Ta Là Võ Học Gia

Chương 81: Điểm yếu của niên thú boss và ứng dụng của súng





“Công kích ma pháp không được thì dùng tấn công vật lý đi!” Vương Vũ nói, đây là cách Minh Đô đã dạy cho hắn.

Ký Ngạo nói: “Không được rồi, tấn công vật lý cũng không có hiệu quả gì, một chiêu Bối Thứ của Đạo Tuyết phóng ra mới đánh được 20 máu.”

“Không thể nào!” Vương Vũ nhìn Niên Thú BOSS, vảy đen toàn thân nó tỏa ra ánh sáng, quả thực nhìn rất bền chắc.

“Thử đánh vào nơi không có vảy đi!” Vương Vũ nói.

Danh Kiếm Đạo Tuyết buông tay ra nói: “Không đánh đến được!”

Vị trí không có vảy trên Niên Thú BOSS chỉ có hai chỗ, một là đầu còn lại ở dưới phía đuôi.

Làm một Đạo tặc, Danh Kiếm Đạo Tuyết đương nhiên sẽ không cứng rắn đánh chính diện với một con quái vật như thế, nhưng muốn hắn ta cắm dao găm yêu dấu của mình vào mông con BOSS, đoán chừng sẽ sinh ra bóng ma tâm lý.

“Lão Lý, ngươi cũng không đánh đến được sao?”

“Ta đã thử công kích ma pháp rồi, chả có tác dụng quái gì cả...” Lão Lý nói.

“Ta thử một chút!” Vương Vũ không thừa nhận con BOSS này kỳ lạ như vậy, hắn chạy hai bước lấy đà, phi tới đạp một cước mang theo sấm chớp đá vào đầu Niên Thú BOSS.

“Ầm!”


Một tiếng động nhỏ vang lên, Vương Vũ chỉ cảm thấy giống như đá vào tảng đá, tất cả sức mạnh đều biến mất không thấy đâu.

-97, một con số nhảy lên từ trên đầu Niên Thú BOSS.

“Gào!!” Niên Thú BOSS bị Vương Vũ đạp vào đầu, nó gầm to một tiếng, tất cả mọi người xung quanh bị sóng âm chấn cho bị choáng.

Sau đó Niên Thú BOSS vượt qua Doãn Lão Nhị và Xuân Tường, cúi đầu lao tới đâm thẳng vào người Vương Vũ, đánh cho Niệm Khí Tráo phải bật ra.

Xuân Tường cùng Doãn Lão Nhị không đẩy mạnh phóng chiêu, bỗng chốc Vương Vũ đã kéo thù hận của BOSS lên người mình.

Gây choáng của kỹ năng Thú Vương Hống có hiệu quả trong ba giây, thời gian vô địch của Niệm Khí Tráo là hai giây, từ lần tấn công đầu tiên đến khi Niệm Khí Tráo biến mất, gây choáng cũng vừa vặn kết thúc, sau khi hiệu quả kỹ năng biến mất, Vương Vũ lập tức lăn mình đến dưới thân Niên Thú BOSS, thay vũ khí thành “Sự Chấp Nhất Của Võ Giả”, nhắm ngay chân trước của Niên Thú BOSS quét qua.

- 72

Lần này sát thương không cao, chỉ đánh cho Niên Thú BOSS hơi chao đảo một chút.

Niên Thú BOSS liên tục gầm rú, cúi đầu cắn Vương Vũ. Vương Vũ giơ gậy chọc lên trên, khiến Niên Thú BOSS hơi đơ ra một lát.

-84

Trong thời gian Niên Thú BOSS đơ ra, Vương Vũ lại lăn từ dưới thân nó ra, triển khai côn pháp, ánh côn đầy trời cuốn lấy Niên Thú BOSS.

Khác với tay không đánh giáp lá cà, côn pháp là phương pháp vô cùng chú trọng kỹ thuật kỹ xảo.

Lấy đầu làm điểm lực, hai bên sườn làm cửa sinh tử, né tránh đồng thời lấy thân mình làm trục, dùng côn xoay đến khống chế đối phương, đây là cảnh giới tối cao của côn pháp.

Trong tiểu thuyết võ hiệp có một loại côn pháp gọi là Đả Cẩu Bổng Pháp, nói về tám quyết là ngáng, bổ, quấn, đâm, chọc, rút, bao vây và xoay, mặc dù bổng pháp này là từ hư cấu mà ra, nhưng tám chữ khẩu quyết này lại thực sự tồn tại.

Bộ côn pháp mà Vương Vũ sử dụng này có tên là côn pháp Bàn Long, cũng là võ công cổ xưa trong quân đội để bộ binh đối phó với kỵ binh, trong lúc chiến đấu quét đánh vào đùi ngựa thì khá hiệu nghiệm.

Mặc dù cây gậy trong tay Vương Vũ không phải côn Bàn Long chuyên biệt, nhưng đối phó với loại quái hệ thống này, cuốn lấy nó thì vẫn thừa sức.

Vương Vũ tiếp nhận thù hận của Niên Thú BOSS, sức ép lên người Xuân Tường và Doãn Lão Nhị chợt giảm, mọi người thấy Niên Thú BOSS đánh bất phân thắng bại với Vương Vũ, vẻ mặt và động tác tấn công trên tay đều đã chết lặng. Ở trong mắt những người này, Vương Vũ y hệt siêu nhân, đoán chừng bây giờ thấy Vương Vũ chọc chết Niên Thú BOSS này, bọn họ cũng sẽ không có cảm giác vô cùng chấn động giống trước nữa.

“Con quái này có gì không đúng thì phải.”

Thấy Niên Thú BOSS lắc đầu vẫy đuôi, thời gian Thú Vương Hống hồi chiêu hoàn tất, Vương Vũ vội nhảy ra khỏi phạm vi tấn công, sau đó lẩm bẩm.

“Sao vậy? Ngươi nói không đúng chỗ nào?”

Những người khác cũng nhao nhao rút lui, sau đó hỏi Vương Vũ. Lúc này biểu hiện của Vương Vũ còn giống quái vật hơn cả quái vật.


“Công kích này của ta có thuộc tính bỏ qua phòng ngự, nhưng vẫn không hạ được nhiều máu của nó, chẳng lẽ không kỳ lạ sao?” Vương Vũ không để ý sự trêu đùa của đám người đó, chỉ nghiêm túc hỏi.

“Ta thấy hẳn là liên quan đến kỹ năng Tịch Chi Thủ Hộ của nó.” Vô Kỵ suy nghĩ một hồi sau đó nói.

Niên Thú BOSS đều đã dùng qua hai kỹ năng Tịch Chi Va Chạm và Thú Vương Hống, duy nhất chỉ có Tịch Chi Thủ Hộ là chưa dùng đến, bất luận là nghĩa đen hay là nhìn vào đâu thì đó đều là một kỹ năng bị động.

Có lúc kỹ năng bị động còn khó chơi hơn kỹ năng chủ động nhiều.

“Vậy làm sao bây giờ? Cứ đánh như vậy chắc đánh tới sáng mai mất?” Vương Vũ nhìn thanh máu của Niên Thú BOSS kia mới tụt hơn một nghìn máu, hơn nữa dường như đang có xu hướng hồi phục, hắn sầu não hỏi.

Dùng võ công để chơi cũng rất mệt mỏi, liên tục chiến đấu cả buổi tối, cho dù trong trò chơi không có cái là sức chịu đựng, cũng có thể làm mệt lả cả người.

Vô Kỵ nói: “Không thể không có cách đánh BOSS, Thiết Ngưu ngươi có thể gánh được quái, mọi người dồn lực phóng chiêu đánh nó là được, ta cũng không tin kỹ năng bị động không có điểm yếu!”

Đám người khẽ gật đầu, tất cả đổi thành người phóng chiêu, dốc sức tung đòn tấn công.

“Ầm!”

Ngay lúc này một tiếng súng vang lên, đánh cho Niên Thú BOSS khẽ run lên.

-624

Một con số màu đỏ bay lên từ trên người BOSS.

“A!”

Mọi người kinh hãi, con mẹ nó là vị thánh nhân nào mà đánh được sát thương cao như thế.

Bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy Xuân Tường cầm một cây súng, đang đứng ngẩn người, dường như hắn ta cũng không thể tin được sát thương kia là do mình tạo ra.

Xuân Tường là Thuật sĩ, trước giờ lực chiến rất thấp, cho nên về sau khi dùng kỹ năng xong là lập tức lấy vũ khí phụ ra.

Sát thương của vũ khí phụ cộng dồn với vũ khí chính, một phát súng bắn ra cũng mạnh hơn quả cầu năng lượng phát ra từ pháp trượng.

Ai biết một phát súng lại bắn ra sát thương cao như vậy.

“Đệt, Xuân huynh, đúng là chân nhân bất lộ tướng nha!” Tất cả mọi người sùng bái nói.

Xuân Tường tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm cây súng trong tay nói: “Ta thấy vấn đề nằm ở cây súng này... Niên Thú BOSS này khá sợ hỏa dược đó.”

Đám người nghe vậy liên tục gật đầu: “Đúng vậy, trong truyền thuyết Trung Quốc, Niên Thú BOSS đúng là sợ hỏa dược... chẳng lẽ đồ chơi này lại là điểm yếu của Niên Thú BOSS sao?”


“Sẽ không sai đâu!” Vô Kỵ nói: “Lại nói, Xuân huynh ngươi kiếm đâu ra loại bảo bối này vậy?”

Vũ khí phụ vốn rất quý giá, ngay thời đại người khác vẫn còn dùng phi đao, vậy mà khoa học kỹ thuật của Xuân Tường tiến bộ đến mức dùng súng, thật là làm cho người kinh ngạc.

“Thiết Ngưu tặng ta.” Xuân Tường nói.

“Trời ạ, Ngưu thúc! Còn bảo bối này hay không vậy? Tặng Đô Đô một cây thôi được không?” Xuân Tường vừa nói xong, Minh Đô đã tiến đến trước mặt Vương Vũ.

“Cút!” Vương Vũ đánh một gậy vào Minh Đô, móng vuốt của Niên Thú BOSS cũng rơi vào đúng chỗ Minh Đô vừa đứng.

Thấy cảnh này, khuôn mặt Minh Đô trắng bệch... Nếu gặp phải một vuốt mạnh mẽ này, thì cái thân thể nhỏ bé đó tuyệt đối chết chắc.

“Chuyện gì xảy ra vậy Thiết Ngưu? Không gánh được sao?” Mọi người hoảng hốt, mặc dù những người này không biết võ công, thế nhưng nhìn được, vừa rồi gậy của Vương Vũ tỏ ra thành thạo điêu luyện, nhưng lúc này côn pháp của Vương Vũ lại hơi tán loạn.

Vương Vũ vừa chống đỡ, vừa lòng như lửa đốt mắng: “Mẹ nó, vừa bắn được một phát súng thì con này hóa điên rồi!”

Vô Kỵ hưng phấn nói: “Quản nhiên chúng ta đoán không sai, Niên Thú BOSS sợ hỏa dược!”

“Sợ con mẹ ngươi ấy, mau mau giúp một tay!” Vương Vũ cũng vội, không khỏi văng ra mấy lời thô tục.

Niên Thú BOSS bị súng của Xuân Tường hù dọa, tốc độ và công kích của nó tăng lên thấy rõ, BOSS đặc biệt vốn khó đánh hơn BOSS phổ thông nhiều, thuộc tính lại được tăng lên, dù người tập võ mạnh mẽ đến đâu cũng có giới hạn nhémấy người kia, vậy mà bọn họ lại đứng đó nói chuyện không biết quan tâm người khác, lại còn đang phổ cập kiến thức thường thức khoa học cho nhau.

Xuân Tường nghe vậy, vội triệu hồi tiểu quỷ tiến lên đỡ đòn, Doãn Lão Nhị cũng đổi sang trang bị phòng ngự, dùng Thuẫn Kích lao tới.

Hai Mục sư là Vô Kỵ cùng với Lý Tuyết theo sát phía sau.

Vương Vũ chợt lách người, nhảy tới hàng sau, lấy ba khẩu súng chia ra ném cho Bao Tam, Ký Ngạo cùng với Danh Kiếm Đạo Tuyết, sau đó chỉ vào Niên Thú BOSS: “Bắn chết nó!”

Dứt lời, Vương Vũ lấy một vật hình trụ từ trong túi ra.

 





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.