Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 290: 290: Ơ Kìa





Bùm! Bùm! Bùm!
Một loạt tiếng nổ bất chợt vang lên, không một chút thông báo, không có một chút thời gian để mọi người ngạc nhiên
Liên tiếp hơn chục tiếng nổ truyền ra, tiếng nổ này không mang theo chút sát thương nào, chỉ là những vụ nổ hết sức bình thường
Nhưng chúng làm cho toàn thể mọi người ở đây trợn tròn mắt, run người, lạnh cả sống lưng, sắc mặt kinh hãi không thôi
Vũ Lôi Phong thu lại bàn tay, lạnh lùng nhìn về phía dưới đám đệ tử
Nơi đó, giữa đám đệ tử có hơn trăm cái xác không đầu đang thi nhau ngã xuống, máu tươi chảy ra thấm đỏ cả mặt cỏ của Thiên Mệnh Không Gian, đây là một số người của các gia tộc phụ thuộc, cũng có không ít đệ tử của Tứ Đại Môn Phái
Không ít nữ đệ tử sợ hãi hét toáng lên, có người ngất xỉu, một số nam đệ tử định lực kém cũng bụm miệng nôn thốc nôn tháo.
Các đệ tử đứng gần những người này không kịp phản ứng, bị máu huyết dính đầy lên y phục, một đám náo loạn la hét không ngừng.
- Trật Tự!
Vũ Lôi Phong quát lớn, đây là lần đầu hắn thét lên một tiếng uy nghiêm như vậy, đến cả Vũ Lôi Vân cùng các cường giả, ngay cả chúng nữ cũng giật thót một cái
Khí thế áp bách trên người hòa cùng sát khí lạnh lẽo tràn ra, khiến đám đệ tử đang hỗn loạn run lên từng trận, bọn họ chỉ có thể nén sự ghê tởm và sợ hãi ban nãy vào trong lòng, nghiêm túc trở lại hàng ngũ đứng nghiêm nhìn Vũ Lôi Phong
- Hỗn loạn cái gì? Không phải chỉ có mấy tên phản tặc chết đi thôi sao? Không phải chỉ dính chút máu huyết sao? Sau này nếu có ngày đến tận cửa tìm Phong Vân Môn diệt sát, dính một chút máu đã khiến các ngươi thành cái bộ dạng này thì còn làm ăn được trò trống gì nữa?
Chúng đệ tử nghẹn họng, ánh mắt khẽ co lại, bọn họ không còn lời nào để nói a.

Đúng vậy! Nếu thực sự phải chinh chiến, chút máu này có là gì, nơi đó đầu rơi máu chảy, thây chất thành đồng máu chảy thành sông, các bộ phận rơi khắp nơi mới thực sự khủng khiếp, nếu chỉ một chút như thế này đã khiến họ hoảng loạn thì còn làm được gì nữa?
Vũ Lôi Phong cười lớn, hắn dõng dạc nói
- Đó toàn là những kẻ đáng chết! Những kẻ được Cảm Tâm Môn khảo nghiệm ra hai vạch! Tức là phản tặc! Chữ “Nghịch Phong” trên tay bọn hắn chính là dấu ấn giúp ta tùy tiện đoạt cái mạng chó của chúng!
Đám người giật mình, theo bản năng nhìn vào chữ Nghịch Phong trên tay mình, có chút lo lắng nhìn Vũ Lôi Phong.


Như hiểu được họ lo điều gì, Vũ Lôi Phong giải thích
- Không cần lo lắng! Hiện tại ở đây hoàn toàn là những người trung thành với Tứ Đại Môn Phái, trung thành với Nghịch Phong Môn.

Ta cũng không còn gì để giấu mọi người nữa!
- Dấu ấn của mọi người hoàn toàn khác, ta không thể tác động gì đến chúng cả, đó là biểu tượng chứng tỏ mọi người là một phần tử của Nghịch Phong Môn
- Mặt khác, dấu ấn đó có thể giúp các đệ tử Nghịch Phong Môn nếu ở gần nhau có thể cảm nhận được sự hiện diện của nhau, có thể cảm nhận được tình hình của đồng môn, để có thể thuận tiện đến giúp đỡ khi đối phương gặp nguy khi đi ra ngoài lịch lãm
Chúng cường giả nghe vậy giật mình, bọn họ biết tác dụng của dấu ấn này không đơn giản a, tuy công dụng không quá nổi bật nhưng lại có tác dụng rất lớn nếu biết cách tận dụng nó
Đám người liền cẩn thận cảm nhận, quả nhiên họ có thể nhận thấy được đồng môn đang ở xung quanh, còn có thể nhận ra trạng thái của họ, hiện mọi người đều ở trạng thái tốt.
Đợi mọi người cẩn thận cảm nhận xong, Vũ Lôi Phong mới nói tiếp
- Hiện tại mọi người chú ý, đã không còn phản đồ nào nữa, ta cũng có thể yên tâm nói cho mọi người một chút về nơi này
Chỉ chờ có bấy nhiêu, lỗ tai một đám cường giả dựng đứng lên, bọn họ đã cảm nhận được không gian này không tầm thường, nhưng vẫn không nhìn ra hết được sự bất phàm của nó.

Hiện tại cuối cùng tiểu tử này cũng công bố.
Vũ Lôi Phong hít sâu một hơi, thanh âm vang vọng khắp Thiên Mệnh Không Gian
- Nơi đây là không gian của một món Nguyên Linh Bảo, gọi là Thiên Mệnh Không Gian!
- Ở trong đây, mọi người sẽ tu luyện nhanh hơn ở ngoài nhiều vì Nguyên Linh Bảo này có tác dụng cô dọng Nguyên Khí.


Nguyên Yêu Thú cũng có thể tu luyện nhanh hơn vì yêu khí trong này cũng nồng đậm không khác gì nguyên khí
Đám đệ tử vui mừng thấy rõ, tốc độ tu luyện tăng khiến họ có niềm tin cực lớn vào bản thân, sớm ngày báo thù.
- Hiện tại thời gian không còn sớm, về sau ta sẽ tiếp tục quán triệt với mọi người về hướng phát triển tiếp theo của Nghịch Phong Môn, mọi người tự do giải lao trong không gian này một tháng, tự do tu luyện hoặc khám phá nơi này.

Ta cùng các vị cựu chưởng môn sẽ thương lượng đối sách phát triển của Nghịch Phong Môn!
- Đúng sáu giờ sáng thứ hai một tháng sau! Toàn bộ mọi người phải đứng đúng hàng ngũ hôm nay tại sân rộng Nghịch Phong Môn, không được trễ một giây nào, ai đến muộn sẽ có hình thức xử phạt thích đáng!
- Các Đấu Sĩ chuyên về khoa Xây Dựng thì ở lại, ta sẽ giao cho các ngươi bản vẽ sơ đồ của Nghịch Phong Môn, trong một tháng toàn lực xây dựng Nghịch Phong Môn! Sự thiếu sót về tu luyện trong một tháng sẽ được ta đảm bảo, sẽ không để các ngươi bị thụt lùi trong tu luyện!
- Khi tham quan Thiên Mệnh Không Gian, không được bén mảng đến khu vực phía Tây Bắc, nơi đó là khu vực của các Nguyên Yêu Thú, về sau sẽ an bài!
- Ta nói! Các đệ tử có nghe rõ không?
Vũ Lôi Phong phân phó một hồi, hắn hỏi lại
- RÕ!!!
Thanh âm vang vọng khắp bầu trời
- Tốt! Giải Tán! Một tháng sau nhớ tập trung đúng giờ! Mọi người chăm chỉ tu luyện đi!
- Tuân lệnh Chưởng Môn!
Đám người lập tức chia thành từng nhóm mà phân tán, có người tìm một gốc cây tu luyện, có người hứng thú đi khám phá xung quanh, một vài cặp đôi thì siêng năng phát cơm chó trá hình bằng cách dắt tay nhau đi khắp Thiên Mệnh Không Gian.

Mà đầu têu cho trào lưu cơm chó này, lại là cặp đôi còn mập mờ: Đặng Tiến Hòn và Từ Thiên Nữ.

Nhìn cặp đôi này, Vũ Lôi Phong cùng chúng nữ mỉm cười, mà các bậc phụ huynh như Đặng Vũ và Hạ Mộng Phàm cũng đầy ý cười nhìn nhau
Sau đó, Vũ Lôi Phong nhắm mắt lại, hắn truy cập vào hệ thống, sau đó liền đi đến khu vực Cửa Hàng
Ở khu vực Công Nghệ Kỹ Thuật Xây Dựng, Vũ Lôi Phong cầm trên tay bản vẽ to như một căn phòng, bên trong còn có vô số các bản vẽ nhỏ hơn để thể thể hiện các chi tiết tinh xảo khác.

Một kiến trúc vô cùng vĩ đại và đậm tính cổ kính mà chỉ cái hệ thống ảo ma này mới có: Bản vẽ Kinh Thành Huế - Việt Nam.
- Tiểu Na! Cái này bao nhiêu?
Tiểu Na lười biếng hút một hơi cà phê ở quầy thu ngân, nàng cười cười
- Một triệu vàng!
- Quá đáng…Ủa? Ơ kìa???
Vũ Lôi Phong đang định gân cổ lên cãi, chợt hắn nhận ra có gì đó sai sai
- Này này, sao bữa nay Tiểu Na của ta không nói thách giá vậy?
Vũ Lôi Phong thực sự thấy lạ, Tiểu Na luôn tìm cách bòn sạch tiền hắn, nhưng hôm nay giá tiền có chút không đúng nha.

Một triệu vàng đối với hắn chẳng là cái gì cả, thứ hắn thiếu chỉ có kim cương và điểm Vinh Quang.
- À thế à? Vậy tức là ngươi muốn bốc hơi kim cương đúng không?
Tiểu Na phồng má lên trừng mắt Vũ Lôi Phong, hắn liền cảm thấy không ổn, vội vàng chạy lại ôm lấy nàng
Hai đôi môi khóa lấy nhau, Tiểu Na có chút bất ngờ nhưng chỉ một lúc ánh mắt trở nên nhu tình đáp lại
Hai người cứ như vậy ôm nhau hơn năm phút mới rời ra, Vũ Lôi Phong véo véo gò má nàng
- Môi nàng ngọt lắm đó!
Tiểu Na phụng phịu
- Ta chẳng cảm thấy được gì cả…

Hắn ôm lấy nàng, vỗ về:
- Đợi ta…đợi ta một thời gian nữa thôi!
- Ừm! Thiếp biết rồi!
- Gần đây vướng cái đại hội Thập Đại Cường Giả với nhiều chuyện quá, không trò chuyện cùng nàng được, chắc buồn lắm nhỉ?
Tiểu Na đảo đảo mắt, hừ nhẹ
- Nhớ gì mà nhớ, ta đã cô độc hơn ngàn năm, có mấy hôm ngắn ngủi này còn chưa đủ làm Tiểu Na buồn đâu!
Vũ Lôi Phong cười cười, thơm nhẹ vào trán nàng
- Nói dối mặt đỏ cả rồi kìa!
- Hứ!
Tiểu Na né tránh, nàng nhảy khỏi lòng hắn nói:
- Có quà cho ngươi đây! Lấy không?
Nở một nụ cười gian xảo, Vũ Lôi Phong hỏi ngược lại
- Ta có bị ngu không?
- Không? Sao ngươi lại hỏi thế?
- Thì đúng rồi! Ta đâu có ngu mà không lấy quà.

Ha Ha!
- Đáng ghét!
Tiểu Na giận đỏ mặt, trên tay xuất hiện một khối Tiểu Na Cầu Đạo Ngọc hóa thành một cây roi dài hai mét, lao đến sống chết cùng Vũ Lôi Phong
Không có ai biết, trong không gian hệ thống, một đôi nam nữ cùng nhau chơi đuổi bắt, nụ cười trên môi cả hai rạng ngời như ánh dương minh nguyệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.