụ, con đói quá, con muốn ăn giò heo. Đồng Du, cái tên bạc bẽo bất hiếu nhà ngươi, có phải đợi ta chết rồi mới về chia gia tài hay không? Sí Nguyệt, cái con mèo ngốc này, mau tới đây nhào vào lồng ngực chủ nhân ngươi làm nũng nào. Tiểu Liên, Tiểu Liên... đồ cây bông trọc đầu! Aizzz, ai cũng được, mau xuất hiện vớt vát đời ta cái đi!"

Đồng Mẫn Mẫn nhàm chán ầm ĩ một hồi, nàng xoay người tính ngủ một giấc cho thư thả đầu óc. Chợt nàng híp mắt, nơi bông tuyết lả tả rơi xuống dần hiện ra một bóng người, gần như ngay lập tức Đồng Mẫn Mẫn liền bật dậy chạy nhanh về phía trước, mặt mày vui vẻ gọi í ới.

"Này! Này, này vị bằng hữu đằng trước kia ơi, đừng đi vội, đứng lại cho ta hỏi nhờ chúttt!!"

Đồng Mẫn Mẫn hấp tấp, vừa chạy vừa kêu chỉ sợ người kia không nghe thấy. Không chỉ chạy bằng cả sinh mạng mình mà bao nhiêu sức bú sữa mẹ cũng cắn răng đổ dồn vào hai cái xí quách tăng tốc, rồi... chạy vọt qua người kia hồi nào luôn không hay luôn. Đồng Mẫn Mẫn quay đầu phanh gấp, hóa ra người ta vẫn luôn ngồi một chỗ. 

Nhanh chóng chạy lại tới trước mặt y, Đồng Mẫn Mẫn gấp gáp hỏi: "Vị đại ca này, ngươi có nghe thấy ta không? Có thể đưa ta ra khỏi đây được không? Này, này, ngươi có đang nghe ta không, này?"

Không có phản ứng, Đồng Mẫn Mẫn lại kêu thêm vài tiếng. Nàng nhướng mày, không biết đây có thật là người không hay kì quan do băng tuyết tạo thành nữa? Im lặng quan sát một hồi, Đồng Mẫn Mẫn không khỏi bật ra một tiếng tán thưởng. Không thể không nói, người này thật sự là đẹp trên cả phạm trù nhân loại rồi, cái đẹp trong trẻo tinh khiết đến tận cùng tựa như băng tuyết, cũng không biết khi mở mắt ra trông y sẽ như thế nào nữa. Nhìn nhìn một hồi, Đồng Mẫn Mẫn rốt cuộc cũng không kìm được vươn ngón tay tà ác ra run run chọt vào mặt y một cái. Má ơi, lạnh thấy ông nội luôn rồi! Đồng Mẫn Mẫn ngạc nhiên nhìn ngón tay mình, không phải nàng là ma sao, như thế nào lại chạm vào y được?

Ngay lúc Đồng Mẫn Mẫn còn đang băn khoăn nghiên cứu không biết có nên đưa tay chọt thêm một cái hay không, thì mí mắt người nọ khẽ rung động rồi chậm rãi mở ra. Nàng giật thót người, có hơi chột dạ cúi đầu né tránh.

"Vị đại ca này, có thể chỉ đường về nhân giới cho ta có được không? Hôm nay là bảy bảy bốn mươi chín ngày của ta, ta muốn về nhìn mặt người thân một cái rồi mới đi đầu thai." Khụ khụ, lí do hơi bựa chút, nhưng nghe cũng đáng tin mà, nhỉ? 

Thấy hồi lâu không có ai đáp lại, Đồng Mẫn Mẫn len lén muốn liếc nhìn y một cái. Bất ngờ, trên đầu bỗng truyền xuống âm thanh trầm thấp lạnh nhạt. 

"Người còn đang sống, vì cớ gì lại muốn đi đầu thai?"

Vừa nghe thấy, Đồng Mẫn Mẫn ngẩng lên đối diện nhìn thẳng vào mặt y. Chậc, tiếc là y lại nhắm mắt mất tiêu rồi. Tự vả mình một cái, Đồng Mẫn Mẫn âm thầm khinh bỉ bản thân, giờ phút nào rồi mà còn ở đó mê trai, bản thân sống chết còn không biết đây nè.

"Vậy, ta hiện tại là cái gì, tại sao lại đi đến nơi này?"

Nam nhân không nói, bảo trì hình tượng "im lặng là vàng" không thèm đếm xỉa gì đến nàng. Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi, người gì đâu mà khó khăn thế không biết, hỏi một chút cũng có chết ai đâu. Người ta đã không muốn nói, Đồng Mẫn Mẫn cũng không tự tìm mất mặt thêm, cũng ngã ra một bên nằm xuống cos xác chết tiếp tục nhìn trời nhìn đất, một lát sau nàng chống đầu nghiêng người qua bên nhìn nam nhân. 

"Này, ta là Đồng Mẫn Mẫn. Tên ngươi là gì?"

Nam nhân mở mắt ra, nhìn nàng, ánh mắt tựa như lưu ly xinh đẹp trong trẻo. 

"Bạch Sương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.