Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 196: 196: Linh Nhi Đăng Tràng





- Hàn Băng Ấn Kết Sát!
Linh Nhi không nói hai lời, một chưởng đánh ra, một khối băng to như núi bay thẳng về phía đám người Phong Vân Môn
Phạm Bá Hữu biết một trận chiến này không thể tránh khỏi, đành vung tay ra lệnh
- Toàn lực công kích!
- Lên!
Phạm Bá Hữu ngưng tụ một chưởng, nhắm thẳng vào cột băng của Linh Nhi đánh tới
Ầm Ầm!
- Toàn bộ liên thủ lại, xử lý mấy nữ nhân này, ta không tin chúng ta nhiều người như vậy còn không làm gì được bọn họ!
Tảng băng vỡ nát, Phạm Bá Hữu trấn tĩnh tâm lý các thành viên Phong Vân Môn, hắn xung phong đi đầu
Linh Nhi cười khẽ, thân ảnh chớp động, tay ngọc phất ra mấy cái
Phạm Bá Hữu đánh vỡ tảng băng của Linh Nhi, trong lòng còn đang cười khẽ, bỗng chốc hắn phát hiện ra ngay khi khối băng vỡ nát, đã có thêm một khối băng khác đang sát trước cổ tay hắn
- Hừ! Trò vặt!
Phạm Bá Hữu vì muốn tăng sĩ khí cho quân mình, đành tốn chút công phu, tay trái tiếp tục đánh ra một quyền, phá tan khối băng to lớn lao đến
Rắc Rắc!
Thanh âm băng nứt vỡ không ngừng vang lên, Linh Nhi khuôn mặt vô cùng thống khoái, tay không ngừng ngưng tụ băng ném về phía Phạm Bá Hữu
- Không chơi khối băng nữa, giờ cho ngươi nếm gai băng!
Linh Nhi cười khẽ, thủ ấn kết xuất như mưa rào
- Hàn Băng Đột Kích Trận!
Băng Nguyên Lực bộc phát, Linh Nhi miệng niệm khẩu quyết, tay đan thành hàng trăm thủ ấn như tia chớp, dưới chân nàng, không ngừng có băng hàn sinh ra

- Vạn Băng Phá Diệt!
Linh Nhi kết xuất xong thủ ấn cuối cùng, một chỉ đánh ra! Một chỉ này, Linh Nhi lại không ngắm về Phạm Bá Hữu
- Khốn kiếp!
Phạm Bá Hữu còn tưởng Linh Nhi này sẽ ăn thua đủ với mình, có ai ngờ, mục tiêu của nàng là hơn hai mươi người của Phong Vân Môn đang đứng sau lưng mình
Một chỉ đánh ra, quanh người Linh Nhi xuất hiện hơn ngàn khối băng nhọn, mỗi khối vô cùng sắc bén và cứng chắc
- Thật là lạ! Băng kết tinh từ băng Nguyên Lực cũng không thể nào ngưng thực và sắc bén như vậy được! Muốn được như vậy chỉ có Hữu Hồn Cảnh mới có thể làm được mà thôi!
Đám cường giả không ngừng bàn tán, Bách Lý Lạc Vân khuôn mặt đã âm trầm đến cực điểm
- Phong Lôi Môn! Các ngươi dám lừa gạt lão phu!
Bách Lý Chưởng Môn vô cùng tức giận, hắn nhớ rõ ràng lúc đó, chính mình một chưởng đánh cho Vũ Lôi Phong và hai nữ nhân này tan thành mây khói rồi.

Hiện tại lại vẫn đứng sờ sờ trước mắt
Mà khiến hắn càng giận dữ hơn là, vì cái gì đám nhóc này lại đột phá nhanh đến vậy? Theo báo cáo về Tứ Môn Tranh Tài 3 năm trước! Đám nhóc này khi đó mới là Ngũ Tú, chỉ có Trần Lệ và Vũ Lôi Phong miễn cưỡng đến Lục Tú
Hiện tại! Chỉ thiếu mỗi Vũ Lôi Phong, cả đám nhóc này đều đã là Kết Hồn Cảnh, mà lại là Kết Hồn Cảnh Cửu Trọng Đỉnh Phong mới cay chứ
Trong khi một thế hệ đệ tử mà Phong Vân Môn không tiếc cái giá lớn để bồi dưỡng, cứ như vậy thua thiệt, một người ngang cấp với đối phương cũng không có
- Phong Lôi Môn! Vũ Lôi Vân! Được! Được lắm!
Bách Lý Lạc Vân kìm chế sát khí trong lòng mình, dù gì đây vẫn là Thúy Hằng Thánh Địa, vẫn còn ở Thập Đại Cường Giả
Trở lại với Phạm Bá Hữu, hiện tại hắn đang bị vô số mũi băng đánh thẳng vào, Linh Nhi nhắm thẳng vào đám đệ tử mà xuất chiêu, khiến Phạm Bá Hữu chỉ có thể cắn răng ngạnh kháng
Bởi vì trước công kích như vũ bão này! Căn bản đám thiên kiêu của Phong Vân Môn không cách nào đỡ nổi, Phạm Bá Hữu chỉ có thể một mình gánh hết
Khiến cho Phạm Bá Hữu càng thêm khiếp sợ chính là, những mũi băng này càng lúc càng lạnh, càng lúc càng cứng chắc, khiến hắn phá mỗi khối là mỗi lần cánh tay đau đớn không thôi, mũi băng cũng càng lúc càng nhọn, chỉ cần không cẩn thận sẽ lập tức bị thương
Sau mấy chục phút không ngừng đấm đá, Phạm Bá Hữu phát hiện, số lượng băng đã không còn bao nhiêu, hắn khoái trá cười

- Ha Ha Ha! Bắn đã chưa? Cuối cùng cũng kiệt sức.

Hiện tại tới ta!
Phạm Bá Hữu không ngừng cười lớn, sau đó hắn giơ cao năm đấm, khí tức phong hệ không ngừng hội tụ vào quyền ấn
Linh Nhi buông hai tay ra, mỉm cười nhàn nhạt nói
- Ngươi nhìn kỹ dưới chân kìa!
Phạm Bá Hữu nghe vậy liền tò mò nhìn xuống, chợt hắn biến sắc
Mặt đất ngập tràn khí tức băng hệ, một vùng này đã hoàn toàn là băng giá
- Trong lúc ngươi mải mê đánh mấy cây băng mềm mại của ta! Thì vụn băng đã được bổn cô nương nhanh chóng hòa tan và đóng băng lần nữa!
Linh Nhi cười tươi, dưới chân ngưng kết một đôi giày trượt băng
- Giờ thì chỗ này là sân chơi của ta!
Chúng nữ mỉm cười, không đặt đám người kia và Phạm Bá Hữu vào mắt, nhàn nhã nhìn Linh Nhi lướt tới
Phong Linh Nhi ngồi phía xa mỉm cười, Linh Nhi lớn rồi chứ cũng không còn nhỏ, nhưng tính tình còn con nít lắm cơ! Khiến người ta không tự chủ mà muốn ôm nàng vào lòng che chở
- Toàn Phong Nghịch Thiên!
Phạm Bá Hữu không cam lòng yếu thế, quanh người lập tức có vô số phong ngân thành hình lốc xoáy, mạnh mẽ đánh ra bốn phương tám hướng, một phần làm tan băng dày quanh người, một phần khác để tấn công Linh Nhi
- Bàn về gió! Ngươi vẫn không thể nào sánh với bổn tiểu thư đâu!
- Bão Băng Giá!
Linh Nhi trượt băng như một vũ công chuyên nghiệm, không ngừng uyển chuyển né tránh mấy đạo phong nhận trước mắt.


Tay nhỏ trắng như tuyết khẽ phất lên một cái yêu kiều
Lam Quang bao phủ, một cỗ hàn khí cực mạnh bốc lên từ mặt đất, Linh Nhi lả lướt trong băng giá, không ngừng xoay tròn như vũ công
Gió nổi lên, Cuồng phong loạn vũ kết hợp cái lạnh thấu xương, sinh ra tuyết trắng ngập trời
Cảm nhận nhiệt độ ngày càng lạnh lẽo, mà cơn gió của mình lại muốn đóng băng theo bão băng giá của Linh Nhi.

Phạm Bá Hữu điên cuồng rống giận
- Đệ tử Phong Vân Môn nghe lệnh! Kết Phong Vân Nghịch Thiên Đại Trận!
Phạm Bá Hữu nhanh chóng lui lại về đội hình, cùng các thành viên xuất ra thủ ấn giống hệt nhau
Hai mươi người đứng thành một quy luật huyền diệu, một cỗ Phong lực mạnh mẽ tràn ra
- Phong Vân Nghịch Thiên Đại Trận!
Chúng thiên kiêu đồng loạt quát lớn, một hư ảnh hung thú từ từ hình thành trên đầu họ
Hung thú này được ngưng kết từ vô số luồng cuồng phong, với đầy đủ các yếu tố cuồng bạo, uy nghiêm, mạnh mẽ, vững chắc
Hống!
Hung thú như rồng bắt đầu gào thét, ánh mắt gắt gao sắc bén nhìn Linh Nhi đang đứng yên tại chỗ nhàn nhã nhìn nó.

Gầm thét thành tiếng của Phạm Bá Hữu
- Để chúng ta kết trận thành công chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời ngươi, Phong Vân Nghịch Thiên Đại Trận một khi đã lập! Trong cùng cấp không gì phá nổi nó, và cũng không có tồn tại gì có thể chịu nổi tấn công như vậy!
- Chết đi! Tiểu nữ oa ngông cuồng!
Hư ảnh thú gào rú, một luồng Phong nhận kết thành lưỡi đao mờ mịt nhưng sắc bén, lại ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ cùng sát khí ngập trời lao thẳng xuống trước mặt Linh Nhi
- Phong Tuyệt Tự Sáng Kỹ! Tường Gió!
Linh Nhi mỉm cười, tay nàng lóe ánh hào quang như kiếm minh, vạch nhẹ lên mặt đất trước mặt một đường
Tường gió cấp tốc xuất hiện, cái phong nhận kia đập mạnh vào
- Ha Ha Ha! Không biết sống chết! Cái tường mỏng manh từ chút Phong hệ yếu ớt đó mà dám so với Phong Nhận Nghịch Thiên của ta! Tìm chết!

Nhưng mà, cảnh tượng khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm lập tức xuất hiện
Pong!
Một thanh âm va chạm như cọng lông đập vào bao gạo vang lên.

Tường gió vẫn cứ trơ trơ ra đó, còn Quang Nhận thì chớp mắt tán loạn, bốc hơi thành từng cơn gió tan biến trong không gian
- Gáy to cho cố! Nghe nói Phong Nhận gì đó không gì cản nổi mà?
Linh Nhi trề môi xem thường, cùng lúc kết ấn nhanh như chớp
- Băng Phách Kiếm Pháp! Thiên Nữ Tán Hoa!
Linh Nhi nhảy lên không trung, không ngừng điểm ra từng chỉ
Theo từng lần nàng định ra một chỉ, một mũi kim bằng băng nhỏ xíu âm thầm ngưng tụ, nếu không tinh mắt, mũi kim này khó mà phát hiện được, nó hòa cùng màu sắc với trời xanh, hơn nữa không gian băng hàn này càng khiến nó khó nhìn
Chỉ ấn rốt cuộc buông xuống toàn bộ, ngàn mũi kim lơ lửng trong không gian, chúng óng ánh phản chiếu ánh mặt trời, khiến cho quanh người Linh Nhi như có cầu vồng bao phủ
- Không ngờ thời gian qua, Linh Nhi đã thành thạo Băng Phách Kiếm pháp đến mức độ này!
Phong Linh Nhi cảm thán gật gật đầu, nhìn cô vợ út không ngừng đại triển thần uy khiến bản thân có chút nở mày nở mặt
- Nhìn đi! Đó là thiên tài bổn công tử bồi dưỡng ra, 16 tuổi Hữu Hồn Cảnh Ngũ Trọng, thử hỏi trên đời này có ai đủ bổn sự đào tạo yêu nghiệt như vậy chứ?
Trong lúc Phong Linh Nhi đang không ngừng tự sướng, cũng là lúc Linh Nhi đẩy tay ra, vạn châm cùng lúc mà tiến, lấp lánh ánh mặt trời phản chiếu, như một đạo cầu vồng sắc bén lao thẳng về phía hung thú Phong Vân Nghịch Thiên đại trận kia
Keng Keng Keng
Từng mũi châm lao đến, không ngừng xuyên phá vỏ bọc của đại trận
Mà các thiên kiêu của Phong Vân Môn cũng toàn lực vận chuyển pháp lực, từng dao động cuồng phong không ngừng quấn lấy vạn châm, nhanh chóng hòa tan chúng trước khi có thể đâm vào mình
- Muốn hòa tan băng của bổn tiểu thư! Các ngươi nằm mơ!
Linh Nhi cười lạnh phất tay, một chưởng tiếp tục đánh ra, Linh Nhi hét lớn trong không gian, thanh âm cực kỳ bá đạo nhưng đầy ủy khuất!
- Lôi Phong! Chàng nhìn cho kỹ đây! Tuyệt Kỹ Tự Sáng Tạo của thiếp!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.