Ta Là Võ Học Gia

Chương 12: Trách Nhiệm Của Người Đàn Ông



Thoát ra khỏi trò chơi, Vương Vũ thở dài một hơi nhẹ nhõm, đi vào nhà tắm rửa mặt.

Chơi game thời gian dài cũng rất mệt mỏi, nhất là lúc đối phó với Ngân Nguyệt Lang Vương, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào, phải tập trung tinh thần chiến đấu làm cho Vương Vũ cũng phải cảm thấy uể oải, nguyên một ngày chơi như vậy làm cho toàn thân nhớp nháp.

Sau khi ra khỏi nhà tắm, các cô gái phòng bên cạnh cũng đã đăng xuất, ríu ra ríu rít chạy ra ngoài.

Vương Vũ rất sợ gặp phải chuyện lúng túng như vậy vào buổi sáng, nên vội vã trốn về phòng ngủ.

Vương Vũ trốn trong phòng ngủ lên mạng, nghe Mã Lỵ ngoài cửa không ngừng lầm bầm: "Chị cả, chúng ta đã vào trò chơi muộn ba ngày, không ngờ sức cạnh tranh lại vẫn lớn như vậy, đã thế thăng cấp còn chậm muốn chết!"

Lý Tuyết cười nói: "Vậy mới nói trò chơi này kiếm tiền mà!"

"Đúng vậy, hôm nay mọi người có nhìn thấy thông báo không, vậy mà có người đánh chết BOSS Bạch Ngân đó. Haizzz, nguyên một ngày em chỉ ở ngoài thôn giết Chó Hoang với Trâu Rừng thôi, còn chưa thấy bộ dạng của BOSS dài ngắn ra sao đâu!" Nghe giọng nói thì là Manh Manh đang nói chuyện.

Tiểu Y nói: "Thứ như BOSS là chỉ có thể gặp không thể cầu. Nhưng người chơi giết được BOSS kia thật là may mắn. Dựa vào lượng kinh nghiệm nhận được sau khi giết BOSS là có thể lập tức lên tới cấp 10!"

Mã Lỵ lại oán trách: "Đúng vậy, em vừa mới câu được một tên ngốc của Liên Minh Huyết Sắc, đang chuẩn bị theo chân đội ngũ bọn họ đi săn sói, lại bị ép đăng xuất, thật mất hứng!"

"Được rồi, được rồi!" Lý Tuyết lại ra mặt nói: "Chúng là là Quân Đoàn Tường Vi săn tiền hạng hai, chủ yến vẫn là cày tiền, chỉ cần góp đủ vàng là được, BOSS gì đó không phải là thứ chúng ta có thể giết được!"

Mã Lỵ cười đùa nói: "Hí hí, không biết anh chủ nhà này vào game là bộ dạng gì, nhìn anh ta ngốc ngốc như vậy, chắc còn chưa lên tới cấp 3 đâu!"

Lý Tuyết nói: "Em đừng xem thường anh Vũ, bản lĩnh của anh Vũ rất tốt, sau khi quen thuộc dạng game mô phỏng toàn diện này, chắc chắn sẽ lợi hại hơn chúng ta!"

"Vậy sao? Em thấy cơ bắp anh ấy cũng không tệ đâu, thật là muốn sờ một cái..."

"Thật? Tớ cũng muốn sờ thử, haizzz... Chị cả đỏ mặt gì vậy, đừng nói là chị cũng muốn sờ nhé..."

Vương Vũ nghe xong sầm mặt, cảm giác nhà mình không phải dẫn vào bốn người thuê nhà, mà là dẫn về bốn con sói đói.

Hắn ngẩng đầu nhìn bên ngoài, cũng đến giờ Mục Tử Tiên tan làm rồi. Vương Vũ cầm lấy tờ chi phiếu kia, nhìn chằm chằm một lát rồi bỏ vào ví.

Không lâu sau, Mục Tử Tiên đã trở về, trong tay còn xách theo một đống đồ ăn lớn, đi thẳng vào phòng bếp.

Vương Vũ đi theo sau hỏi: "Bà xã à, còn chưa tới giờ cơm mà, sao đã nấu cơm vậy!"

Mục Tử Tiên nói: "Một lát nữa em phải qua nhà hàng hỗ trợ, nên nấu cơm cho anh trước đã. Tránh như hôm qua, ngay cả cơm anh cũng không có mà ăn!"

Ngày hôm qua, Mục Tử Tiên đi vội vàng, đến lúc tối muộn tan làm mới nhớ ra ông xã mình còn chưa ăn cơm... Cũng may nhà có thêm mấy người thuê nhà mới, nếu không... Vương Vũ sẽ đói bụng.

Mục Tử Tiên rất hiểu tính tình Vương Vũ, tuy hắn không kiêu ngạo, nhưng có tự trọng của mình, cho dù chết đói cũng sẽ không chủ động đi ăn cơm chùa.

Mục Tử Tiên vừa lấy thức ăn ra vừa rửa vừa nói: "Em đặt cơm giữ ấm trong nồi, lát nữa anh đói bụng thì cứ lấy ra ăn, ăn xong thì để chén bát trên bàn là được, em về rửa sau..."

Vương Vũ đoạt lấy thức ăn trong tay Mục Tử Tiên, để qua một bên, sau đó nắm lấy bàn tay ướt nhẹp của cô nói: "Bà xã à, hôm nay đừng đi nữa, chúng ta ra ngoài ăn. Anh muốn đi dạo một chút!"

Mục Tử Tiên nghe xong thì lộ vẻ nghi ngờ, sau đó hơi bối rối nói: "Được rồi, vậy để em gọi điện cho bên nhà hàng..."

Tám mươi tệ đấy, còn hơn tiền lương nửa ngày của cô, nếu không phải Vương Vũ chủ động muốn đi ra ngoài đi dạo, Mục Tử Tiên tuyệt đối không xin nghỉ!

"Ừ!" Vương Vũ gật đầu.

Sau đó, hắn dẫn Mục Tử Tiên đi tới một nhà hàng xa hoa ở trung tâm thành phố, rồi kéo cô đi vào.

Vẻ mặt Mục Tử Tiên có chút bối rối, cô nhỏ giọng nói: "Anh à, tiền thuê nhà người ta đưa đã không còn nhiều. Nếu như anh muốn ăn ở đây, thì đợi tháng sau em có lương mình lại tới nha!"

Mục Tử Tiên biết nhà hàng này, một phần cơm chiên cũng phải tới tám mươi tệ. Dựa vào sức ăn của Vương Vũ, không mất mấy ngàn tệ thì làm sao ăn no.

Vương Vũ cười cười nói: "Bà xã à, trò chơi kia của công ty em vô cùng tốt. Anh kiếm được từ trong đó ít tiền, nên mời em ăn một bữa!"

"Thật ạ?" Mục Tử Tiên có vẻ không tin nói: "Vậy anh giữ lại đi, đừng phí phạm. Đàn ông ra cửa, nếu trong túi không có tiền thì còn mặt mũi nào nữa!"

Vương Vũ nói: "Không sao cả, tiền còn có thể kiếm lại! Chứ bà xã chỉ có một người... Kiếm tiền không để em tiêu thì để cho ai tiêu?"

"Nhìn tướng mạo anh thành thật, sao miệng lại dẻo như vậy..." Nghe xong lời Vương Vũ nói, trong lòng Mục Tử Tiên dâng lên chút ngọt ngào.

Vương Vũ cười cười không nói.

Ăn cơm xong, Vương Vũ mang theo Mục Tử Tiên đi tới trung tâm thương mại Chấn Hoa.

"Bà xã, em mua mấy bộ quần áo đi!"

"Đi! Em thấy anh cũng nên mua quần áo rồi!" Mục Tử Tiên nói xong thì kéo Vương Vũ qua thẳng khu quần áo nam.

Lúc đi qua khu quần áo nữ lại bị Vương Vũ kéo lại.

"Sao vậy?"

"Mua ở đây!" Vương Vũ cố chấp nói.

Mục Tử Tiên cười: "Em không thiếu quần áo, trong công ty còn có điều hòa..."

Vương Vũ nói: "Anh lại không thiếu tiền."

Mục Tử Tiên có chút kỳ quái nói: "Ông xã, em phát hiện anh khác trước rồi..."

"Không phải khác trước, chỉ là trước đây anh không có can đảm để nói ra những lời này mà thôi!" Trên mặt Vương Vũ hiện lên vẻ đau khổ.

Từ nhỏ tới lớn, Vương Vũ đều là cơm ngon áo đẹp, chưa từng phải buồn phiền vì tiền. Sau khi kết hôn với Mục Tử Tiên nửa năm, nếu không có chuyện hai tháng trước xảy ra, có lẽ hắn vẫn không hề có khái niệm về tiền.

Hai tháng trước, chính là ở chỗ này, Mục Tử Tiên đứng ngẩn người nhìn một bộ quần áo rất lâu, nhưng không mua.

Bộ quần áo đó không đắt, chỉ khoảng 1.000 tệ, mỗi lần đi dạo phố tới đây, Mục Tử Tiên đều sẽ dừng lại một chút, sau đó khẽ cắn môi rồi rời đi.

Nhưng khi mua quần áo cho Vương Vũ, Mục Tử Tiên lại chưa từng do dự, bao nhiêu tiền cũng đồng ý mua. Tuy nhiên, cô lại không nỡ bỏ tiền mua cho mình một bộ quần áo mùa đông.

Vương Vũ tuy đơn giản nhưng cũng biết, quần áo chính là bộ mặt của người phụ nữ. Một người phụ nữ quanh năm chỉ mặc một bộ quần áo, cho dù dáng vẻ có xinh đẹp hơn nữa, cũng không ngẩng đầu được trong đám bạn bè. Cho nên bắt đầu từ ngày đó, Vương Vũ đã quyết tâm nỗ lực kiếm tiền, tranh thủ dùng tiền của mình mua cho Mục Tử Tiên bộ quần áo này.

Mục Tử Tiên dịu dàng nói: "Ông xã à, anh có lòng như vậy là em rất vui rồi. Về sau chúng ta có con, em cũng muốn để cho nó luyện võ, đến lúc đó mấy thứ dụng cụ lại mất một khoản đấy..."

Vương Vũ cười nói: "Không sao cả, anh là đàn ông, còn là một người luyện võ. Về sau cái nhà này để anh chống! Đây là trách nhiệm của đàn ông!"

"Ây dô, đây không phải là anh trai võ thuật sao?"

Trong lúc Vương Vũ và Mục Tử Tiên đang nói chuyện, một giọng nói rất đáng ghét vang lên.

Vương Vũ nhìn theo hướng phát ra tiếng, thì thấy một người đàn ông đeo mắt kính.

Người đàn ông kia nhìn rất quen mắt, phía sau còn có một cô bé tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi, lúc này đang khinh bỉ đánh giá Mục Tử Tiên, miệng còn lầm bầm: "Không ngờ nha, một người mù chữ mà cũng có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như thế..."

"Anh là?" Vương Vũ khó chịu hỏi.

Gã đeo kính nói: "Cậu quên rồi à? Chúng ta đã từng gặp nhau ở cao ốc Nhân Tài đó..." Nói xong, gã đeo kính lại nghiêng đầu qua một bên, nói với cô bé sau lưng: "Thấy chưa! Đây chính là anh trai võ thuật mà anh nói với em đó... Ha ha ha!"

Cô bé nghe vậy thì che miệng cười, ánh mắt nhìn Vương Vũ giống như đang nhìn một tên điên.

Tiếng cười nhạo này vô cùng chói tai, lập tức làm cho Vương Vũ nhớ ra. Tên đeo mắt kính này chính là tên nhân viên thông báo tuyển dụng, mà hắn gặp phải ở cao ốc Nhân Tài ngày hôm qua.

Gã đeo kính lại cười nói: "Anh trai võ thuật à, mang bạn gái tới mua quần áo sao. Anh nên tới phố dành riêng cho người đi bộ ấy, quần áo nơi này anh mua được sao?"

Phố dành riêng cho người đi bộ là thị trường bán sỉ nổi danh thành phố, quần áo ở nơi đó sẽ bán được bán với giá rẻ nhất, chất lượng cực kỳ kém, chỉ là có rất nhiều kiểu dáng, là lựa chọn đầu tiên của người bình dân.

"Anh có bị bệnh không!" Mục Tử Tiên nghe tên đeo kính cười nhạo Vương Vũ, lập tức không vui xông lên mắng.

Sắc mặt gã đeo kính tối lại, cười lạnh nói: "Ha ha ha, cô bé, anh thấy ngoại hình em không tồi, tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó cũng tốt hơn tên bị bệnh thần kinh này! Em thấy anh đây thế nào? Quần áo ở đây, muốn mua loại gì anh đây đều có thể mua cho em!"

Nghe thấy gã đeo kính nói như vậy, cô bé phía sau gã không vui, gắt giọng: "Trưởng phòng Vương, anh thật là xấu, ngay trước mặt người ta mà anh còn trêu ghẹo người phụ nữ khác như thế à!"

Gã đeo kính cười đáng khinh nói: "Không sao đâu, anh cũng yêu thương em như thế mà, đến lúc đó ba người chúng ta..."

"Cút!" Một giọng nói bình thản truyền vào tai gã đeo kính, giống như tia sét đánh gãy câu nói dung tục của gã.

Gã đeo kính hoảng sợ, ngẩng đầu phát hiện người nói chuyện chính là Vương Vũ.

"Sao vậy anh trai võ thuật, chỉ đùa một chút mà đã không vui sao?" Gã đeo kính ra vẻ không sao cả nói.

"Cút! Đừng để tao đánh mày!" Vương Vũ nhìn chằm chằm gã đeo kính nói.

Từ trước tới giờ, Vương Vũ ghét nhất hai chuyện, một là sỉ nhục võ thuật, hai là làm nhục người phụ nữ của mình. Thế mà tên đeo kính này lại liên tiếp chọc vào vảy ngược của Vương Vũ, cho dù tính tình của Vương Vũ tốt tới đâu thì lúc này cũng đã thực sự tức giận.

Gã đeo kính bị Vương Vũ nhìn chằm chằm, trong lòng lạnh run, cân nhắc chênh lệch giữa hai người một chút, gã sợ tới mức lui về sau mấy bước.

Mục Tử Tiên sợ Vương Vũ gây ra chuyện, lập tức lạnh lùng nói với gã đeo kính: "Ông xã tôi có tiền, không cần anh quan tâm!"

Gã đeo kính cười ha ha: "Thật sao? Nhìn dáng vẻ anh ta, có lẽ trong túi còn không đào ra được một trăm tệ đâu!" Gã đã tận mắt chứng kiến cảnh Vương Vũ khốn cùng.

"Ông xã à, chúng ta đi thôi, không cần thiết phải chấp nhặt với loại cặn bã này!" Mục Tử Tiên lôi kéo Vương Vũ, muốn rời đi.

Vương Vũ cười cười, móc tấm chi phiếu trong túi ra, chỉ vào bộ quần áo Mục Tử Tiên thích, nói với phục vụ: "Tôi mua cái này!"

"Còn có bộ kia, bộ kia nữa, cũng lấy cho tôi một bộ!" Nói xong, Vương Vũ lại chỉ vào mấy bộ quần áo khác nói. Mấy bộ này đều là mấy bộ Mục Tử Tiên để ý.

Gã đeo kính nghe vậy lập tức ngây người.

Quần áo nơi này mặc dù không đắt, nhưng giá cả cũng từ một nghìn đến năm nghìn, đám công nhân viên chức nếu muốn mua thì phải nhịn ăn nhịn xài, mới có thể mua được một bộ. Mà cái người cao to này ngày hôm qua còn mang vẻ mặt khốn khó, hôm nay lại mở miệng là tiêu mấy chục ngàn tệ mua quần áo! Tam quan của gã đeo kính nhất thời đổ bể.

Gã đeo kính chỉ là nhân viên một xí nghiệp tầm trung mà thôi, tiền lương cũng chỉ khoảng mười nghìn đến hai mươi nghìn, dùng nhiều tiền như vậy mua quần áo cho phụ nữ là hành động gã không dám tưởng tượng đến.

"Ông xã, anh điên à?" Mục Tử Tiên thấy Vương Vũ vung tay là tiêu mấy nghìn tệ, kéo góc áo Vương Vũ nói nhỏ.

Vương Vũ thản nhiên nói: "Bà xã à, em đừng quên là anh từng làm gì. Nếu mà so tiền nhiều, anh còn chưa từng sợ người nào đâu!"

Trong trò chơi, một bộ quần áo đã mất mấy chục ngàn, ở trong thực tế tiêu mấy chục ngàn mua quần áo cho bà xã mình, hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Mục Tử Tiên nghe thấy Vương Vũ nói vậy thì lại hiện vẻ mặt lo âu, nhưng không tiếp tục nói thêm.

Người nói vô tâm người nghe hữu ý. Sau khi nghe được lời Vương Vũ, gã đeo kính sợ tới hồn phách bay sạch: "Tên nhóc này rốt cuộc là làm cái gì... Chẳng lẽ là..."

Trên thế giới này, mấy cái nghề mà có thể kiếm được tiền nhanh như vậy, đều không phải người mà đám dân thường có thể đắc tội. Gã đeo kính càng nghĩ càng sợ, thừa dịp mọi người không chú ý, xám xịt chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.