Trước đình viện Gia chủ Lê Gia, Vũ Lôi Phong đứng yên nhắm mắt dưỡng thần, khoảng năm phút sau, tên gác cửa từ từ đi ra.
- Các hạ, gia chủ cho mời ngươi vào trong.
Mau theo ta!
Vũ Lôi Phong theo sau tên gác cổng bước vào bên trong, kiến trúc đình viện này không tệ, thiết kế dạ minh châu chiếu sáng vừa đủ, rất có khí chất.
Một trung niên thân hình cân đối đang đứng giữa đình viện, bên cạnh hắn là một nữ phụ xinh đẹp và một tiểu cô nương khả ái.
Chính là Gia chủ Lê Hùng Hải, phu nhân Du Tiểu Uyển và nữ nhi Lê Tiểu Nguyệt bảo bối của hắn.
Nhìn thấy Du Tiểu Uyển và Lê Tiểu Nguyệt, ánh mắt Vũ Lôi Phong nhất thời nhảy lên, đúng là cô bé năm nọ a.
Nhìn Vũ Lôi Phong đi vào, ánh mắt Lê Hùng Hải hiện lên một chút hàn ý, một cỗ lực lượng âm thầm truyền ra muốn thăm dò Vũ Lôi Phong.
- Lê Gia Chủ! Vừa mới gặp mặt đã muốn nhìn trộm thì có chút không hay a!
Lê Hùng Hải lập tức giật mình, hắn âm thầm nhìn trộm rất khó để phát hiện, không phải ai cũng có tu vi như hắn a.
- Tại hạ thất lễ, mong thiếu hiệp chớ trách!
Mới gặp mặt lần đầu đã bị Vũ Lôi Phong đả kích, Lê Hùng Hải vội vàng thay đổi thái độ, chỉ qua một thoáng vừa rồi đã khiến hắn hoảng sợ, thiếu niên trước mắt không đơn giản chút nào.
- Mời thiếu hiệp ngồi!
Lê Hùng Hải vội vàng mời Vũ Lôi Phong ngồi xuống ghế, Du Tiểu Uyển đã sớm rót sẵn hai ly trà cho hai người.
- Hùng Minh! Ngươi lui ra đi, nên làm việc gì thì tiếp tục làm!
- Vâng! Gia Chủ!
Tên gác cổng vội vàng lui ra ngoài tiếp tục về đại môn canh gác.
- Chậm đã!
Vũ Lôi Phong lên tiếng, tên gác cổng đang muốn rời đi lập tức khựng lại.
- Tiền bối có gì chỉ giáo?
Thấy Gia Chủ cũng phải khách sáo với Vũ Lôi Phong như vậy, tên này nào dám xưng hô như trước, hắn lập tức đổi xưng hô!
- Ngươi mang ta vào đây đã gần một canh giờ, nếu hiện tại ngươi đi ra một mình sẽ làm tên Phú Gia kia chú ý.
Như vậy đi, mang ta ra theo cùng.
Tên gác cổng và Lê Hùng Hải đều lộ ra vẻ khó hiểu.
Muốn vào đây gặp Gia Chủ, giờ lại muốn đi ra, rốt cuộc thanh niên này muốn gì đây?
- Tiền bối… Ta chưa hiểu ý tứ của người a.
Vũ Lôi Phong mỉm cười, tâm niệm khẽ động, một loạt thủ ấn chậm rãi kết xuất.
- Thiên Ảnh Phân Thân!
Bùm!
Khói trắng xuất hiện, một tiếng nổ nhỏ vang lên trong đình viện, khi làn khói tan đi, một thân ảnh mang áo bào đỏ đen giống hệt Vũ Lôi Phong đã thong thả đi ra ngoài cửa đình viện, hắn nói vọng vào:
- Mau lên, ta không có thời gian đâu!
Tên gác cửa sững sờ nhìn Vũ Lôi Phong đang ngồi trên ghế, sau đó nhìn người đang bước ra bên ngoài, giống nhau như hai giọt nước!
- Ngươi đi mau đi! Ta cần nói chuyện riêng với Lê Gia Chủ!
Vũ Lôi Phong nói, tên gác cổng vội vàng rời đi theo sau Thiên Ảnh Phân Thân ra ngoài đình viện.
- Ngươi… rốt cuộc là ai?
Lê Hùng Hải và Du Tiểu Uyển ngưng trọng nhìn Vũ Lôi Phong, người này bọn họ nhìn không thấu, lại có thủ đoạn thông thiên như vậy, khiến cho bọn họ áp lực vô cùng.
- Ta họ Vũ, bất tài làm Chưởng Môn của một môn phái nhỏ không danh không phận, Lê Gia Chủ cứ gọi ta là Vũ Chưởng Môn là tốt rồi.
Lê Hùng Hải lập tức gật đầu, hắn hít sâu một hơi rồi nói:
- Không biết Vũ Chưởng Môn đến Lê Gia có mục đích gì?
Vũ Lôi Phong nhướng mày:
- Chẳng lẽ, tên vừa nãy không nói cho Lê Gia Chủ nghe sao?
Lê Hùng Hải liền nói:
- Sẽ không có chuyện một người trên trời rơi xuống nói muốn giúp đỡ Lê Gia chúng ta! Trên đời này, không có bữa cơm nào miễn phí!
Mới đầu, Lê Hùng Hải có chút nghi ngờ vì Vũ Lôi Phong nhìn rất trẻ, một tiểu tử như vậy có thể giúp cái gì cho Lê Gia? Nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của Vũ Lôi Phong cùng với thực lực cường đại của hắn, Lê Hùng Hải rốt cuộc đã tin.
Nhưng trên đời này không ai cho không cái gì, thiếu niên họ Vũ này chắc chắn có mục đích khác.
- Nếu Vũ Chưởng Môn có thể giúp Lê Gia, Lê Hùng Hải ta sẽ vô cùng cảm kích, nếu Vũ Chưởng Môn có yêu cầu gì, trong khả năng sẽ lập tức đáp ứng!
Vũ Lôi Phong gật gù, xem ra Lê Hùng Hải này rất hiểu lẽ đời, cũng là một kẻ thẳng thắn.
- Ta đến Lâm Viên Thành làm chút chuyện, vô tình đến một quán bún của Lê Gia ăn, hương vị không tệ nhưng lại không ai đến ăn khiến ta rất tò mò.
Sau một hồi tìm hiểu thì biết được Lê Gia đang gặp khó.
Là một kẻ nhiều chuyện nên mới đến đây giúp đỡ.
Lê Gia Chủ ánh mắt biến ảo, dường như vẫn không tin cho lắm.
Thấy ánh mắt này, Vũ Lôi Phong tiếp tục nói.
- Được rồi, nếu như Lê Gia Chủ không tin vào ý tốt của ta thì cũng đành chịu.
Ta sẽ rời đi ngay.
Vũ Lôi Phong liền đứng dậy quay lưng rời đi.
- Vũ Chưởng Môn xin dừng bước!
Lê Hùng Hải lập tức tiến đến, hắn nói:
- Nếu Vũ Chưởng Môn đã có lòng, vậy Lê Gia không còn có thể làm gì khác ngoài cảm tạ người a.
Như vậy đi! Nếu Vũ Chưởng Môn có thể giúp Lê Gia vượt qua lần này, Lê Hùng Hải ta sẽ đáp ứng một yêu cầu bất kỳ của người, chỉ cần điều kiện không quá đáng và nằm trong khả năng của Lê Gia là được!
Vũ Lôi Phong đáp:
- Được rồi, chuyện đó tính sau đi.
Hiện tại ta cần một chỗ đặt chân.
- Mời Vũ Chưởng Môn theo ta!
Đi theo Lê Hùng Hải, Vũ Lôi Phong tiến vào một gian phòng sang trọng, đây là phòng dành cho khách quý của Lê Gia, không có bao nhiêu người được mời đến đây.
- Đa tạ Lê Gia Chủ! Căn phòng rất tốt.
Lê Hùng Hải liền gật đầu
- Nếu Vũ Chưởng Môn có gì cần cứ việc kéo cái dây này, ta sẽ lập tức đến.
- Vất vả cho Lê Gia Chủ rồi, ngày mai chúng ta sẽ nói rõ hơn về việc này.
…
- Phu quân, người nọ không đơn giản a, để hắn ta ở lại trong Lê Gia liệu có nguy hiểm không?
Trong đình viện Du Tiểu Uyển nhìn Lê Hùng Hải lo lắng hỏi.
Lê Hùng Hải ngưng trọng đáp:
- Người này một thân tu vi không tầm thường, ta thân là Ý Hồn Cảnh Tứ Trọng nhưng không cách nào nhìn thấy tu vi của hắn, hơn nữa ngay khi ta thả ra thần thức dò xét hắn thì liền bị phát hiện, chứng tỏ Linh Hồn Lực của kẻ này cực kỳ mạnh mẽ, hơn xa ta rất nhiều.
Du Tiểu Uyển nhíu mày:
- Còn trẻ như vậy đã có thực lực kia, chắc chắn hắn là người có bối phận cực lớn, nếu muốn ra tay với chúng ta chắc không cần phải phí thời gian như vậy, nhưng tự dưng muốn giúp Lê Gia mà không yêu cầu gì… việc này có chút không hợp lý.
Lê Tiểu Nguyệt im lặng nãy giờ, lúc này nàng mới nói:
- Phụ thân! Không phải người nói sống tốt sẽ có quý nhân phù trợ sao? Biết đâu vị ca ca này là Quý nhân của Lê Gia chúng ta?
Lê Hùng Hải cười khổ:
- Quý nhân phù trợ đúng là điều tốt, nhưng cuộc sống này không đơn giản như tưởng tượng của con đâu Tiểu Nguyệt! Chắc chắn thiếu niên kia có mục đích gì đó, nếu không sẽ không đến đây.
Lê Tiểu Nguyệt gật đầu, trong lòng nghĩ thầm:
- Thật là kỳ lạ, vị ca ca này mình chưa gặp bao giờ, nhưng sao cứ có cảm giác quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi.