Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 326: 326: Mưa Sao Băng




- Chắc chắn là ta đang mơ! Không đời nào, không có khả năng!
- Chưởng Môn, hắn còn là con người sao?
- Đây gọi là thần tích! Đây căn bản không phải là việc con người có thể đạt tới!
Lúc này, Ngoại môn đệ tử cũng tốt, Nội môn đệ tử cũng được, kể cả đám người có chút chức quyền như Hộ Pháp, Chấp Sự cũng đã không thể đứng vững nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chúng Đường Chủ, Phó Đường Chủ, đám người các Trưởng Lão cũng một mặt ngỡ ngàng nhìn bầu trời kia.
Kể cả đám siêu cấp cường giả như Vũ Lôi Đình, Đặng Vô Tâm, Hạ Mộng Vũ và Phong Lưu Ly cũng đều thẫn thờ.
Trên bầu trời, sau lưng Vũ Lôi Phong, bầu trời hoàn toàn chuyển thành màu tím.

Không phải do sắc trời hóa tím, mà là bầu trời bị bao bọc bởi vô số đốm sáng tím lấp lánh đan xen vào nhau.
- Ta có đang mơ không? Đó không phải là tư chất SR đấy chứ?
- Màu tím! Khí tức giống hệt hai thứ lúc trước! Còn có thể là giả sao?
- Nhiều! Nhiều như vậy? Chưởng Môn! Đây mới thực sự là bùng nổ sức mạnh mà người nói sao?
- Đống đốm sáng đó! Nhiều như vậy? Chưởng Môn muốn toàn bộ Nghịch Phong Môn đều trở thành tư chất SR sao?

Không khí toàn bộ trở nên tĩnh lặng và sôi trào.

Đám người một mực nhìn trân trối vào thân ảnh Vũ Lôi Phong.

Lúc này, hình ảnh một Chưởng Môn như hắn đã chính thức khắc sâu vào tâm trí của toàn thể môn nhân.
Nếu như lúc trước, có người còn một chút không phục vì Vũ Lôi Phong còn quá trẻ, sao có thể trở thành Chưởng Môn, sao có thể thống lĩnh bọn họ, sao có tư cách đứng trên cả những vị Chưởng Môn đời trước?
Vậy thì lúc này, không có một ai còn cảm giác như vậy nữa, Vũ Lôi Phong trong mắt họ đã chính thức là Chưởng Môn cao cao tại thượng, một cấp độ không một ai có thể đạt tới.
- Các đệ tử! Đây chính là bùng nổ sức mạnh! Ta hi vọng sau khi đạt được tư chất SR này, tốc độ tu luyện tăng mạnh, các đệ tử hãy cố gắng nắm lấy cơ hội mà dốc sức tu luyện, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa! Thù hận vẫn còn đó, kẻ thù vẫn còn đó chờ chúng ta trở về tiêu diệt! Vì Nghịch Phong Môn!
- Tuân lệnh Chưởng Môn!
Hào khí ngút trời, các đệ tử đồng thanh gầm vang, chấn đến không khí rung chuyển.

Phía xa, chúng thú Yêu Đường rít gào phụ họa, không khí nóng đến cực điểm.
- Tử Tuyệt Chi Hồn! Đi cho ta!
Vũ Lôi Phong chỉ mạnh về đám người, toàn bộ đốm sáng tím ngập trời đồng loạt rơi xuống.

Nhìn như thần tích, bầu trời hiện tại như một cơn mưa sau băng toàn những ngôi sao màu tím rơi không ngừng xuống quảng trường.
- Bách Lý Gia! Lam Thiên Gia! Các ngươi cứ chờ đó cho ta, ngày Nghịch Phong Môn đi ra sẽ là ngày tàn của các ngươi!
Nhìn toàn bộ đệ tử Nghịch Phong Môn đang bao trùm trong ánh sáng tím, Vũ Lôi Phong thầm chờ mong, không biết sau 100 năm trong Thiên Mệnh Không Gian bọn họ sẽ đạt được thành tựu gì.
Ngoại trừ những đệ tử vốn dĩ mang tư chất SR thì chỉ có thể cười khổ, bọn họ hiện tại đúng là chẳng có gì làm.
Vũ Lôi Phong cũng không vội, hắn chuyển sang Yêu Đường xem tình hình của chúng thú trước, nơi này cần một chút thời gian để các đệ tử luyện hóa tư chất.
Đối với Nhân Loại, thiên phú tư chất là yếu tố rất quan trọng trong tu luyện, nhưng đối với chúng thú, ngoại trừ tư chất SSR có thể tu luyện thêm một thuộc tính ra, thứ trực tiếp quyết định tốc độ tu luyện của chúng lại là một phạm trù khác: Huyết Mạch!
Huyết mạch của chúng thú cũng có phân chia theo cấp độ tương tự như thiên phú Nhân Loại, huyết mạch càng cao, Nguyên Yêu Thú có thể sống lâu hơn, tu luyện nhanh hơn và tiến xa hơn trên con đường tu luyện.
Vũ Lôi Phong giao cho Hắc Ảnh một đống lớn các lọ thuốc cải tạo huyết mạch, do số lượng thú rất nhiều nên Vũ Lôi Phong không thể cho toàn bộ thăng tiến như đám người bên kia, vậy nên chỉ có thể để Hắc Ảnh tìm ra những thú ưu tú nhất để nhận thưởng.
Nhìn lại số lượng vàng trong tài khoản, Vũ Lôi Phong khóc thét đến nơi.


Từ vài chục tỷ vàng, hiện tại hắn chỉ còn vỏn vẹn ba tỷ, quá điên cuồng tiêu tiền rồi a.
Đối với số vàng còn lại này, Vũ Lôi Phong cũng không muốn để dành làm gì, hắn quyết định tiếp tục tiêu xài một phen.

Số lượng thực dự trữ trong Rương vô hạn vẫn còn đủ để hắn ăn trong vòng vài năm, nên không cần phải để dành vàng làm gì, Vũ Lôi Phong ghé vào cửa hàng mua một đống lớn Hồn Linh Dịch trung cấp để cho đám người Vũ Lôi Vân tùy ý sắp xếp.

Số tiền còn lại đã không đủ để cấp cho mỗi người một bình nữa, giải quyết vấn đề này để các Chưởng Môn tiền nhiệm như họ xử lý là tốt nhất.
Tiến vào phòng của Tiểu Na, Vũ Lôi Phong liền ôm lấy nàng từ phía sau.
- Ngươi thật là dính người quá sức!
Tiểu Na mỉm cười cắn lấy tay Vũ Lôi Phong, hắn cũng không tỏ ra đau dớn với cú cắn yêu của nàng, Vũ Lôi Phong thủ thỉ:
- Sắp xếp cho Nghịch Phong Môn đã gần như xong xuôi, cũng sắp đến lúc rời đi rồi.
Tiểu Na ôm lấy tay Vũ Lôi Phong, nàng nói:
- Sẽ khá lâu nữa thiếp mới được gặp lại chàng đó.
- Sao vậy?
Vũ Lôi Phong khá bất ngờ với câu nói của Tiểu Na, hắn lập tức hỏi:
- Có chuyện gì à? Sao ta không thể gặp nàng?
Tiểu Na nghiêm túc nói:
Hệ thống giao nhiệm vụ: Hóa Thân Hư Ảo

Mô tả: Một Đấu Sĩ chân chính và là Vua Giác Đấu trong tương lai, dừng lại ở Ý Hồn Cảnh là chuyện không thể nào, hệ thống giao nhiệm vụ trong vòng năm năm sắp tới, trước lúc Nghịch Phong Môn xuất thế phải đạt được Kiếm Ý cực hạn, vượt qua rào cản Ý Hồn Cảnh để bước vào Hư Hồn Cảnh.
Nhiệm vụ thành công! Thưởng: Toàn Phong Kiếm – Toàn Phong Kiếm Pháp x 1! Thẻ dịch chuyển công trình quy mô lớn x1: Có thể đem một lượng lớn kiến trúc đến một vùng đất bằng phẳng.
Nhiệm vụ thất bại! Phạt: Lĩnh ngộ và ngộ tính trì trệ, mãi mãi dừng chân tại Ý Hồn Cảnh, hệ thống chia tay tìm ký chủ mới có thực lực cao hơn.
Lưu ý: Trong thời gian thực hiện nhiệm vụ, không được trở lại không gian hệ thống hoặc Thiên Mệnh Không Gian.
Vũ Lôi Phong tặc lưỡi
- Chẳng trách mà nàng nói còn lâu mới có thể gặp lại, hóa ra là vậy!
- Cần ngươi cố gắng nhiều hơn, với tốc độ tu luyện hiện tại của ngươi vẫn khá chậm, hệ thống cần can thiệp một chút!
- Ta hiểu mà, thời gian qua có chút lười biếng, hiện tại nên chăm chỉ cày thôi! À mà khi nào thì nhiệm vụ bắt đầu, ta còn một số thứ chưa bàn giao xong ở Nghịch Phong Môn nha.
Tiểu Na cười nói:
- Đến khi ngươi rời khỏi hệ thống quay lại đại lục thì sẽ chính thức áp dụng hạn chế!
Vũ Lôi Phong cười tà:
- Vậy lười nốt hôm nay nữa, chờ mọi người trong môn luyện hóa xong tư chất rồi ta sẽ bàn giao lại toàn bộ!
Nói xong, cũng không đợi Tiểu Na kịp phản ứng, Vũ Lôi Phong đã đè nàng ra giường hôn một hồi, hai người quấn lấy nhau sau đó ngủ thiếp đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.