Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 327: 327: Rời Đi Nghịch Phong Môn




Trở lại Quảng trường, lúc này các đệ tử đã sớm luyện hóa xong xuôi, cả đám kích động nhìn thân ảnh Vũ Lôi Phong xuất hiện.

Cả đám quỳ một chân cúi đầu hành lễ thật sâu:
- Tạ ơn Chưởng Môn ban thưởng!
Bọn họ thực sự kính phục, công ơn nghịch thiên này có thể xem như lần nữa sinh ra bọn họ vậy.
- Đứng lên đi! Ta sẽ thông báo cho mọi người một chuyện!
Chúng đệ tử đứng dậy, tập trung tuyệt đối lắng nghe những gì Vũ Lôi Phong sắp nói
- Đã hơn một năm trôi qua rồi, Nghịch Phong Môn cũng đã chính thức vào quỹ đạo, nay ta sẽ giao lại Nghịch Phong Môn cho các vị Đại Trưởng Lão và chư vị Cung Phụng xử lý các chuyện khác trong môn, ta sẽ rời đi một thời gian.
- Chỉ mong các đệ tử đừng phụ sự kỳ vọng của ta, một trăm năm sau, Nghịch Phong Môn sẽ rời khỏi chỗ này, trở về Đại Lục Thúy Hằng, trở về nơi chúng ta vốn là bá chủ!
Các đệ tử đồng thanh:
- Chúng ta hứa sẽ không để Chưởng Môn thất vọng!
Vũ Lôi Phong nói tiếp:

- Về phần các đệ tử nhận được tư chất SSR có thể đến Vũ Đường để nhận các vũ kỹ thuộc tính mình thích thử tu luyện, trước giờ tuy chúng ta chủ tu Phong thuộc tính, nhưng các vũ kỹ thuộc tính khác cũng không thiếu.
- Vũ đường và Linh đường! Mỗi Đường Chủ nhận lấy một món Nguyên Linh Bảo của ta, nó có tác dụng sao chép Vũ Kỹ và Linh Kỹ, từ nay không cần keo kiệt với đồng môn về những vật này nữa, ai đủ điều kiện học thì sao chép cho người đó một bản! Chúng vận hành bằng Linh Hồn Lực nên cũng không sợ tiêu hao của cải gì.
- Đa tạ Chưởng Môn!
Hai vị đường chủ nhanh chóng kích động không thôi.

Từ trước đến nay, các loại vũ kỹ và linh kỹ đều khó có thể tiếp cận là do nó là độc nhất, một khi đọc nó sẽ tự động tiêu tán và không cách nào có thể ghi chép lại.
Nếu món Nguyên Linh Bảo này có thể sao chép, vậy vấn đề về Vũ kỹ và Linh kỹ sẽ được giải quyết triệt để rồi!
- Về phần Bạch Dạ Nguyệt! Từ ngày Nghịch Phong Môn thành lập, ta vốn đã nói nàng sẽ là đại đệ tử trong hàng ngũ trẻ tuổi, giờ nàng lại đạt được tư chất SSR, càng xứng đáng! Từ nay về sau, nàng trực tiếp trở thành Thân Truyền đệ tử của Vũ Đường! Quyền hạn ngang với Trưởng Lão!
- Bạch Dạ Nguyệt! Thân làm Đại đệ tử! Ngươi có trách nhiệm ngang với một trưởng lão, nhưng trước mắt không cần lo đến những chuyện đó, ta cần một trăm năm sau khi ta trở lại, ngươi ít nhất phải là Ý Hồn Cảnh! Nếu không thì đừng nhìn mặt ta nữa!
Bạch Dạ Nguyệt cảm thấy vô cùng căng thẳng, nhưng nàng vẫn tin bản thân mình làm được:
- Đa tạ Chưởng Môn tin tưởng! Ta hứa sẽ không làm người thất vọng!
- Được rồi! Các đệ tử giải tán, có thông báo gì các Trưởng Lão sẽ thông tri sau!
Mọi người nghe vậy liền giải tán về tu luyện, có áp lực từ Vũ Lôi Phong và sự kinh hỷ từ tư chất mới, bọn họ chỉ muốn lập tức về nhà tu luyện.
Vũ Lôi Phong cùng đám cao tầng Nghịch Phong Môn thì cùng nhau tìm một chỗ nói chuyện.
- Lôi Phong! Ngươi lại muốn đi đâu?
Vân Thủy Tiên lo lắng nhìn Vũ Lôi Phong, mỗi lần tên này đi ra ngoài là có sóng gió, quả thật nàng chỉ mong hắn một mực ở nhà tu luyện.
Vũ Lôi Phong nhìn mọi người, hắn cười khổ
- Quả thật không giấu gì mọi người, cách tu luyện của con không giống người thường, nếu chỉ một mực ở nhà tu luyện sẽ không cách nào đột phá, con định thời gian này sẽ tranh thủ đột phá lên Hư Hồn Cảnh.
Vũ Lôi Vân vỗ vai hắn
- Trong Thiên Mệnh Không Gian này chúng ta có trăm năm, ngươi ra ngoài sẽ chỉ có năm năm, yên tâm đi Lôi Phong! Năm năm sau chúng ta sẽ giao cho ngươi một Nghịch Phong Môn khác biệt!
Phong Tiểu Nhã nói:
- Phương hướng phát triển của Nghịch Phong Môn ta đã sớm thảo luận xong, ngươi yên tâm đi đi! Lúc trở về nhớ mang cho chúng ta một cái kinh hỷ!
Vũ Lôi Phong mỉm cười gật đầu, hắn đưa cho Vân Thủy Tiên một cái nhẫn trữ vật

- Trong này là mười vạn bình Hồn Linh Dịch Trung Cấp, chúng có công dụng đem lại đột phá cực lớn cho Đấu Sĩ từ Nhập Hồn Cảnh trở trên mà không để lại bất kỳ di chứng gì.

Còn có một vạn bình Hồn Linh Dịch Cao cấp, công dụng mạnh hơn rất nhiều những cái bình kia trước đó, chỉ có thể cho Đấu Sĩ từ Hữu Hồn Cảnh trở lên!
- Mặt khác! Lưu ý rằng một người chỉ có thể uống một bình trong một năm, không được nhiều hơn!
- Đó đã là toàn bộ tài sản của con, dùng để bồi dưỡng ra lực lượng mạnh nhất của Nghịch Phong Môn, hi vọng mọi người có thể cân nhắc chọn ra những người xứng đáng nhất!
Vân Thủy Tiên tiếp nhận nhẫn trữ vật, cảm giác tay mình nặng hơn vô số lần.

Áp lực cực lớn trên vai a.
- À! Các vị tiền bối! Tiểu tử có chút câu hỏi? Với kinh nghiệm của mọi người, không đến mức không ai nhận được ngọc bài a?
Phong Lưu Ly mỉm cười:
- Tiểu tử ngươi quả thật tinh mắt.

Bọn ta già rồi, những thứ quý giá như thiên phú nên để người trẻ tuổi dùng sẽ tốt hơn!
Vũ Lôi Phong đoán chắc đám lão quái sẽ nghĩ cho thế hệ sau, hắn cũng cười khổ.
- Thôi vậy, tiểu tử có chút quà, mong các vị không chê!
Trước mắt bốn người hiện ra bốn cái hộp ngọc, Vũ Lôi Phong không đợi họ kịp mở, hắn liền nói:

- Thời gian không còn nhiều nữa, con cũng nên sớm rời đi rồi, không thể để các nàng tiến bộ nhanh hơn được!
Vân Thủy Tiên vẫn chưa hết lo lắng, nàng dặn dò hắn đủ thứ mới chịu thả đi.
Nhìn bóng lưng Vũ Lôi Phong chớp mắt đã không còn, đám cao tầng trầm mặc thật lâu.
- Đi tu luyện thôi, một trăm năm sau cũng không thể để tiểu tử kia đuổi quá sát được!
- Thật chờ mong, không biết sau năm năm ngoài kia, dám tiểu yêu nghiệt sẽ trở nên bi3n thái như thế nào nữa!
- Nghịch Phong Xuất – Định Phong Vân! Ta tin các tiền bối sẽ dự đoán đúng!
Đám cường giả lần lượt muốn rời đi, Vũ Lôi Đình lại tò mò:
- Để xem tiểu tử này tặng được món gì?
Thế là cả đám lại tò mò nán lại, bốn người Vũ Lôi Đình, Đặng Vô Tâm, Phong Lưu Ly và Hạ Mộng Vũ đồng loạt mở hộp ngọc.
Bốn luồng sáng vàng lập tức bay thẳng vào mi tâm bốn vị siêu cấp cường giả, cả đám cười khổ
- Xem ra, Chưởng Môn vẫn luôn để dành bốn tư chất SSR cho bốn vị Đại Cung Phụng! Kính Lão Đắc Thọ a, thật đáng nể phục!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.