Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn

Chương 70: Biết người biết mặt không biết lòng (1)



Cóc, cóc, cóc...

"Sư phụ à, còn phải quỳ ở đây bao lâu? Con cảm thấy nửa người dưới của mình sắp tìm về chánh đạo rồi."

Cóc, cóc, cóc...

"Sư phụ à, không phải con không muốn nhắc nhở người, nhưng có phải chúng ta đang nhầm lẫn gì không? Tại sao chúng ta lại ở đây nghe kinh sám hối thành tâm ăn năn vậy sư phụ?"

Cóc, cóc, cóc... Keng!

"Suỵt! Con im lặng nào! Ai nói chúng ta đến đây để ăn năn sám hối, chúng ta đến là để giải hạn, là giải hạn đó có biết chưa? Bởi mới nói con không có thường thức gì hết trơn."

Cóc, cóc...

"Nhưng mà sư phụ, chúng ta có làm gì đâu mà giải hạn? Chẳng phải hiện tại rất tốt sao, rảnh rỗi thì tản bộ qua khuê phòng của các sư sưu tập một ít đồ, còn vui vẻ thì nối lại sự nghiệp xưa đi đứng đường tích chút công ít tạo phúc cho đồng bào nữ giới. Con thấy rất tốt mà, có ăn có uống còn cầu gì nữa đâu."

"...Tại sao nghề xem bói toán qua lời của con nói nghe hắc ám dữ vậy? Mà cái gì gọi là đi đứng đường, cứ làm như ta là mấy cô nương phường bán hoa ấy. Còn nữa, ta là người làm ăn chân chính dùng sức lao động của mình để đổi lấy những đồng tiền mồ hôi nước mắt, không lừa ai gạt ai. Có trách cũng là trách ta quá mức tuấn tú, quá mức quân tử, tài hoa bác ái, trên kính người già dưới nhường trẻ nhỏ, đại danh vang xa khiến cho tâm thần của các cô nương trong thiên hạ thổn thức nhộn nhạo, mới không quản đêm ngày lặn lội đường xa trăm phương tìm đến cốt cũng chỉ mong được ta bói cho một quẻ thôi. Chậc, bởi mới nói, đẹp trai quá kể cũng khổ."

Đồng Mẫn Mẫn... Trăm năm không gặp, không chỉ da mặt của sư phụ sắp dày như đá lót trên đường, mà miệng lưỡi thị phi đảo trắng thay đen cũng sắp tu thành chánh quả rồi. Này thì quân tử, này thì tài hoa, này thì các cô nương trong thiên hạ. Đồng Mẫn Mẫn ha ha cười nhạt biểu thị sự khinh bỉ, đối tượng mà sư phụ thật sự "mê hoặc" dám chỉ có mấy bác gái đầu trên xóm dưới chủ yếu vì nhiều chuyện mà tới thôi, còn không cũng là các góa phụ có ý muốn hồi xuân và các cụ sắp đặt chân xuống lỗ. Ghê gớm nhất chính là mới ngày hôm qua đây, đường đường là nam nhân mét tám, vậy mà giữa thanh thiên bạch nhật lại bị các bà các cô lôi kéo dụ dỗ, hết sờ tay sờ chân lại đến sờ mông. Quả thật là bi thảm không nỡ nhìn. 

Sự thật đắng lòng người nghe đắng mật, nhưng cũng không thể vì vậy mà chém gió nổ lun cả mặt mũi sư phụ à!

Đồng Mẫn Mẫn thấy Sở Hoài Thu còn đang ồn ào ba hoa không nhìn đến ánh mắt khiển trách của mọi người trong đại điện, không thể làm gì khác hơn đành nhỏ giọng xin lỗi rồi lôi kéo y cúi thấp người vọt đi. 

"Ài ài, sao con lại kéo ta ra đây? Sắp sửa tới phần cúng sao giải hạn rồi, chúng ta nhanh trở lại thôi, cũng không thể uổng phí hà bao và cặp đèn dầu của ta được. Đi thôi!"

Nói rồi kéo tay nàng tính quay lại đại điện. Đồng Mẫn Mẫn cũng không ngốc, nhanh chóng giữ lấy tay y liến thoắng phân bua. 

"Được rồi được rồi sư phụ, chúng ta không trở lại đó có được không? Con bấm tay tính toán rồi, năm nay là năm tốt, sư phụ không phạm sao Thái Bạch, con không phạm mệnh tiểu nhân, thiên thời địa lợi vạn sự đều hưng. Vậy thì tại sao chúng ta còn vào đó làm gì?" Nàng đảo mắt: "Chẳng thà hiện tại đến trà lâu nghe thượng cổ diễn nghĩa còn tốt hơn. Hay là mình đến đó đi sư phụ, con còn chưa nghe xong cố sự về các vị Tinh Quân đâu. Sẵn tiện chúng ta đi tìm hai người kia rồi đi luôn?"

Sở Hoài Thu lập tức bác bỏ: "Không được, phải vào cúng sao giải hạn trước. Còn chưa đầy một tháng mà cái mạng nhỏ của con đã hai lần gây sức ép, nếu không nhờ sư nương con thần thông quảng đại cùng tên tiểu tử kia hợp lực đem con đoạt về, con sớm đã đến Diêm Vương Điện chờ xếp hàng lấy số báo danh rồi. Cho nên, nhất định phải đi!"

Nghĩ nghĩ một hồi lại nhịn không được nói: "Ta biết con không tin thần Phật, con đường tu đạo cũng là nghịch đường mà đi, từ trước tới nay muốn gì đều là tự mình đoạt lấy, cho dù con có từng than trách số phận của mình ra sao thì cũng không thể quay lại quá khứ để thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng con có thể thử thay đổi nó ở tương lai, biết đâu mọi việc rồi sẽ khác đi thì sao? Có thể việc ta đang làm trong mắt những người tu đạo khác chỉ là trò cười, nhưng thà tin là có còn hơn không, có thể đổi cho con được bình an thì cái gì sư phụ cũng chẳng tiếc. Đời này Sở Hoài Thu ta sở cầu không nhiều, có thể cùng con và Song nhi an an ổn ổn mà sống là được rồi."

Nhìn Sở Hoài Thu nở nụ cười thản nhiên ung dung tự tại xoa nhẹ đầu nàng, Đồng Mẫn Mẫn thấy hai mắt ươn ướt, nhỏ giọng kêu một tiếng "Sư phụ", móng tay giấu trong vạt áo lại siết chặt bấm mạnh vào lòng bàn tay. 

"A, đây rồi! Chính là hai kẻ này! Các vị sư huynh đệ nhanh đến đây, đã tìm thấy hai kẻ đục khoét thùng công quả rồi!"

Thình lình nhảy ra một tiểu sư phụ áo xanh cắt ngang không khí hiếm khi hài hòa của hai thầy trò, ngay lập tức không chỉ chổi chà mà nồi niêu xoong chảo cũng xung phong ra trận.

"Ta biết hai kẻ này! Hôm trước còn lảng vảng ở phòng trụ trì trộm mất cây trượng mạ vàng và cái bát bằng bạc!"

"Ngươi nói ta mới nhớ, hôm qua lúc quét dọn ta phát hiện sau lưng Phật tổ có một đống xương gà và rải rác xác hoa quả. Đã vậy phòng bếp nhiều ngày nay còn thường xuyên thất thoát đồ ăn, báo hại sư huynh đệ ta phải lấy nước mắt chan cơm khổ không thể tả. Nhất định cũng là do hai kẻ thất đức này làm!"

"Sư huynh đệ, còn nhiều lời làm gì? Hôm nay nhất định phải bắt hai kẻ bỉ ổi này ói hết tiền cúng dường và tiền cơm chùa mấy ngày qua! Xông lên!!"

"Ya a a a!!!!!"

Vì vậy một màn quen thuộc lại diễn ra, hai thầy trò thất đức nào đó dưới sự "đón tiếp nồng hậu" của "Chổi chà thần công" và "Hội đồng thần pháp". A lê hấp một chiêu "Ve sầu thoát xác", bị đánh cho đánh, bị chụp cho cái áo luôn, một đường phá công không biết đã hi sinh bao nhiêu mảnh vải. 

"Sư phụ! con ghét người!!! Hu hu hu!!!!!"

"Bắt lại! Bắt lại!!"

Chiều tà đáp xuống, mây thoáng giăng giăng. Một ngày yên bình lại trôi qua.

"Sư tỷ, tiếp tục như vậy có ổn không?" 

Giẫm lên lớp cỏ non trên mỏm núi, mắt nhìn phương hướng hai thầy trò Đồng Mẫn Mẫn bị một đám đệ tử Vạn Phật Sơn hùng hổ đuổi theo. Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của Uy Minh Đức hiện ra tia phức tạp, buông lỏng tay áo, gió nhè nhẹ lay khiến hắn càng trông như trích tiên hạ phàm.

Liếc nhìn Sở Hoài Thu hệt như một đứa trẻ to xác vui vẻ cùng Đồng Mẫn Mẫn chạy trối chết, Phụng Song Anh trầm mặc, ánh mắt chìm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.