Kim Bằng Sơn – Bảo Gia.
Koong!
- Hơ… Oáp!
Một tộc nhân đang ngồi canh gác bị tiếng chuông đánh thức, hắn ngáp một hơi dài rồi lầu bầu:
- Mẹ nó chứ, ca ngày thì chả có thằng ma nào chết, cứ vào hôm ca đêm là có người mất mạng, lại phải đi viết báo cáo!
Tên này đi vào trong phòng, nơi đây chứa ngọc giản sinh mệnh của toàn bộ tộc nhân Bảo Gia, nếu có ai qua đời thì tiếng chuông ban nãy sẽ kêu lên báo hiệu sự vụt tắt của một sinh mệnh.
Hắn phụ trách thông báo và viết báo cáo mỗi khi có người qua đời.
Thông thường, do các gia tộc cạnh tranh không lành mạnh nên lâu lâu sẽ có người bỏ mình, đối với một tên trông nom địa phương như thế này đã là chuyện thường tình, hắn chỉ có chút không vui khi nửa đêm phải đi thông báo thế này.
Koong!
- Á đù! Chết thêm đứa nữa?
Tên lính gác bắt đầu cảm thấy không ổn, hắn nhanh chân chạy như bay vào trong xem xét.
-…
- Chuyện… Chuyện này…!
Đêm đó, Bảo Gia sáng nhất Kim Bằng Sơn
- Bất Vi Trưởng Lão và Đại Thiếu Gia vẫn lạc! Rốt cuộc trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì?
Một Trưởng Lão khác nét mặt âm trầm hỏi, nhưng không ai cho ra được câu trả lời.
Chúng Trưởng Lão khác nghiêm trọng thảo luận:
- Bí cảnh này quá mạnh, nó ngăn cách hoàn toàn liên lạc của chúng ta, Truyền Âm Ngọc không có chút tín hiệu gì từ gia chủ.
- Bất Vi Trưởng Lão tuy không quá mạnh, nhưng trong số các Kết Hồn Cảnh vùng này chưa ai có thể giết được hắn, chỉ sợ hai người họ đã bị kẻ nào đó trong Nguyễn Gia, Phương Gia vây công!
- Khốn kiếp, chắc chắn chỉ có thể là bọn chúng!
- Chúng ta làm gì bây giờ? Không thể đợi đến khi Gia chủ về được!
- Đi! Chúng ta đi bí cảnh!
…
- Trưởng Lão! Có tin tức truyền về, người Bảo Gia đồng loạt xuất phát về phía bí cảnh! Đội hình không đơn giản!
- Sao tự dưng lại như thế? Bọn chúng đi lén lút hay hiên ngang?
Người báo cáo ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói
- Trông họ rất tức giận, chỉ hận không thể đi nhanh hơn nên không có chút lén lút nào, cứ băng băng mà đi.
Vị Trưởng Lão nọ lập tức ra mệnh lệnh:
- Hẳn là xảy ra chuyện rồi, chúng ta cũng đi!
- Vâng!
…
Tại một chỗ khác
- Đội hình như vậy chạy đến bí cảnh, ở lại Bảo Gia chỉ còn mấy tên cùi bắp! Bọn chúng dám sao? Không sợ Phương Gia và chúng ta đánh tới sao?
- Nếu vậy chắc chắn ở bí cảnh đã phát sinh chuyện gì đó, nếu không bọn họ cũng sẽ không thiếu suy nghĩ như vậy!
- Đến cả gia tộc cũng không thèm quan tâm, vậy chuyện ở bí cảnh chắc chắn không tầm thường, đám người Phương Gia chắc cũng đã xuất phát rồi! Chúng ta còn chờ gì nữa?
- Đi!
…
Trong Bí Cảnh.
- Cơ quan này ngộ thật, nếu không phải vì tò mò thì chúng ta còn không biết ở đây là một cơ quan.
Phương Tuấn trầm trồ nhìn đám đuốc trước mặt, hai người đi một ngày đường không có gì đặc biệt diễn ra, xung quanh chỉ là tuyết trắng và băng giá lạnh lẽo.
Nào ngờ sau khi dừng chân nghỉ ngơi, Hạ Nhược Băng phát hiện gần đó có vài ngọn đuốc nên tiện tay đốt chúng lên cho có chút hơi ấm và ánh sáng, chẳng hiểu kiểu gì đánh bậy đánh bạ mà mở ra một cái cơ quan.
Mặt đất nơi những cây đuốc tọa lạc chấn động một chút, sau đó một cỗ nhiệt độ nóng bỏng lan ra, khiến cho cả hai cũng phải e ngại, sau đó từng lớp băng dần tan chảy, lộ ra một cái hố nhỏ, nơi miệng hố có một chiếc thang bằng băng vẫn không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ.
Nó sừng sững ở đó như mời gọi: “Xuống đi!”
Sau khi làm đủ các chiêu trò để thử xem có bẫy hay không, hai người Linh Nhi và Phương Tuấn mới thử bước đến một chút để thăm dò.
Một bước, hai bước, ba bước, sau khi đi sâu vào trong miệng hố vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra, Linh Nhi mới thở ra một hơi tiếp tục tiến lên.
Tiến vào càng sâu, không gian lại càng tối tăm, giống hệt như thông đạo khi trước, Linh Nhi và Phương Tuấn cũng có chút kinh nghiệm nên không còn dè dặt như lần đó, hai người cứ băng băng mà tiến, chiếc đèn trên đồng hồ của Linh Nhi khiến việc thám hiểm của hai người trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
- Từ từ! Ngươi nghe thấy gì không?
Đang đi, chợt Linh Nhi dừng lại ra hiệu cho Phương Tuấn không được tiến lên phía trước.
Phương Tuấn ngơ ngác nhưng hắn cũng lập tức đứng lại.
Đang định ra sau lưng Linh Nhi trốn luôn cơ nhưng Phương Tuấn chợt nhận ra mình là nam nhân nên dứt khoát kìm chế cái cảm giác muốn núp lại, ít nhất cũng phải đứng ngang với nàng.
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Còn về việc đứng trước che chở cho Hạ Nhược Băng sao? Thôi bỏ đi, hắn còn chưa đủ trình để làm cái chuyện ngu ngốc đó.
Bảo Bất Vi của Bảo Gia tu vi Xuất Hồn Cảnh còn bị nàng làm thịt trong một nốt nhạc, hắn mới là một Nhập Hồn Cảnh quèn, đi theo giải trí thôi.
- Ta chẳng nghe thấy gì cả, Nhược Băng cô nương nghe thấy thanh âm như thế nào vậy?
Linh Nhi đảo mắt, nàng nói:
- Cũng không rõ lắm, nhưng thanh âm này có chút nhịp điệu đều đều nhau, cứ như là hơi thở của ai đó!
Phương Tuấn lắng tai nghe thật kỹ, đáng tiếc, hắn có dùng toàn bộ tinh thần cũng không nghe ra.
Hai người lại cẩn trọng tiến tới từng bước, khoảng nửa canh giờ sau, Phương Tuấn mới khẽ nhíu mày.
- A! Ta nghe thấy rồi, tiếng gì đó nhỏ nhỏ đều đều đang phát ra phía trước!
Lúc này Phương Tuấn mới cảm giác được phía xa có một thanh âm khẽ vang lên từng nhịp, hắn vô cùng khiếp sợ trong lòng, bởi vì trước đây nửa canh giờ Hạ Nhược Băng đã nghe thấy thanh âm này, vậy mà giờ đi bao xa hắn mới nghe được, điều này chứng tỏ Hạ Nhược Băng này tu vi đã vô cùng khủng khiếp, vượt xa hắn không biết bao nhiêu lần.
Phì Phì!
Càng vào sâu, thanh âm mơ hồ càng trở nên rõ ràng hơn, đến lúc này thì cả hai đã có thể xác định đây là tiếng hít thở.
Cơ mà tiếng hít thở to thế này thì có hơi to.
- Nhược Băng cô nương! Cô có chắc là muốn tiếp tục đi lên không a? Sao ta thấy có chút bất an.
Phương Tuấn có chút lo lắng nhìn Linh Nhi, bởi vì có thể phát ra thanh âm hít thở to đến thế này, thứ phía trước chắc chắn không phải dễ chọc.
Không cẩn thận mất mạng nhỏ như chơi.
Linh Nhi cũng rất ngưng trọng, thế nhưng nàng cũng rất tò mò a, không biết thứ kia là gì mà có thể phát ra thanh âm lớn đến vậy.
- Ngươi nếu sợ có thể dừng tại đây, bổn cô nương vốn cũng quen độc hành nên ngươi không cần lo cho ta.
Nói xong, Linh Nhi phất tay tiếp tục đi lên, Phương Tuấn đứng sau nhìn bóng lưng của nàng, hắn có chút ngây ngốc.
- Tại sao một người như thế này lại xuất thân từ Băng Lãnh Sơn hẻo lánh kia được? Chắc chắn nàng ta thân phận không tầm thường chút nào! Nếu ta có thể ôm bắp đùi…
Phương Tuấn nghĩ ngợi một lúc, hắn sáng ngời ánh mắt, tung tăng chạy theo Linh Nhi.
- Ngươi không sợ nữa à?
Linh Nhi có chút ngạc nhiên đánh giá Phương Tuấn đang đi cạnh mình, tên này mới nãy còn sợ sệt sao giờ đã vui vẻ thế kia?
Phương Tuấn cười hì hì:
- Ta nghĩ đây chính là cơ duyên, nếu không đi sau này sẽ hối hận! Hơn nữa Nhược Băng cô nương lợi hại như vậy, hẳn sẽ ổn thôi.
Linh Nhi nhìn thằng Phương Tuấn ngáo đét này có chút buồn cười, nàng nói:
- Tại sao ta phải bảo vệ ngươi?
- Tại…
Phương Tuấn muốn nói gì đó, nhưng hắn chợt nhận ra mình không có lí do nào.
- Nếu là cơ duyên, tại sao ta phải chia cho ngươi mà ngươi lại hy vọng nhỉ?
- Ta…Ta…
- Ta và ngươi quen biết nhau sao?
- Không…Không có!
Phương Tuấn không thể nói câu nào, hắn cũng dừng bước không đi theo Linh Nhi nữa.
Nàng đứng yên không quay đầu lại, thanh âm lạnh nhạt phát ra:
- Nếu chẳng may phía trước là tồn tại mạnh đến mức ta cũng phải chạy thục mạng, ngươi nghĩ xem? Ta sẽ phải mất thêm sức mang ngươi đi cùng sao?
Phương Tuấn đuối lý, hắn lặng lẽ quay lưng về phía sau, hướng lối ra.
- Đi đi, ngươi tiếp tục tiến lên rất có thể sẽ không thể quay về, phía trước đã không còn là nơi Nhập Hồn Cảnh như ngươi có thể đến.
Phương Tuấn nghĩ một chút, hắn rốt cuộc sáng tỏ.
Hạ Nhược Băng này đang muốn tốt cho hắn, nàng đuổi hắn đi không phải ghét bỏ gì hắn, nếu ghét bỏ, với thực lực của nàng hắn đã sớm bị đập thành xác chết rồi, nàng cũng không rảnh để cứu hắn khỏi Bảo gia làm gì.
- Đa tạ Nhược Băng cô nương! Ta đã rõ!
- Ừ!
Phương Tuấn không nói nhiều, lập tức phóng về lối ra, hắn nói vọng lại:
- Ta tin nàng sẽ không sao! Hẹn gặp nàng tại vị trí trên địa đồ, ta ở hướng Bắc Tây Bắc chờ nàng!
Thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất trong động sâu, chỉ còn một mình Linh Nhi nơi hang tối.
- Cuối cùng cũng rảnh tay rảnh chân! Phiền chết được!
Linh Nhi thoải mái vươn vai một cái, nàng thẳng tiến về phía thanh âm bước tới.