“Hiểu Không! Giao cho cậu!” Đồng đảng Trương Duy ở giữa tiết giả trang tiểu kiều kiều* vểnh vểnh cái mông cùng sau đó ném một xấp tài liệu lên bàn của Diệp Hiểu Không.
*tiểu kiều: từ dùng trong văn học cũ chỉ người con gái nhỏ, đẹp.
Diệp Hiểu Không nhìn cái bàn trống rỗng của mình tự dưng nhảy ra một chồng tài liệu hoạt động xã đoàn thì ngây người hồi lâu, sau đó quyết đoán đứng lên lật bàn: “Giao em gái mày a! Mẹ nó thấy ông đây lao động không công liền thích bắt nạt phải không?! Còn có, mày phiền toái đừng có làm mấy cái loại hành động dễ khiến người ta hiểu lầm có được hay không?! Mày thật sự rất muốn cùng Alex nhà tao lai giống có phải hay không?”
Tiểu kiều Trương Duy vểnh cái mông lên đợi y gầm thét phun tào, dùng tốc độ mảnh vụn bước về phía trước thuận theo: “Ngoan! Hảo đệ đệ của anh, ca ca anh đây không phải là có chuyện quan trọng trong người sao ~ giúp ca ca đi, sau này nhất định sẽ không bạc đãi đệ đệ! ” nói xong liền bắt đầu lui liên tục về phía sau, đến lúc lui tới cửa lớp học Trương Duy còn đang cười híp mắt hướng Diệp Hiểu Không vẩy vẩy tay.
“Cút đi! Đồ không nhân tính khốn kiếp! Nhớ trưa mai phải mang sầu riêng đầy bao cho ông! Nếu không ông tại chỗ đâm chết người!! ” Diệp Hiểu Không hóa thân thành rồng lửa tiếp tục gầm thét.
Thật ra thì y và Trương Duy thật không phải cố ý trở thành bạn bè. Diệp Hiểu Không lớn lên là nam sinh thuộc kiểu nhỏ nhắn xinh xắn, mà Trương Duy lại là học sinh đặc biệt được nhận bởi sức thể thao, thân hình cao lớn da ngăm đen, đi đến đâu đều có vài người ngoáy đầu lại nhìn, cùng Diệp Hiểu Không ở chung một chỗ thật sự là không thể nào đáp được. Nhưng ai bảo trường học Hệ Pháp ngữ chỉ tổng cộng có năm nam sinh, một người thì cùng các nữ sinh trò chuyện khuê mật rất thân mật, một người xuất quỷ nhập thần thần long kiến thủ bất kiến vĩ, cả ngày học tập rồi làm việc bán thời gian chạy vặt cho thư viện, thật sự là có lòng đến gần cũng không được người ta để ý tới a, đáng thương Diệp Hiểu Không đồng chí chỉ có thể thông đồng cùng Trương Duy đồng học, rốt cục có người làm bạn mà điều kiện tiên quyết là cái tên này ba ngày hai đêm vì muốn lấy lòng bạn gái mà giao cho y một đống chuyện thối rữa, quả thật cộng sự mới là người có thể tin nhất, còn vẻ mặt nhìn cơ hữu cũng là mây bay a…
Diệp Hiểu Không một bên hướng phòng làm việc của xã đoàn Hồng Thập Tự đi, trong lòng yên lặng phun trào Trương Duy hành động vô lương. Vị nhân huynh này bằng vào tài ăn nói tranh cãi trước mấy xã đoàn, lúc lên năm hai liền được làm tới chức bộ trưởng, thiệt sỉ nhục mà, hôm nay đã lên năm ba, tên này vẫn còn chiếm chức vị bộ trưởng, mà lúc có việc thì toàn giao cho cấp dưới, còn lúc nộp tài liệu cho chủ tịch xã đoàn thì mỗi lần đều đứng ra trước tranh công, da mặt quả thực có thể nặn thành bánh mì Tân Cương loại lớn rồi, vừadày lại vừa cứng!
Mặc dù trong lòng đối với Trương Duy là một trăm cái bất mãn, nhưng Hiểu Không đồng chí chúng ta vẫn là tận lực phóng khoáng, sửa lại nét mặt mặt gõ cửa phòng rồi tiến vào nói: “Nhĩ hảo! Tôi tới thay Trương Duy nộp tài liệu hoạt động, cậu ấyhôm nay trong nhà có chuyện cho nên không có cách nào tới, thật xin lỗi, đây là tài liệu, xin mời… xem qua… ” Diệp Hiểu Không ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt Trần Quý như có điều suy nghĩ đang nhìn mình, “Cậu! Cậu tại sao ở đây?”
Cái này không thể trách Diệp Hiểu Không cảm thấy ngạc nhiên, người ta thầm mến Trần đại soái ca gần hai năm, không có tiếp xúc nhưng ít nhất cũng có làm tiểu nhân đi điều tra a. Mặc dù có thể điều tra không triệt để, nhưng ít ra ycó thể xác định Trần Quý tuyệt đối không phải là chủ tịch xã đoàn này, nếu không hắn tình nguyện mạo hiểm bị tiểu kiều Trương Duy bắn chết nguy hiểm cũng sẽ đem những tư liệu kia gặm gặm ăn a! Yvất vả như vậy mà để tên kia chạy tới trước mặt người yêu ykhoe khoang cái rắm a!?Yrốt cuộc biết vì sao thảo nê mã luôn chạy như điên khi thấy người trong lòng, quả thật là cẩu huyết chỗ nào cũng có a…
“Tới thay mặt giúp một chút thôi. ” Trần Quý nhún vai, từ trên tay Diệp Hiểu Không lấy xấp tài liệu, cũng không thèm nhìn lấy một cái tùy ý đặt kế bên một chồng sách.
“Nha. ” Diệp Hiểu Không cúi đầu nhìn góc áo sơ mi đen của Trần Quý, không biết nói cái gì nữa, mặc dù mỗi lần đều nói với bản thân nhất định sẽ đem Trần Quý đuổi tới tay. Nhưng tình huống thực tế thì,ycăn bản không có dũng khí mở miệng cùng Trần Quý nói chuyện phiếm. Mà Trần Quý ngay cả yhọ gì gọi là gì cũng không biết, hai người bọn họ có khoảng cách, vừa mới bắt đầu liền lớn như vậy.
Hai người đối diện nhau không nói gì thật lâu, Diệp Hiểu Không cứ ngó cái góc áo màu đen kia, nhìn chằm chằm đến nở hoa, quả thật ở trước mặt người trong lòng, tất cả hoạt động trí óccũng sẽ hóa thành hư ảo a!
“Chúng ta đi thôi. ” Vẫn là Trần Quý mở miệng trước phá vỡ trầm mặc.
“A? ” Diệp Hiểu Không kinh ngạc ngẩng lên đầu, phun tào ykhông nghe lầm chứ? Mới vừa rồi câu nói kia chủ ngữ hình như là “Chúng ta” đi, như vậy nói cách khác Trần đại soái ca mới vừa rồi là muốn mời mình cùng nhau về nhà sao? Diệp Hiểu Không cảm giác mình từ trên trời giáng xuống vui mừng đến chóng mặt ngất, hai chân cũng bắt đầu nhũn ra.
Trần Quý thong dong đem đồ trên bàn dọn dẹp cho tốt, lấy áo khoác khoác trên ghế dựa mặc vào, đi tới cửa mới phát hiện Diệp Hiểu Không vẫn nguyên si đứng tại chỗ không nhúc nhích, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay tôi muốn đi mua cho A Hoàng ít đồ, dù sao cũng thuận đường, cùng đi không?”
“A Hoàng? ” Diệp Hiểu Không cứng ngắc xoay người, vẻ mặt rối rắm nhìn Trần Quý hồi lâu.
“Nga, là Tiểu hiromi ngày đó bị Alaska nhà cậukhi dễ. ” Trần Quý vẻ mặt nhất phái thản nhiên.
Lại thêm một cú sét đánh ngang tai giáng xuống, đem Diệp Hiểu Không đánh cháy khét. Mẹ nó Trần Quý cậubiết cậulà thân phận gì không? Cậu không phải là người vừa ưu nhã lại hoàn mỹ, mở miệng hẳn phải là “Ti Amo” không thì là “Je T’ Aime ” sao? Mẹ nó tôi còn tưởng rằng nhàcậunhất định là một tên Kinh Thiên Bất Phàm, tên tiếng Anh là “D’ Aniel” cũng được a! Hiện tại cậu lại đặt là “A Hoàng”? Dễ nhìn não cậu rốt cuộc là làm sao mà tiếp đất chọn cái tên này a?
*Tiamo = Je T’ Aime = I love u. Chắc ý e Không nói là a đặt cái tên quá tầm thường, quá thường dân @.@~