- Thiếp…Nguyện ý!
Từng luồng Linh Hồn Lực tràn ngập quanh Linh Nhi, ý thức nàng dần thanh tỉnh, ánh mắt sáng rực, thân thể đã trở lại với ý thức.
- Linh Nhi! Dù cho có xảy ra bất kỳ chuyện gì đi nữa! Là một người luyện võ, là một trong thất kiếm! Không bao giờ được để kiếm rời khỏi tay lúc chiến đấu! Không bao giờ được để tư thế rời rạc!
Ký ức tràn về như nước lũ, Linh Nhi mỉm cười nhìn thẳng vào Thúy Hằng trước mắt.
Băng Phách Kiếm chỉ thẳng vào nàng.
Từng luồng hàn khí lạnh lẽo bao trùm không gian.
Băng Phách Kiếm Linh xuất hiện, hòa cùng Băng Phách Kiếm tạo lên khí thế đầy áp bách.
- Linh Nhi! Có bao giờ muội hối hận với quyết định của mình không?
- Hối hận? Muội có gì phải hối hận vậy Thiên Kim tỷ?
- Muội có bao giờ hối hận việc chia sẻ nam nhân cho chúng ta không?
Gương mặt của Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y và Trần Lệ hiện ra trong tâm trí, Linh Nhi dịu dàng cười:
- Sao muội lại hối hận chứ! Chỉ cần tình yêu của chàng không thay đổi! Ta sẽ chấp nhận cho chàng đi theo con đường của mình! Mà hiện tại chàng vẫn như ngày nào, không có phân biệt ai với ai cả!
Trần Lệ khẽ cười, nàng nói:
- Thực ra, chúng ta luôn ghen tỵ với muội đó!
- Hả?
Hồ Điệp Y nói tiếp lời của Trần Lệ:
- Tại muội không để ý thôi! Muội vẫn luôn là bà cả trong lòng Lôi Phong, bọn ta đều cảm thấy chàng luôn để mắt đến muội nhiều hơn chúng ta!
Lưu Thiên Kim nói chen vào:
- Có thể Lôi Phong sẽ dùng lý do muội không đủ chín chắn bằng các tỷ để bao che cho việc hắn luôn ưu tiên muội, nhưng chúng ta là nữ nhân, chúng ta hiểu cảm giác nam nhân của mình!
- Trong chúng ta! Lôi Phong yêu nhất là muội đó! Muội cũng không nên ăn hiếp chàng nhiều quá, cũng nên giữ mặt mũi cho hắn ở bên ngoài.
…
- Ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha ha!
Linh Nhi nhớ lại toàn bộ ký ức, nàng cười vui vẻ, mũi kiếm chỉ vào mặt Thúy Hằng tự tin nói:
- Nơi ta thuộc về! Là bên cạnh chàng! Ta là Băng Phách Tiên Tử - Linh Nhi! Không cần biết ngươi đả kích ta có mục đích gì, nhưng thời gian vừa qua, cách chàng đối đãi với ta, cách chàng hành sự mới chính là bằng chứng rõ ràng nhất!
- Lời của ngươi ta thừa nhận không sai, nhưng Linh Nhi ta vẫn đang tiến lên từng ngày! Ta không hề vô dụng, cũng không hề làm chàng vướng chân!
- Ta từng, đang và sẽ trở nên mạnh mẽ, vậy nên ngươi dẹp đi ý định khiến ta từ bỏ đi! Linh Nhi này sẽ không chấp nhận từ bỏ dễ vậy đâu!
Thúy Hằng vỗ tay
- Không ngờ ngươi có thể chống lại được! Khá khen cho tâm cảnh của ngươi!
Trên người Thúy Hằng không có bất kỳ khí tức gì, nàng dang hai tay như mời gọi:
- Ta thua rồi! Mạng của ta do ngươi định đoạt!
Nhìn cô gái trong giấc mơ dang tay mỉm cười nhìn mình, ánh mắt Linh Nhi khẽ đổi.
Linh Nhi siết chặt Băng Phách Kiếm, thân ảnh lao mạnh về Thúy Hằng.
Thúy Hằng nhắm nhẹ ánh mắt, nụ cười thỏa mãn nghĩ thầm:
- Đáng tiếc, ngươi lại sai lầm! Nếu giết ta! Ngươi sẽ…
Mềm mại…
Thúy Hằng chợt mở to mắt, không thể tin nổi nhìn Linh Nhi trước mắt.
Vốn nghĩ Linh Nhi sẽ một kiếm chém nàng làm đôi, nhưng trăm ngàn lý do vẫn không thể hiểu nổi hành động này của nàng.
Linh Nhi ôm chặt lấy Thúy Hằng, không nói gì, chỉ một mực ôm lấy nàng.
Thúy Hằng không động đậy, để yên cho Linh Nhi ôm như thế một lúc, nàng mới hỏi:
- Sao ngươi không ra tay?
- Cảm ơn ngươi!
- Cảm ơn? Ngươi đáng ra nên lập tức giết ta chứ sao lại cảm ơn?
- Cảm ơn vì cho ta gặp lại phụ mẫu, cảm ơn vì cho ta một lần nữa được sống lại một lần trong quá khứ! Cảm ơn vì khiến ta nhận ra cuộc đời vẫn rất tốt với ta.
Được gặp mẫu thân, gặp chàng, được gặp các tỷ khiến ta nhận ra rất nhiều điều, học được rất nhiều điều…
Thúy Hằng sững sờ, sau đó nàng mỉm cười:
- Dù thế nào đi nữa, ngươi vẫn là một đứa ngốc nghếch!
Ôm một lúc lâu, Linh Nhi cảm thấy Thúy Hằng có chút thay đổi, nàng rời khỏi thân ảnh Thúy Hằng, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Thúy Hằng lúc này không còn là một cô gái ăn mặc có chút lập dị của nền văn minh khác nữa, trước mặt Linh Nhi chính là nàng, như hai giọt nước, hay nói cách khác ngay từ đầu chẳng có một ai là Thúy Hằng cả, đó chính là Linh Nhi nàng.
- Ta là ngươi, nhưng ngươi không phải ta.
Ta cũng không hoàn toàn là ngươi!
- Ngươi biết đến thứ gọi là Tâm Ma không?
- Tâm Ma!
Linh Nhi chợt nhớ đến một khái niệm, Tâm Ma!
Một dạng tồn tại khá đặc biệt, nó xuất phát từ sâu trong nội tâm, có thể phát triển từ một loại cảm xúc tiêu cực, sau đó dần tích tụ trở thành một dạng ám ảnh.
Càng lâu dài, Tâm Ma có thể phát triển đến mức độ hình thành một nhân cách độc lập riêng trong tâm trí, một khu vực chỉ toàn những cảm xúc đó.
Người có Tâm Ma nếu tích lũy đủ lâu và gặp phải “Duyên”, tâm ma có thể sẽ nuốt chửng cả nhân cách thật, trở thành một dạng nhập ma.
- Vậy ra…ngươi là Tâm Ma của ta sao?
Tâm Ma gật đầu, nàng giải thích.
- Vốn dĩ, cảm xúc tự ti mặc cảm về sự vô dụng của ngươi sẽ đi theo ngươi suốt quãng đời này, lâu dần sẽ sinh ra Tâm Ma và chiếm lấy thân xác ngươi, hiện tại ngươi chỉ đang ở thời kì rất sơ khai của giai đoạn nhập ma này.
- Nhưng cơ duyên xảo hợp làm sao, ngươi lại tiến vào chỗ này, đây là khảo nghiệm thứ hai của vị cường giả kia, có tên là Tâm Ma Sát Thủ! Cũng vì lí do này mà ta được sinh ra sớm như thế.
Linh Nhi rốt cuộc hiểu ra, thí luyện thứ nhất tại Hành Lang vô Tận dùng để thử thách đại nghị lực, vậy thử thách thứ hai này là khuếch đại tâm ma trong lòng mỗi người, biến nó thành thực thể và hạ sát chủ thể.
Nếu lúc nãy nàng nắm lấy tay Thúy Hằng, chắc chắn đã thất bại trong lần khảo nghiệm này, Tâm Ma về sau sẽ thay thế nàng điều khiển thân thể, chính thức nhập ma.
- Vậy giờ phải làm sao? Ngươi vì khảo nghiệm này đã tách ra khỏi thân thể của ta, sau này phải làm thế nào đây?
Linh Nhi lo lắng nhìn Tâm Ma, nếu nàng cùng mình đi ra ngoài, sau này sẽ có hai Linh Nhi cùng tồn tại sao? Nghe có vẻ rất củ chuối nha.
- Đừng lo lắng, khảo nghiệm kết thúc thì ta cũng sẽ tan biến thôi!
- Kết thúc…làm sao để vượt qua ta còn không biết đây nè.
- Ngươi ngu thật hay là giả ngu vậy hả? Đây là thử thách kiểm tra tâm cảnh của ngươi, hiện tại ngươi đã thắng ta rồi, vậy thì khảo nghiệm này sẽ sớm kết thúc thôi!
Vừa dứt câu, thân ảnh Tâm Ma cũng đồng thời lóe lên ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
- Đó! Thời khắc của ta đã tới rồi!
- Dù sao cũng chúc mừng ngươi đã vượt qua thử thách khó nhất trong cuộc đời, từ nay không còn ta, con đường tu luyện của ngươi sẽ rộng mở hơn rất nhiều, tâm cảnh của ngươi bây giờ đến cả Hư Hồn Cảnh cũng có mà sánh kịp!
- Nếu như ban nãy ngươi thẳng tay giết ta, thử thách lần này sẽ thất bại, nhưng không ngờ ngươi lại chọn cách tha thứ cho tâm ma của chính mình, một người không bị thù hận che mắt, sẵn sàng bỏ qua những xúc cảm đó, ngươi thực sự là người mà tiền bối kia tìm kiếm!
Tâm Ma lúc này đã rất mơ hồ, nàng sắp tan biến vào hư vô, trước khi không còn tồn tại, nàng nháy mắt với Linh Nhi!
- Thật ra, nếu có dịp, chúng ta cũng nên đi hỏi chàng về Thúy Hằng a, lần nhận nhầm người đó ta tin không phải đơn giản đâu! Còn mọi thứ khác, chúng ta đã sớm thông suốt rồi đúng chứ?
Luồng sáng đạt đến độ sáng tối đa, sau đó mờ dần…
Không gian lúc này chỉ còn lại một mình Linh Nhi, nàng khẽ mím môi vẫy tay với khoảng không.
- Cảm ơn vì tất cả…