Ta Làm Bà Mai Cho Thái Tử Lưu Manh

Chương 34



Thẩm Ngọc Chiếu rốt cuộc vẫn không thể nào cự tuyệt lời mời của Sở Vân Khanh, có lẽ bởi vì câu "Bản vương đã giải thích rõ ràng với mẫu phi, không nên nhúng tay vào tình cảm của muội và Tam ca, mẫu phi cũng chấp nhận. Ban đầu bà chỉ cảm thấy muội là cô nương tốt, cũng không phải có chủ tâm muốn muội và Tam ca sinh ra hiểu lầm ", lúc nói những lời này, trong ánh mắt hiện ra sự vui vẻ bất đắc dĩ.

Chàng nhìn thấu hết thảy, biết rõ khúc mắc trong lòng của nàng ở đâu, cũng biết nàng kiêng kỵ điều gì.

Thời gian qua nàng đối với Sở Vân Khanh luôn mềm lòng, cho dù hiện tại đã xác định đó cũng không phải xuất phát từ tình yêu, nhưng mà vẫn không đành lòng làm chàng khó xử như cũ, dù sao nàng cùng Lệ Phi cũng không có oán hận gì lớn, Hoàng đế thích càu nhàu thì nhịn một chút cũng đã trôi qua rồi, cần gì làm cho tất cả mọi người mất hứng.

Nhưng... chuyện này phải để Sở Mộ Từ tỏ thái độ.

Nàng lặng lẽ nghiêng đầu liếc Sở Mộ Từ một cái, đồng thời dùng móng tay bấm vào cánh tay của hắn, lén lút như vậy người ngoài không nhìn thấy nhưng Sở Mộ Từ cảm thụ được rất rõ ràng, trên mặt hắn vẫn là một bộ cà lơ phất phơ, khóe môi lại không nhịn được cong lên, cười sủng nịch.

Hắn làm sao mà không hiểu tâm tư của nàng? Nàng không muốn làm Sở Vân Khanh khó xử, từ trước đến giờ đều là như vậy, nhưng có một điểm khác nhau, hiện thời nàng là nữ nhân của hắn.

Thật ra hắn cũng không muốn nợ nhân tình của Sở Vân Khanh, hắn hiểu rất rõ ràng, trong ván cờ tình cảm này, đệ đệ của hắn đã biểu lộ rất quân tử, không chỉ nhường cho hắn một bước, mà đến cuối cùng vẫn không quên đẩy hắn một phen.

Hắn từ trước đến nay vẫn thích cố chấp tùy hứng, cho nên Sở Vân Khanh thành toàn cho hắn, đây thuộc về sự ăn ý giữa hai nam nhân, hắn chưa bao giờ nhắc qua.

"À, nếu Ngũ đệ cũng đã mở miệng, vi huynh đương nhiên không nên cự tuyệt nữa, vậy thì dựa vào ý Ngũ đệ đi." Sở Vân Khanh cười nói: "Như thế rất tốt, đệ cũng có thể bàn giao với phụ hoàng rồi."

"Tam ca đúng là thiên vị." Sở Chi Ngang thần sắc căm giận, "Vì sao Ngũ ca tùy tiện nói hai câu liền có tác dụng, còn đệ lăn qua lăn lại từ sáng sớm lại còn đến trước nhất mà không có kết quả?"

Sở Mộ Từ không chút nào nể mặt trả lời: "Bởi vì đệ lăn qua lăn lại cả sáng sớm cũng không nói một câu chính đề, càng nói càng làm cho cơn tức của vi huynh lớn hơn."

"..."

Mặc kệ ra sao, có thể làm cho hai tổ tông này đi Giang Nam liền tính "đại công cáo thành", mọi người rối rít cáo từ rời phủ Thái tử, mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, trong nháy mắt ở đình viện chỉ còn dư lại Sở Mộ Từ và Thẩm Ngọc Chiếu.

Thẩm Ngọc Chiếu còn đứng tại chỗ xuất thần, cho đến khi bị Sở Mộ Từ xoa nhẹ mái tóc, lúc này mới mờ mịt quay đầu lại: "Hả?"

"Còn tiếc nuối sao?" Sở Mộ Từ nhướn mày cười nói, "Có muốn quay về tìm lại cảm giác cũ hay không? Ta có thể chờ mà."

"... Chàng quả nhiên đứng đắn không quá nửa nén hương."

Hắn hàm ý sâu xa "À" một tiếng: "Vậy nàng cảm thấy khi nào thì ta đứng đắn nhất?"

Thẩm Ngọc Chiếu làm bộ như nghe không hiểu.

"Ai nha, thôi thì để ta thay nàng trả lời, đương nhiên là thời điểm vừa rồi đáp ứng Ngũ đệ chứ gì!"

"..." Người này từ trước đến giờ luôn tìm được biện pháp đặc thù nhất để châm chọc nàng, "Ta đi ngủ bù thôi, chàng còn bận việc của chàng." Nói xong xoay người chuẩn bị rời đi, lại thình lình bị hắn nắm lấy cổ tay, không khỏi nghi hoặc quay đầu lại.

Sở Mộ Từ cũng không nói gì, trực tiếp kéo nàng đi đến phòng của mình, sau đó mở ngăn tủ lấy ra một cái hộp chế tác tinh xảo.

"Tặng quà cho nàng."

"Không lễ không tết tại sao tặng quà?"

"Là đáp lễ đai lưng lần trước." Hắn rất tự nhiên vỗ vào thắt lưng, chữ "Mộ" thêu trên đai lưng ánh lên chiếu vào mắt của nàng, "Nàng tặng Bản cung một món quà bất cứ lúc nào cũng có thể mang ở trên người, Bản cung cũng muốn tặng nàng một món quà thời khắc nào cũng không thể gỡ xuống."

Thẩm Ngọc Chiếu hiếu kỳ nhìn chằm chằm hắn mở hộp ra, lúc này mới phát hiện, hóa ra là một đôi hoa tai ngọc bích được điêu khắc thành hình hoa lan, vừa khéo léo lại tinh xảo.

"Chàng làm sao lại nghĩ đến mua..."

"Bởi vì hoa tai của nàng đã có chút cũ rồi." Hắn cao giọng nhấn mạnh, "Đôi hoa tai tuyết ngọc mạ vàng kia đã cũ rồi, đừng đeo nữa, gỡ xuống đi."

Thẩm Ngọc Chiếu bừng tỉnh đại ngộ.

Cái gì mà đáp lễ chứ, người này rõ ràng đúng là nổi m.á.u ghen khi nàng liên tục đeo hoa tai của Sở Vân Khanh tặng đấy thôi?

"Ta rất ít mua đồ trang sức chàng cũng không phải không biết." Nàng liếc hắn một cái thanh tú động lòng người, vẻ mặt này lại xuất hiện trên khuôn mặt liệt muôn thuở của nàng, không hiểu sao lại mang theo chút ít hờn dỗi, "Ta chỉ vì muốn bớt việc mới đeo, không phải vì đó là do Ngũ gia đưa."

Sở Mộ Từ đương nhiên vuốt cằm: "Ta hiểu rõ mà."

"Vậy sao?"

"Được rồi ta thừa nhận, nhìn nàng đeo đồ Ngũ đệ đưa, trong lòng sẽ có điểm không thoải mái." Hắn cầm hoa tai quơ quơ trước mặt nàng, ánh mắt trong trẻo, "Nhưng mục đích quan trọng nhất, chính là ta ước nàng có thể dùng đồ ta tặng, chỉ muốn nàng đeo nó mà thôi."

Thích một người cảm giác ra sao, hắn từ trước lúc nào cũng đều cảm nhận, nhưng khi một khi thật sự chiếm được tình cảm đáp trả, ngược lại không biết làm như thế nào để chăm sóc đối phương một cách tốt nhất.

Càng không dễ đến được trong tay thì lại càng muốn nâng niu trân trọng.

Thẩm Ngọc Chiếu trầm mặc một lát, đột nhiên đưa tay đoạt lấy hoa tai nắm ở lòng bàn tay: "Nhắm mắt lại."

"... Sao?"

"Ta muốn chàng nhắm mắt lại."

Sở Mộ Từ không hiểu ra sao, nhưng vẫn làm theo lời, một lúc sau, hắn cảm thấy bờ môi chợt lạnh, là xúc cảm mềm mại quen thuộc, hắn kinh ngạc mở mắt ra, lại chỉ thấy được bóng lưng Thẩm Ngọc Chiếu nhanh nhẹn rời đi.

Đó là nàng... lần đầu tiên chủ động hôn hắn.

Đầu mùa xuân muôn hoa khoe sắc, đúng là thời tiết tốt để xuất hành.

Hai chiếc xe ngựa, một chiếc là của Hoàng đế cùng Lệ Phi, chiếc kia chở Sở Tú Huỳnh và Liễu Như Anh, còn Thẩm Ngọc Chiếu thì theo Sở Mộ Từ cùng những người khác cưỡi ngựa, nhìn thấy tóc dài như mây, tay áo tung bay, thật sự là đẹp như một bức tranh.

Sở Vân Khanh, Sở Chi Ngang, và Tô Mộc ở phía sau sóng vai mà đi, không biết đang nói cái gì, lại thấy Sở Tú Huỳnh vén rèm nhô đầu ra mím môi thản nhiên cười.

"Tô Tô, ta cùng Như Anh tỷ đều mơ tưởng một đóa hoa cài ở thắt lưng, chàng cùng Cửu ca so tài một lần đi, xem ai có thể hái nhanh nhất."

Lời còn chưa dứt, Tô Mộc cùng Sở Chi Ngang đã một trái một phải chạy như bay rời hàng ngũ, không đầy một khắc đã song song cùng nhau trở về. Giữa ngón tay thon dài của Tô Mộc kẹp một đóa hoa dại không biết tên, kiều diễm nở rộ đỏ tươi như lửa, rất xứng với bộ xiêm y của Sở Tú Huỳnh.

Cứ mỗi khi như vậy mới có thể nhìn ra trình độ động kinh của Sở Chi Ngang, trong tay hắn cầm một bó to chừng hơn mười đóa hoa, đủ mọi màu sắc, sau đó hô to với Liễu Như Anh: "Nàng tùy tiện chọn!"

Sở Tú Huỳnh cười đến rơi nước mắt: "Cửu ca, huynh thật giống như thổ địa chủ, quá mất mặt."

"Nè nè nè, dám nói như vậy với ca ca sao?"

Liễu Như Anh không lộ mặt, trực tiếp vươn tay thò qua cửa sổ xe ngựa lấy đại một đóa rồi thu tay. Bình tĩnh mà xem xét, Liễu Thái y thật sự là rất nể tình, nhưng bởi vậy cũng có thể phán đoán, người ta đúng là cảm thấy rất mất mặt.

Nam nhân nhà mình ngốc nghếch đến loại trình độ này cũng không có người nào để so sánh.

Thẩm Ngọc Chiếu đi đến bên cạnh xe ngựa của Hoàng đế thì thả chậm tốc độ, tùy ý để ngựa tự đi về phía trước, nàng nghe Hoàng đế trong xe cảm khái với Lệ Phi: "Đám thanh niên thật là có sức sống!" Rồi sau đó tiếng Lệ Phi cười dịu dàng đáp phải.

Nàng không để lại dấu vết cong miệng lên, nụ cười cực nhạt này chẳng mấy chốc trôi qua, nhưng vẫn như cũ để Sở Mộ Từ thấy được, ở bên người nàng đưa tay ra: "Ai nha, bảo nàng ngồi xe ngựa nàng không ngồi, bên trong thoải mái an nhàn, so với cưỡi ngựa lắc lư tốt hơn nhiều."

"Ta không quen ngồi xe ngựa." Thẩm Ngọc Chiếu rất tự nhiên đem tay đặt vào lòng bàn tay của hắn, lập tức bị ngón tay hắn khép lại cầm thật chặt, "Trong xe không gian quá nhỏ hẹp, ta thích cưỡi ngựa, có cảm giác tự do."

Sở Mộ Từ nhìn chăm chú vào nàng một hồi, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Cũng đúng, ai bảo nàng là nữ nhi của Tướng quân."

Nụ cười của hắn thật sự hào hoa phong nhã tuyệt thế, trong lúc nhất thời ngay cả ánh mặt trời trên đỉnh đầu cũng bị thất sắc, Thẩm Ngọc Chiếu không khỏi khụ một tiếng, lúng túng dời đi ánh mắt: "Nữ nhi của Tướng quân thì sao?"

"Ta chỉ thích nữ nhi của Tướng quân." Hắn nghiêng người qua ghé sát vào nàng, lập lại từng chữ từng câu, "Đặc biệt thích."

Kết quả vừa dứt lời, Hoàng đế vội vàng vén rèm lên: "Đúng vậy! Trẫm cũng thích nữ nhi của Tướng quân!"

Hai người: "..."

Thân hình Sở Mộ Từ nghiêng một cái, thiếu chút nữa không trụ được té xuống ngựa.

Có một lão cha không biết điều như vậy, hắn sống quả thực quá mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.