- Cảm ơn ngươi…vì tất cả…
Bốn phương tối tăm dần xuất hiện vô số vết nứt như mạng nhện, ánh sáng từ phía sau các vết nứt chiếu rọi khắp không gian tối tăm.
Các tấm gương cũng đã sớm tan biến, Linh Nhi đứng yên tại chỗ, chờ đợi điều tiếp theo sẽ đến với mình.
Không gian u tối vỡ vụn, Linh Nhi chợt mở mắt.
Nàng nhận ra mình đang nằm trên một chiếc thuyền.
Xung quanh bốn bề đều là nước xanh mây trắng, tựa như cõi mộng.
- Hóa ra tất cả lại là ảo cảnh, thật không thể ngờ năng lực của tiền bối kia lại có thể nghịch thiên đến vậy!
Ngồi trên thuyền, Linh Nhi nhắm mắt cảm nhận thân thể mình, nàng bất ngờ nhận ra Linh Hồn Lực của mình có sự thay đổi cực lớn về chất.
Tuy không mạnh lên về mặt tu vi nhưng độ tinh thuần và cường độ vận chuyển lại lớn hơn rất nhiều.
Mặt khác, Linh Hồn Lực hiện tại dễ điều khiển hơn trước quá nhiều, Linh Nhi thử dùng Hữu Hồn tạo ra một mũi châm bằng băng, sau đó nàng thử dùng một ý niệm.
Thật bất ngờ, mũi kim bay qua bay lại theo ý của nàng, Linh Nhi vô cùng bất ngờ với điều này.
- Đây là Ý Hồn! Năng lực đặc biệt của Ý Hồn Cảnh! Tại sao lại có thể?
Linh Nhi hiện tại mới chỉ là Hữu Hồn Cảnh, còn cách Ý Hồn Cảnh một khoảng lớn, thậm chí còn chưa đủ điều kiện để lĩnh ngộ Ý Hồn, vậy mà lúc này nàng lại tùy ý điều khiển mũi kim theo ý niệm của bản thân, đây là biểu hiện của Ý Hồn Cảnh!
- Lẽ nào đúng như tâm ma nói khi trước, tâm cảnh mình đã vượt qua của Hư Hồn Cảnh?
Linh Nhi thử lục lọi trí nhớ về Hư Hồn Cảnh, nàng muốn thử sử dụng Hư Hồn, thế nhưng chợt nhận ra mọi thứ không dễ như vậy, tâm cảnh cao nhưng vẫn chưa đủ kinh nghiệm và cảnh giới, có một số thứ vẫn không cách nào làm được.
Thuyền vẫn trôi vô định giữa mặt nước mênh mông, trời xanh mây trắng cùng với những làn gió man mác nhẹ vuốt v e da thịt khiến Linh Nhi vô cùng thoải mái.
Nàng ngả lưng ra sau nhìn lên bầu trời.
- Đúng là đã cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, xem ra tâm ma thực sự đã biến mất!
- Nhưng đúng là nguy hiểm thật, nếu không có việc hôm nay, trong tương lai mình mà nhập ma thì phải làm sao?
- Còn có các tỷ tỷ, các nàng cũng có loại cảm xúc tương tự mình, lỡ sau này tâm ma phát triển đến mức đáng sợ như vừa nãy, vậy chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
Càng nghĩ, Linh Nhi càng nhận ra tầm quan trọng của tâm tính con người.
Có những thứ tưởng chừng như nhỏ nhặt nhưng lại ảnh hưởng vô cùng lớn đến con đường bản thân về sau.
- Cơ duyên cần Đại Trí Tuệ, Đại Nghị Lực và Đại Hàn Tâm! Nghị lực và Tâm cảnh xem như đã xong, vậy tiếp theo hẳn là Trí Tuệ đi!
Thả mình trôi theo dòng nước, tâm Linh Nhi dần trở nên bình lặng, nàng cũng không biết rằng từ giây phút Linh Nhi ôm lấy Tâm Ma, theo sự tan biến của nàng kéo theo rất nhiều tạp chất trong linh hồn cũng tan đi theo.
Loại thanh lọc này là thứ biết bao cường giả thèm đến nhỏ dãi mà không được.
Linh Nhi lại hồn nhiên không biết mình vừa có được chỗ tốt đến mức độ nào.
Thời gian dần trôi, Linh Nhi vẫn không biết mình sẽ dạt đến nơi nào, nhưng nàng vẫn vô cùng bình tĩnh, có hai lần khảo nghiệm trước đó khiến Linh Nhi không có chút dao động nào trong tình huống này.
Theo chiếc thuyền lênh đênh đến tận hai ngày, rốt cuộc trước mắt Linh Nhi xuất hiện một thác nước nhỏ.
Hai bên bờ có hai gốc cây mọc theo một trật tự khá lạ, mỗi cây đều có một ngọn chìa ra giữa thác nước, sau đó chúng bện vào nhau tạo thành một không gian khá đẹp, trên đó có một bộ bàn ghế cũ kỹ và vài món độ trang trí.
Linh Nhi nhanh chóng điểm mũi chân trên mặt nước, cước bộ nhẹ nhàng như tiên tử, mũi chân nàng chạm vào mặt nước đến đâu, băng tại đó nâng đỡ nàng tiến lên.
Chỉ sau vài bước, Linh Nhi đã đứng trước bộ bàn ghế, con thuyền ban nãy cũng đã không thấy đâu nữa.
Ngồi trên khuôn viên của hai ngọn cây, một bên là biển trộng trời xanh mây trắng, một bên là thác nước rít gào cùng hơi nước bốc lên tạo thành cầu vồng hư ảo, xa xa là rừng xanh rộng lớn như ở Vạn Lâm Sơn Mạch, Linh Nhi rất bất ngờ trước kỳ quan như vậy.
Linh Nhi ngồi xuống trên chiếc ghễ gỗ, trên bàn đã có sẵn một cốc trà bốc khói thơm ngát, một đ ĩa bánh làm từ bột đậu xanh xếp thành từng khối vuông xinh xắn.
Nhưng Linh Nhi tuyệt nhiên không hề chú ý đến nó, nàng nhìn chằm chằm đến vật trước mặt mình.
Đây là một khối lập phương sáu mặt lớn bằng nắm đấm, được cấu tạo từ sắt và nhựa rất tinh xảo.
Cầm nó lên, khối vuông nhẹ đến bất ngờ trong lòng bàn tay Linh Nhi.
Nàng cẩn thận quan sát nó.
Chỉ thấy sáu mặt của khối lập phương là sáu màu sắc khác nhau, chi tiết gồm Trắng – Lam – Lục – Vàng – Cam – Đỏ.
Trông khối vuông khá đẹp, nhưng Linh Nhi không nghĩ ra nó sẽ có công dụng gì, vậy nên sau khi quan sát một lúc nàng lại đặt nó xuống.
Mà ngay khi khối lập phương chạm vào mặt bàn, nó lập tức nảy lên không trung lơ lửng trước mặt Linh Nhi.
Lạch cạch!
Thanh âm chuyển động phát ra bên trong khối lập phương, Linh Nhi liền cảnh giác đứng dậy lùi về sau thủ sẵn cho mọi tình huống.
Nhưng khối lập phương này lại chẳng có ý định muốn tấn công Linh Nhi hay làm gì khác, nó chỉ một mực lơ lửng và run lên từng cơn.
Một lúc sau, trong ánh mắt khó tin của Linh Nhi, khối lập phương như bị ai đó cắt ngang qua, trên bề mặt nó xuất hiện những cái rãnh sâu.
Chỉ trong chốc lát, mặt màu Lục bị bốn cái rãnh sâu cắt ngang, chia đều nó thành chín khối vuông nhỏ hơn xếp ngay ngắn trên mặt màu lục.
Sau đó vết rãnh kia tiếp tục đâm sâu vào trong, xuyên qua khối lập phương và chia mặt màu Lam phía sau thành chín mặt Lam tương ứng.
Còn không đợi Linh Nhi kịp hiểu chuyện gì, tiếp tục có bốn vết rãnh chia mặt Đỏ và Cam thành chín mặt.
Tiếp đến là mặt Trắng và Vàng.
Lúc này đây, từ một khối lập phương đã bị chia thành hai mươi bảy khối lập phương nhỏ hơn, chúng đều tăm tắp nhau, không khối nào to hơn khối nào.
Có tám khối lập phương đồng thời mang ba màu sắc của ba mặt, mười hai khối mang hai màu và sáu khối chỉ có một màu.
Còn lại một khối không mang màu sắc nào cả vì nó là lõi của khối lập phương ban đầu.
Ngay lúc này, khối lập phương không có màu sắc có dị biến, nó dần dài ra và biến dạng thành một thanh trục sáu đầu, kết nối toàn bộ hai mươi sáu khối còn lại trở thành một khối lập phương đồng nhất như lúc ban đầu.
Chỉ khác là hiện tại, mỗi mặt trên khối lập phương đầu có chín ô màu giống hệt nhau được lắp từ các khối nhỏ hơn khi nãy.
Chưa dừng lại ở đó, khối lập phương tiếp tục rung lên, một mặt của nó bắt đầu xoay tròn.
Theo sự xoay tròn của mặt Trắng, bốn mặt còn lại là Lam, Lục, Đỏ và Cam lập tức bị phá vỡ trật tự, sau đó chúng bắt đầu không ngừng xoay tròn với một loại trật tự vô cùng loạn.
Cuối cùng, khối lập phương rơi xuống bàn, lúc này nó đã không còn là khối lập phương sáu mặt với sáu màu đồng nhất nữa, các mặt nhỏ đã bị xáo trộn loạn một hồi, giờ đây một mặt của khối này có rất nhiều màu trên đó.
Trên bàn không biết từ khi nào cũng theo đó xuất hiện một dòng chữ nắn nót:
Đảo loạn trật tự, trả về Hoàn Mỹ