“khụ, khụ,…Xem ra ta đã đến lúc phải đi rồi.” Cụ già nằm giường ho khan, mỉm cười nhìn về phía con cháu nói.
Trông thấy con cháu ai cũng sụt sịt, cụ già liền thở dài, giọng nói nhỏ bé: “Đời người như giấc mộng…Các con, không nên quá đau buồn… Khụ khụ, sống ở trên đời ai cũng phải chết cả, khụ khụ... Các con hãy sống thật tốt, hãy quý trọng những gì mình đang có… Khụ...”
“Tạm…” – Chưa nói xong từ tạm biệt, cụ già liền nhắm mắt lại và từ trần.
“Ông nội!”
“Cha”
“Huhuhuhu”
Đám tử tôn ở trong nhà khóc lóc, sau đó chuẩn bị tang lễ cho cụ già.
**
49 ngày sau.
“Đây là đâu, ta chẳng phải chết rồi sao.” Cụ già bỗng nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn rừng cây rậm rạp phía trước mặt thầm nghĩ.
< Ting!> - Một tiếng chuông vang lên trong đầu ông lão kèm theo một giọng nói rất dễ thương: < Chúc mừng chủ nhân đã nhận được cuộc sống mới! >
Nhìn chung quanh không thấy ai mà mình vẫn nghe được giọng nói, cụ già giật mình nghĩ chắc mình vừa nghe nhầm, kiểm tra lại thân thể của mình, chỉ thấy mình là một người không có quần áo gì để mặc. Khiến cụ già kinh hoàng là mình lại là một đứa trẻ mới 4 tuổi.
“Trời ạ, chẳng nhẽ thật sự mình nhận được cuộc sống mới sao!? Thật không thể tin nổi… Không biết đám con cháu mình giờ thế nào rồi.” Cụ già thầm nghĩ, à không, giờ phải gọi là cậu bé mới đúng.
< Chủ nhân không cần phải ngạc nhiên! Nếu như một ngày chủ nhân có đủ thực lực có thể trở về thăm đám con cháu cũng được. > Giọng nói dễ thương lại vang lên trong đầu cậu bé.
Đang định nói gì đó, giọng nói dễ thương này lại xuất hiện: < Ta không phải người, cũng chẳng phải ma. Ngài có thể gọi ta là hệ thống, ta sẽ trợ giúp ngài trở lên mạnh mẽ. Còn vì lý do sao!? Đơn giản vì ta thích, ta rảnh rỗi không việc gì làm, lý do vậy được chưa? Ta biết ngài định hỏi cái gì, thực ra ta ở trong người ngài nhưng không phải ở trạng thái vật chất hay tinh thần, đây là một trạng thái rất khó để miêu tả… Nếu giải thích thì có lẽ phải tốn chục năm mới giải thích cho ngài hiểu được. Tóm lại ngài tạm hiểu là ta là ngai và ngài cũng là ta. Hì hì hì. >
Cậu bé không biết nói gì, lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện như vậy. Nhưng mà thôi cũng chẳng sao, có thêm một cái dễ thương hệ thống thì cũng rất thú vị, dù sao giờ mình vẫn ở 1 mình chẳng có ai cả. Ít ra thì có hệ thống cảm giác mình cũng chẳng còn cô độc khi ở cái nơi kì lạ này.
Cậu bé hỏi: “Nơi này là nơi nào!?”
< Nơi đây là Hokage Thế Giới! Chủ nhân hẳn đã biết rồi nha, ahihi. > - Hệ thống cười nói.
“Hokage Thế Giới! Hokage…Hokage… Trời, là thế giới Anime ngày xưa ta xem sao!? Thật là tò mò.” Cậu bé thầm nghĩ, càng nghĩ càng thấy sướng, trước kia cậu rất muốn đến những thế giới như trong phim ảnh sau để có thể được các sức mạnh kì dị.
< À, chủ nhân ngài nên cẩn thận nha, vì bây giờ đang là thời chiến tranh ở trong Hokage thế giới. Hãy mau tăng thực lực, nhanh chóng trở thành một cường giả. Hiện tại hệ thống có một món quà tặng cho chủ nhân, có thể nói đây là quà gặp mặt hihihi. Chủ nhân sẽ nhận được một lượt quay thưởng đỉnh cấp. Không biết chủ nhân hiện tại muốn quay không? > - Hệ thống hỏi.
“Muốn! Muốn! Quay luôn cho ta! À, cho ta một bộ quần áo được không, hiện tại ta đang không mảnh vải che thân đây này.” Cậu bé vội vàng trả lời hệ thống.
Đột nhiên trên người cậu bé đang từ không mảnh vải che thân liền xuất hiện một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó trước mặt cậu xuất hiện một bảng thông báo mà chỉ cậu mới nhìn được.
Phần thưởng nhiệm vụ: Quay Thưởng cao cấp 1 lần > - Hệ thống thông báo nhiệm vụ.
Biết được nhiệm vụ của hệ thống, cậu bé liền trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi: “Hệ thống, ngươi nói bây giờ đang trong thời kì chiến tranh đúng không? Vậy thì bây giờ đang là thời gian nào, đừng có nói với ta rằng bây giờ đang là lúc chiến nhau với Madara nha! Giờ ta không biết một chút gì về nhẫn thuật, ngươi muốn ta sống sao.”
< Chủ Nhân không phải lo lắng, hiện tại đang ở thời Chiến Quốc. Vị trí của chủ nhân là một cánh rừng ở phía Đông Nam. Thân phận của chủ nhân giờ là một đứa trẻ bình dân đang chạy loạn, người thân đã mất hết…>
Đang lúc hệ thống đang nói, bỗng nhiên một đạo người xuất hiện, mỗi tên đều mang theo dao và gậy vẫn còn dính máu, hiển nhiên đám người này vừa mới giết người xong.
Tên cầm đầu đi tới trước mặt cậu bé, mặt dữ tợn nói: “Thằng oắt chó chết, giờ mày chạy đi đâu, khà khà khà khà.”
Trông thấy cả đám lao lên câu bé hốt hoảng, định chạy nhưng đã không kịp, một tên cầm gậy đập một phát ngang sường kèm theo tiếng xương vỡ, lập tức đau đớn khiến cậu bé gục xuống đất. Tiếp theo những tên này cầm dao và gậy tấn công, máu tươi bế bết khiến cậu bé đau đớn gào thét, sau đó bọn người này tra tấn xẻo thịt, rút gân, lột da, rút xương,… Những màn tra tấn khiến cậu bé đau rên lên, một tên nghe thấy tiếng rên liền nở nụ cười độc ác, sau đó nắm một nắm đất bên cạnh nhét vào mồm cậu rồi kéo lưỡi cậu ra rồi cắt cụt lưỡi. Sau đó chúng lại tiếp tục hành hạ tiếp.
Cuối cùng cả đám đánh cho cậu bé không cựa cậy được, nằm im thin thít, máu thịt bê bết, bên cạnh còn mấy mẩu xương bị rút ra, cả người trông kinh khủng khiếp, ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm đám người.
“Nha ~! Ánh mắt này tao rất ưa thích hehehe, uất ức sao!? Hahaha, rác rưởi, mày chỉ là rác rưởi mà thôi, hahaha. Quả thực rác rưởi như mày khiến tao rất phục, bị như thế này rồi còn không chết hahaha! Ahahaha!” Tên thủ lĩnh nắm tóc của cậu bé, độc ác nói.
“Đại ca! Tiếp theo giết nó luôn hay là chúng ta tra tấn nó tiếp?.” Một tên đồng bọn hỏi tên thủ lĩnh.
Ánh mắt tên vừa hỏi nhìn vào cậu bé như nhìn một con kiến hôi.
Tên thủ lĩnh nghĩ chút rồi nhoẻn miệng cười nói: “Cả làng còn mỗi nó sống, giết nó thì dễ, ta muốn nó phải chịu thêm đau đớn hơn nữa hehehe, nó vẫn còn thoi thóp vì vậy nên chắc vẫn chịu được…”
Nói xong hắn từ trong túi quần lấy ra một túi bột ớt khô, một túi muối, vài quả chanh rồi nhìn về phía cậu bé nói: “Cảm giác bất lực thế nào!? Hehehe, tiếp theo chúng ta sẽ chơi tiếp nha~.”
Cậu bé muốn nói cũng không nói được vì cổ họng toàn là đất, cả người cố gắng động đậy nhưng không được. Tên thủ lĩnh cầm túi bột ớt khô rắc vào trên người cậu bé, khiến cậu bé mắt trợn trừng muốn ngất không ngất nước, tiếp theo tên thủ lĩnh rắc muối xoa vào chỗ bị thương của cậu bé rồi cắt mấy quả chanh vắt vào mắt cậu.
Chân cụt, tay cụt, người thì khắp vết thương, bụng thì bị rạch ra thấy toàn nội tạng, một mắt thì bị móc,… Với thảm trạng như vậy giờ lại bị tra tấn tiếp bởi tên thủ lĩnh khiến cậu hận không thể ngay lập tức chết đi được.
“Khốn khiếp! khốn khiếp! Tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày! …” Vô cùng vô tận ý niệm trong đầu cậu bé, ánh mắt lờ mờ do nước chanh vào mắt, nhìn không rõ bọn người phía trước nhưng cậu vẫn nhớ như in vẻ mặt từng tên một khi trước.
Qua môt lúc lâu, tên thủ lĩnh nhíu mày nói: “Kỳ quái, lẽ ra thứ rác rưởi này phải chết rồi mới đúng, ài, thôi, để tao ban ân cho mày cái chết.”
Nói xong tên thủ lĩnh cầm con dao, chặt phát đứt cổ cậu bé. Đầu lăn lông lốc, ánh mắt cậu bé mở căng hết cỡ, miệng há hốc rồi lăn lông lốc vào một gốc cây, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đám người kia.
Tên thủ lĩnh cùng đồng bọn không để ý cậu bé, rồi vừa đi vừa nói: “Đi thôi bọn mày, đi thôn tiếp theo hehehe. À, tao nhớ rằng thôn bên có một con bé rất xinh đẹp, khặc khặc khặc, chúng ta sẽ bắt nó rồi hiếp xong giết hehehe.”
Mục tiêu của bọn giặc cướp này chính là ngôi làng bên cạnh của cậu bé, một thôn làng không hề có sức chiến đấu.