Tiếng gầm của Cửu Vĩ khiến cho hang động run rẩy, giống như chuẩn bị sập xuống, Lý Huyền hơi nhượng bộ, cậu biết rằng mình là người quấy nhiễu người khác. Dù sao Cửu Vĩ đang ngủ, nơi đây là chỗ cư trú của nó mà Lý Huyền không mời mà đến, phá giấc ngủ của nó lên là hơi yếu thế.
“ Cửu Vĩ, chúng ta làm bạn được không!?” Cửu Vĩ nghe thấy Lý Huyền hướng mình gửi lời mời kết bạn, nó liền ánh mắt quái dị nhìn tên nhân loại phía trước, nó đang nghĩ rằng Lý Huyền có phải bị điên hay không mà lại muốn kết bạn với nó.
Trông thấy Cửu Vĩ đang trầm ngâm, Lý Huyền liền phất tay một phát, lập tức rất nhiều sơn hào hải vị hiện ra trước mặt, mùi thơm nức mũi làm cho Cửu Vĩ thèm thuồng, hai mắt dán vào núi thức ăn rồi giật mình nhớ ra sự tồn tại của Lý Huyền sau đó nói: “ Nhân loại, ngươi làm thế nào mà đột nhiên xuất hiện những thứ này. Ngươi đây là muốn gì!? Phải biết rằng ta chỉ cần một cái búng tay là ngươi sẽ chết.”
Lý Huyền không vội không chậm, cười nói: “ Haha, chúng ta gặp nhau coi như là số phận, ta có thể làm bạn với nhau chứ!? Yên tâm đi, ta không có mục địch gì khác ngoài muốn kết bạn với mi đâu. Còn đống sơn hào hải vị trước mặt này là quà gặp mặt, đồng thời ta xin lỗi vì đánh thức giấc ngủ của mi.”
Thấy Lý Huyền trong giọng nói và vẻ mặt thân thiện, không có lộ một chút gì xấu xa. Cửu Vĩ liền hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “ Ngươi không sợ ta sao? Ngươi có biết ta đang sợ thế nào không!?”
“ Đáng sợ!? Vì sao ta phải sợ? Sợ mi về sức mạnh, hình dáng, hung danh sao? Xin lỗi, ta không sợ những thứ đó. Còn lý do thì rất đơn giản. Vì mi có sức mạnh to lớn nên nhiều người nổi lòng tham, muốn bắt ngươi phục tùng họ nên ngươi mới giết bọn họ vì vậy ngươi bị người ta đồn đãi không tốt đẹp gì, nhưng ta không tin lời thiên hạ, hơn nữa ta cũng biết những người mà mi giết cũng không tốt đẹp gì, bọn họ muốn bắt ngươi nên bọn họ bị giết thì có oan uổng gì sao? Đó là tự gây nghiệt thì không thể sống mà thôi. Còn mi có thể giết ta sao!? Tuyệt đối không thể, đây là sự thực… Mi không giết nổi ta.”