Ta Là Võ Học Gia

Chương 50: Tư duy hệ thống





Sau khi Vương Vũ đăng nhập vào game, mấy người Minh Đô dường như đã quét phụ bản xong, đang spam trong kênh công hội.

Trước kia đều là mọi người đấu với một mình Minh Đô, lần này lại ngoại lệ, Minh Đô cùng với ba người bọn Bao Tam đang liều mạng đấu với Ký Ngạo.

Tính khí Ký Ngạo nóng nảy như thế này, nhưng lại chưa từng thả một cái rắm nào, nếu không phải thấy cậu ta đang online, Vương Vũ còn tưởng rằng Ký Ngạo không có ở đây.

“Chuyện gì vậy? Nhìn xem cũng dọa con nít sợ rồi, không vượt được phụ bản thì cũng không thể giận cá chém thớt với trẻ con chứ!” Vương Vũ thấy thế, vội vã lên tiếng giảng hòa.

“Vượt qua rồi!” Bao Tam nói với vẻ không vui.

Vương Vũ bất ngờ thốt lên: “Vượt qua được mà còn mắng à?”

Minh Đô nói: “Mẹ kiếp, tên nhóc này suýt chút nữa hại chúng ta bị diệt cả đội.”

Năm người này đều là cao thủ một trong một vạn, chạy phụ bản bình thường mà có thể làm cho bọn họ bị diệt cả đội, tội này đúng là không nhỏ.

“...” Vương Vũ cạn lời, sau đó hỏi: “Ngươi xác định không phải do ngươi mới suýt chút nữa khiến cả đội bị diệt sao?”

Vương Vũ hiểu rất rõ đại pháp sư Minh Đô vô sỉ này, khó tránh khỏi việc hắn ta vu oan giá họa.


Danh Kiếm Đạo Tuyết nói:”Không trách Minh Đô được, chính là Ký Ngạo, thực sự mất mặt mà!”

“Cuối cùng là chuyện gì?” Nghe Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng nói như vậy, Vương Vũ càng khó chịu, trừ mình ra, thì Danh Kiếm Đạo Tuyết là một ngườithành thật thuộc dạng thiểu số ở Toàn Chân Giáo này, hắn ta sẽ không nói láo.

Vô Kị cười lạnh nói: “Nhìn thấy BOSS lại trợn tròn mắt ra, ngươi nói có mất mặt hay không đây? Trẻ nhỏ chính là chưa trải đời mà.”

“BOSS xấu xí lắm à, dọa sợ con nít sao?” Vương Vũ hỏi.

Bao Tam nói: “Cái rắm ấy, chính là một con BOSS nữ đó!”

“Thì ra là thế...” Vương Vũ đã hiểu, xem thường Ký Ngạo: “Đúng là còn trẻ tuổi mà... Chưa thấy phụ nữ bao giờ à?”

Người khác nói lời này thì Ký Ngạo không phản bác, nhưng Vương Vũ vừa nói như vậy, Ký Ngạo lại khinh thường nói: “Hừ, ta đây không giống như ngươi, đồ sợ vợ!”

Vương Vũ đen mặt: “Các ngươi ở chung một chỗ chứ?”

“Đúng vậy!” Mọi người đồng loạt trả lời.

“Chuyện như vậy mắng hắn thì làm được gì? Dạy dỗ trẻ con phải đánh mới được!”

Ký Ngạo quát ầm lên: “Thiết Ngưu, cụ nhà ngươi!”

Tắt đi kênh công hội, Vương Vũ đến truyền tống trận của công hội đi tới thành Dư Huy, dạo một vòng quanh phố trung tâm, bốn người Lý Tuyết lần lượt online.

“Anh Vũ đang ở đâu vậy?” Lý Tuyết vừa mới online liền gửi tin nhắn cho Vương Vũ.

Vương Vũ nói: “Anh ở thành Dư Huy đang chờ em đây....”

“Vâng, chúng em ở tiệm thuốc, anh cách xa chỗ này không?” Lý Tuyết hỏi.

“Anh ở ngay cửa đây.” Dứt lời, Vương Vũ vào hiệu thuốc, thấy bốn người Lý Tuyết.

Lúc này bốn người đang đứng ở cửa tiệm thuốc, đang tiếp thu lời quở mắng dai dẳng của một NPC hói đầu tóc trắng.

“Đây là lần thứ tư các ngươi thất bại rồi, thuốc độc này ta có cả thảy năm phần, đây là lần cuối cùng, nếu như lại không làm được nữa thì ta sẽ tìm người khác đó!”

Bốn cô gái đứng ở đó, không ai dám cãi lại, tuy nhiên nhìn nét mặt của các cô hẳn không phải là đang thất thần, mà chính là đang tám chuyện với người khác, NPC chỉ là một dãy số liệu mà thôi, ai có thể nghĩ là thật đâu.

Chờ mãi đến lúc ông lão kia nói nhảm xong, Lý Tuyết kích động nhận bình thuốc màu xanh sẫm trong tay lão, rồi nói tiếng cảm ơn. Bốn cô gái cười hì hì đi đến phía Vương Vũ.

“Anh Vũ.”


“Anh chủ nhà.”

“Ừm, nhiệm vụ gì thế, lại còn bị NPC mắng, các em cũng quá yếu rồi.” Vương Vũ cười nói.

Lý Tuyết nói: “Ông lão này tên là Oups, lão bảo chúng em đến Lạc Nhật Sơn Mạch lấy một chiếc chìa khóa, thế nhưng chìa khóa đang ở trong tay Luyện kim sư Howard, kẻ thù lâu năm của lão. Howart là BOSS có thực lực rất mạnh, chúng em căn bản không đánh lại.”

“À, vậy lão cho các em thuốc độc để làm gì?” Vương Vũ ở bên cạnh cũng nghe được sơ sơ.

Lý Tuyết nói: “Thuốc độc này đạo cụ quan trọng, để cho Howart ăn.”

“... Thật là thâm độc mà, các em cũng cho Howart ăn nhiều lần như vậy, tên đó còn  ăn nữa sao?” Vương Vũ không hiểu hỏi.

Cho dù NPC chưa từng nghe qua chuyện xưa “Sói đến kìa”, ít nhất sẽ không ngu ngốc chứ! Nếu Oups là NPC phát nhiệm vụ ẩn, vậy trí thông minh nhân tạo của lão khẳng định không thấp, vậy trí thông minh nhân tạo của đối thủ của lão cũng sẽ không thấp. Loại sinh vật cấp BOSS này, mấy cô gái lặp đi lặp lại làm hơn mấy lần, hình như không thích hợp thì phải?

Lý Tuyết gật đầu nói: “Ăn mà, không chút do dự...”

Mã Lỵ ở một bên nói chen vào: “Đúng vậy, tên Luyện kim sư kia quá tùy tiện rồi, có thể hắn ta cảm thấy dù mình trúng độc thì chúng em cũng không đánh lại hắn, lần nào cũng sẽ ăn luôn.”

Vương Vũ buồn bực hỏi: “Các em cho thuốc độc vào đồ ăn thức uống sao?”

“Không phải, tụi em cho hắn ăn trực tiếp....” Mã Lỵ nói.

“...” Vương Vũ ngây ra, đây là cách hạ độc dũng cảm cơ nào chứ, vậy mà lại có thể thành công đến bốn lần, đám cô nương này thực sự là tấm gương điển hình của giới hạ độc.

“Cách thức này ắt hẳn có hơi kỳ lạ!” Vương Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Kỳ lạ? Kỳ lạ gì cơ?” Các cô gái mờ mịt hỏi.

Vương Vũ vuốt cằm suy tư nói: “Nếu là nhiệm vụ ẩn, tại sao để cho các em làm tới năm lần chứ. Chắc chắn bên trong có cài bẫy mờ ám gì đây...”

Từ nhiệm vụ chuyển nghề đến đầu của Urtus, rồi đến Ẩn Giả ăn bớt phần thưởng, Vương Vũ lại một lần nữa trải nghiệm lòng dạ hiểm ác từ NPC trong trò chơi, vì vậy có thể nói Vương Vũ có thể hiểu triệt để đầu óc xấu xa của các nhà thiết kế game này rồi.

Nếu là nhiệm vụ ẩn, dĩ nhiên không có khả năng cho phép người chơi làm nhiều lần liên tục, cho nên khẳng định nhiệm vụ này có chi tiết nào mà các cô đã làm sai.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chi tiết sai sót hẳn nằm trên độc dược.

Các cô gái dùng cách thức hạ độc trung thực, có thể nói là cách kinh thiên địa khiếp quỷ thần, cho dù chó dại ở thôn tân thủ này không hề có chỉ số thông minh, đoán chừng cũng sẽ không ăn đồ của người ta cho, huống chi là độc dược.

Thế mà các cô lại thành công, mà lại liên tục thành công bốn lần. Điều này sao không thể có mờ ám chứ?

Nghĩ đến đây, Vương Vũ hỏi: “Oups nói cho các em biết làm sao để hạ độc này sao?”


Lý Tuyết lắc đầu nói: “Không có, lão chỉ nói là loại kịch độc này là vật phẩm quan trọng để thắng Howard...”

“Cho nên các em liền đem thuốc độc này cho Howard hả?” Vương Vũ kinh sợ nói.

“Không để cho tên đó uống lẽ nào để chúng em uống sao?” Mã Lỵ hỏi.

Vương Vũ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Các em vẫn quá ngây thơ mà!”

Dù sao trước khi bốn cô gái này rời công hội Hoa Tường Vi, bọn họ lấy sự nghiệp cày tiền mà sống, cũng chưa từng tiếp xúc qua sự để giả của nhà thiết kế game, sao có thể so với Vương Vũ già dặn kinh nghiệm đã từng trải thật nhiều lần bị lừa.

“Anh có ý gì?” Mã Lỵ ngây thơ không hiểu.

Vương Vũ nghiêm túc nói: “Anh dám cam đoan thứ thuốc này là cho chính các em uống, mà không phải để cho Howard uống.”

“Không thể nào, anh chủ nhà, anh có chắc chắn không đó?”

“Đúng vậy, chúng em muốn chết như thế nào chẳng được, cần gì phải uống thuốc độc.” Các cô gái nghe Vương Vũ nói xong, đều xem thường.

Vậy mà lại để cho mình uống thuốc độc tự sát, thật không biết đệ nhất cao thủ Vương Vũ này bậy bạ như thế nào nữa đây.

Lý Tuyết suy nghĩ mội hồi mới nói: “Anh Vũ à, anh là lần đầu tiên chơi game nên có thể không hiểu rõ, thế giới trò chơi này không giống với thế giới hiện thực, nhiệm vụ trong này chỉ là nhiệm vụ, không có phức tạp như anh tưởng tượng đâu.”

Xem ra Lý Tuyết cũng theo thói chơi game online truyền thống rồi, cho nên suy nghĩ của cô và bọn Ký Ngạo đều giống nhau, thuộc về tư duy của hệ thống.

Vương Vũ khẽ cười nói: “Sao em lại khẳng định như vậy, NPC trong trò chơi này sẽ không gài bẫy em chứ?”

“Bởi vì những game online khác đều như vậy mà...” Lý Tuyết nói không cần suy nghĩ.

“Mặc dù là như vậy...” Vương Vũ gật đầu nói: “Thế nhưng Trọng Sinh là game online khác sao?”

“Hả?” Các cô gái ngẩn người.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.