Ta Làm Bà Mai Cho Thái Tử Lưu Manh

Chương 38



Thẩm Ngọc Chiếu cùng một đám xú bằng hữu thuê một chiếc thuyền con phiêu lưu trên sông, sắc mặt của ai cũng đều khó coi tương tự nhau.

Một hồi lâu, Sở Tú Huỳnh rầu rĩ mở miệng: "Thật muốn mài sắt con d.a.o phay đi làm thịt tiểu tiện nhân kia."

"Lần này ta ủng hộ muội, Huỳnh Huỳnh." Tô Mộc ở bên cạnh thấp giọng trả lời, "Bất quá để ta đi là được rồi."

"Hai người các ngươi có thể chọn cách khác hay không?" Vẻ mặt Sở Chi Ngang khinh thường, "Cần gì phải để một thân nhiễm đầy m.á.u b.ắ.n tung tóe? Trực tiếp bóp c.h.ế.t là xong."

Liễu Như Anh mỉm cười: "Người thông minh đều biết, hạ độc mới là cách im hơi lặng tiếng nhất." Tuyệt đối thành thạo lên tiếng.

Thẩm Ngọc Chiếu: "... Các ngươi hãy đứng đắn một chút."

"Ta chỉ nói vậy thôi, đương nhiên không thể hành động theo cảm tình." Một vị thái y ôn tồn tao nhã tiếp tục lên tiếng, "Trên thực tế ta đã nghiệm qua chén trà trong phòng, cho dù đã được rửa nhiều lần, nhưng vẫn có thể nghiệm ra một chút dấu vết không tầm thường."

"Cái gì?"

"Xuyên tâm liên... Đừng nhìn ta như vậy, nghe tên thì thấy không tin được, nhưng đây là mê dược bình thường sẽ làm ngươi mất đi ý thức mà thôi."

Sở Chi Ngang vẻ mặt kinh hãi: "Nếu có thể làm người ta mất đi ý thức, vậy đâu thể dùng từ "Bình thường" để hình dung? Nàng thấy Tam ca làm ra chuyện đó là bình thường sao?"

Sở Vân Khanh đang thủy chung bảo trì trầm mặc bất đắc dĩ tặng cho hắn một ánh mắt "Đừng tự vạch áo cho người xem lưng", ngược lại thấp giọng an ủi Thẩm Ngọc Chiếu: "Rõ ràng đây là Tam ca bị thiết kế để hãm hại, mục đích chính là làm cho hai người nẩy sinh hiềm khích."

"Muội biết rõ." Thẩm Ngọc Chiếu mặt không chút thay đổi, "Dựa theo chuyện Lệ Phi nương nương trăm phương ngàn kế muốn lưu muội trong phòng qua đêm thì có thể đoán được."

"..."

"Bất quá muội không có trách Ngũ gia, chuyện đó cùng Ngũ gia không có chút quan hệ nào."

Sở Vân Khanh thầm tìm cách châm chước thật lâu, rốt cuộc vẫn có chút chần chờ mở miệng: "Mẫu phi có đôi khi, cũng dễ dàng hảo tâm mà làm chuyện xấu..."

"Ngũ ca, vấn đề của nương nương cũng không phải là hảo tâm mà làm chuyện xấu đâu!" Sở Tú Huỳnh là người sảng khoái nói chuyện thẳng thắng, "Nương nương rõ ràng đang muốn giúp Diệp Tinh Nhi gạt bỏ Ngọc Chiếu tỷ, hơn nữa còn dung túng đối phương sử dụng cái loại thủ đoạn hạ lưu đó, quả thực là quá đáng!"

Sở Vân Khanh không nói gì, cũng hiểu chính mình không cách nào bênh vực cho Lệ Phi, dù đối phương là mẫu thân ruột thịt của mình, về tình về lý, chuyện này đều đã đi tới mức thái quá rồi.

"Hiện tại điểm c.h.ế.t người nhất chính là, chúng ta mặc dù biết Diệp Tinh Nhi có dự mưu, nhưng lại không có chứng cớ để chỉ trích ả ta." Tô Mộc thấp giọng nói, "Dù sao ả có thể kiên trì tố cáo điện hạ cưỡng bách ả ta, cũng có thể cắn ngược lại một cái hô rằng trên thuyền có người cố ý bỏ thuốc hãm hại ả ta - - vô luận thế nào, chúng ta đều không có biện pháp phản bác."

Sở Tú Huỳnh vỗ vai hắn thật mạnh: "Tô Tô thật sự là hiếm khi được thông minh một lần! Đáng tiếc lời này lại không có bất kỳ công dụng nào, chỉ vô duyên cớ làm người ta ngột ngạt thôi!"

"..." Tô Mộc tiếp tục yên lặng thu liễm cảm giác tồn tại.

"Bất quá chúng ta tựa hồ bỏ quên điểm trọng yếu nhất." Sở Chi Ngang lẩm bẩm, "Thật ra chứng cớ để chỉ chứng Diệp Tinh Nhi có hay không cũng không thành vấn đề, dù sao quyền chủ động nằm trong tay Tam ca, chỉ cần Tam ca không gật đầu thì ai mạnh ai gấp cũng vô dụng."

Đám người kia đều biết Sở Mộ Từ nhiều năm, ngoại trừ Thẩm Ngọc Chiếu thì chưa từng thấy người nào có thể làm cho Thái tử điện hạ cúi đầu. Nói theo cách khác, lần này Diệp Tinh Nhi chọc vào mặt của Thẩm Ngọc Chiếu, còn vọng tưởng mượn cách này để đến gần Sở Mộ Từ, không thể nghi ngờ là ả ta đang "mò trăng dưới nước".

Sở Mộ Từ sẽ phát hỏa, thật sự sẽ phát hỏa, nhất là chuyện này còn liên lụy đến Thẩm Ngọc Chiếu.

Mà một khi hắn nổi giận, hậu quả tuyệt đối rất nghiêm trọng.

Sự thật đúng như Sở Chi Ngang đoán, khi đoàn người bọn họ ở trên sông bàn bạc đủ rồi, tập thể trở lại thuyền hoa đúng vào lúc Sở Mộ Từ phải đối diện với ba vở kịch hay đang nhảy ra.

Có thể thấy được, Diệp Tinh Nhi một mực chắc chắn Sở Mộ Từ kéo mình lên giường, Lệ Phi bênh vực Diệp Tinh Nhi, Hoàng đế không có lập trường rõ ràng nhưng muốn che chở Lệ Phi, Sở Mộ Từ thì một thân một mình.

Bất quá bây giờ tốt rồi, một đám người ủng hộ toàn bộ chạy tới.

Thẩm Ngọc Chiếu vào cửa vừa lúc nghe được Sở Mộ Từ gằn từng chữ: "Để cho ta cưới ả, nằm mơ."

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, nhất thời lại khiến nước mắt Diệp Tinh Nhi trào ra, thút thít hỏi ngược lại: "Tinh Nhi chẳng lẽ ép buộc Sở công tử cưới hỏi đàng hoàng sao? Tinh Nhi chỉ muốn đòi một công đạo cho mình mà thôi, dù sao Tinh Nhi là thân thanh bạch, không muốn vô căn cứ đón lấy chậu nước bẩn này - - nếu nhất định phải như thế, còn không bằng đêm đó nhảy sông mà c.h.ế.t cho rồi!"

Sở Mộ Từ cười lạnh: "Nói vậy là ta rỗi hơi xen vào việc của người khác chứ gì? Đêm đó nên trơ mắt nhìn ngươi c.h.ế.t đuối, sau đó vỗ tay tán thưởng thì tốt hơ phải không?"

Diệp Tinh Nhi lại khóc đến thương tâm.

"Mộ Từ, con nói ra những lời như vậy thật quá đáng." Lệ Phi che chở ôm ả ta vào lòng ôn nhu an ủi, oán trách liếc về hướng Sở Mộ Từ, "Rõ ràng là con đã không kiềm giữ chính mình làm ra chuyện này, sau đó lại cự tuyệt phủi tay, đây là bộ dáng của một người có trách nhiệm sao?"

"Ta không cần có bất cứ trách nhiệm gì với ả." Sở Mộ Từ trả lời rất gọn gàng linh hoạt, ngay cả con mắt cũng không nháy một tý, "Ta căn bản không cho rằng chính mình phạm sai lầm, nếu như nhất định muốn có người đứng ra chịu trách nhiệm, vậy cũng nên kiếm người hạ dược vào trà của ta, không phải kiếm ta và Ngọc Chiếu."

Hoàng đế hồi lâu không có mở miệng, nghe vậy thở dài một hơi: "Con còn có thể nhớ tới Ngọc Chiếu sao? Thời điểm con gây họa sao không nghĩ tới Ngọc Chiếu sẽ trách con!"

Sở Mộ Từ u ám trừng mắt nhìn ngài: "Vậy thì phải hỏi Lệ phu nhân, từ trước đến giờ cũng không thường xuyên qua lại, sao đột nhiên nhất định đêm đó phải gọi cho bằng được Ngọc Chiếu đến phòng? Trà của con có vấn đề, chẳng lẽ con sẽ biết trước chuyện này sao? Tấy cả những vụ trùng hợp này, ai sẽ cho con công đạo?"

"..."

Lệ Phi tức đến nổi toàn thân phát run: "Con đây là đang chỉ trích ta rắp tâm bất lương chứ gì? Ta bất quá chỉ là nhận một nghĩa nữ, lúc trước cũng có ý tác hợp cho hai người, đây là tội ác tày trời sao?"

"Ta cũng không chỉ trích phu nhân gì cả, phu nhân nghĩ nhiều rồi." Mắt phượng hẹp dài của Sở Mộ Từ híp lại, đáy mắt chợt lóe lên một tia hiểu rõ, "Coi bộ phu nhân cũng đã nhận định ta có ý đoạt trong sạch của Diệp cô nương, ta cũng chỉ đang đưa ra những suy đoán hợp lý nhất thôi, dù sao ta cũng giống vậy không thích bị người khác hắt nước bẩn - - huống chi chuyện này còn quan hệ đến vấn đề tín nhiệm giữa ta và Ngọc Chiếu."

Hoàng đế ở trong tình huống hai mặt đều khó xử, thử dò xét nhìn về Thẩm Ngọc Chiếu đang đứng dựa cửa, rất hiển nhiên ngóng trông nàng có thể đứng ra giảng hòa, nhưng rất đáng tiếc, không chỉ có Thẩm Ngọc Chiếu mà cả một đám tiểu bối bên kia không hề có ý đáp ứng lão Hoàng đế.

Đây là vấn đề nguyên tắc, không chịu được bất kỳ nhượng bộ nào.

Lệ Phi chỉ còn cách nén giận nói: "Chỉ có cách dũng cảm gánh chịu trách nhiệm về việc làm của con thì mới khiến Ngọc Chiếu chân chính tín nhiệm con. Nếu con đang lo lắng về vấn đề danh phận sau khi Tinh Nhi gả cho con, như vậy không thành vấn đề, hai người ngồi ngang hàng là tốt rồi, để Tinh Nhi cùng Ngọc Chiếu thành tỷ muội, đây không phải là một giai thoại sao?"

Sở Mộ Từ mới vừa bưng chén trà lên bỗng nhiên lại đặt mạnh xuống bàn, lực đạo mạnh đến mức khiến Lệ Phi sợ hết hồn: "Ta có phải biểu đạt chưa đủ rõ ràng hay không? Ta sẽ không bao giờ cưới ả ta, chớ đừng nói chi để ả ta cùng Ngọc Chiếu ngồi ngang hàng với nhau - - từ kinh thành ra tới biên giới của Kỳ quốc cũng không thể tìm ra nữ nhân nào có thể ngồi ngang hàng với Ngọc Chiếu."

Thái độ sủng ái của hắn đối với Thẩm Ngọc Chiếu biểu hiện vô cùng minh bạch, khiến Diệp Tinh Nhi chịu cảm giác nhục nhã lại càng rõ ràng, Diệp Tinh Nhi rốt cục không chịu nổi.

"Tinh Nhi tự biết không cách nào so sánh với Thẩm tiểu thư, nhưng cũng không có nghĩa Tinh Nhi là nhất đẳng tiện nhân, nếu Sở công tử nhất định không chịu thừa nhận, Tinh Nhi cáo từ là xong, chỉ có thể làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh!" Nói xong che mặt chạy ra ngoài, không hề nghi ngờ, cuối cùng bị Lệ Phi kéo trở lại.

Sở Tú Huỳnh khoa trương thở dài: "Thật tiếc quá, ta ngay cả đường đều đã nhường ra, vậy mà cũng chưa biến đi được."

Lệ Phi chỉ làm như không nghe thấy nàng đang châm chọc, giọng nói chậm dần thay đổi cách thức tiến công, quyết định ra tay từ chỗ của Thẩm Ngọc Chiếu: "Thật ra lúc trước ta đã nói qua với Ngọc Chiếu về tình huống hai nữ nhân hầu hạ một phu quân, nàng cũng không phản đối, dù sao Ngọc Chiếu thật là hài tử khéo hiểu lòng người..."

Kết quả Thẩm Ngọc Chiếu chỉ dùng ba chữ đơn giản chối bỏ: "Ta không có."

"..."

Sở Mộ Từ rốt cục lộ ra nụ cười tươi tắn nhất từ khi xảy chuyện đến giờ, nụ cười phát ra từ nội tâm: "Đúng vậy, thật sự của nàng thì không thể nhường cho ai khác, hai nữ nhân hầu hạ một phu quân cái quái gì chứ, nếu như nàng thật gật đầu, vậy không còn phải là người ta thích nữa rồi."

Thẩm Ngọc Chiếu mà hắn yêu thích chính là nữ nhân kiêu ngạo đến cực điểm, đối với ranh giới cuối cùng nửa bước cũng sẽ không chịu thỏa hiệp.

Lệ Phi vô ý thức nhìn về phía Hoàng đế, thấy Hoàng đế cũng lúng túng không chịu tiếp ánh mắt của mình, bèn xoay người lại, xanh mặt cùng Thẩm Ngọc Chiếu đối diện: "Chẳng lẽ ngay cả con cũng không muốn tiếp nhận Tinh Nhi sao? Cho dù là để lại cho ta ba phần tình mọn, không nên đem Tinh Nhi ép đến tuyệt lộ, dù sao chuyện này cũng do Mộ Từ làm sai trước."

Sở Tú Huỳnh tiếp tục vô điều kiện ủng hộ huynh trưởng và tẩu tử nhà mình: "Phu nhân, bình thường Tam ca xác thực có chút không biết điều, nhưng huynh ấy như thế nào chúng ta đều rõ ràng, chỉ cần xét đến trình độ dùng trăm phương ngàn kế để theo đuổi Ngọc Chiếu tỷ, huynh ấy không hề có khả năng vừa thành công lại dễ dàng phạm sai lầm."

"Đúng vậy, hơn nữa nếu nói đêm đó Tam ca căn bản không uống say, đừng nhắc tới vụ bị hạ được, tuyệt đối sẽ không có chuyện trực tiếp túm Diệp cô nương lên giường." Sở Chi Ngang lại bổ thêm một đao, "Khả năng bị hạ dược quá lớn, nhưng cụ thể là ai hạ dược thì ta không dám liều lĩnh suy luận, bản thân tự hiểu là được."

Diệp Tinh Nhi bi phẫn nói: "Coi bộ chư vị cũng hoài nghi là ta hạ dược? Cho dù ta có mãi mãi mang lòng ái mộ Sở công tử, cũng sẽ không dùng thủ đoạn ti tiện như vậy!"

"Không ai nói là ngươi hạ dược, không cần vội vã thanh minh." Thẩm Ngọc Chiếu khoanh tay dựa vào cạnh cửa, thanh âm bình tĩnh đến cực điểm, "Ta nghĩ điều ngươi hiện tại cần suy tính là, nhận rõ bản thân nhất định phải gả vào Hoàng gia là vì mục đích gì."

Mọi người từ đầu đến cuối không ai nói ra chân tướng, cứ dễ dàng như vậy bị nàng chỉ ra, tự nhiên như đang ăn cơm ngủ nghỉ, hơn nữa vẻ mặt của mấy vị đồng liêu kia cũng không có chút ngoài ý muốn, giống như đã biết từ lâu.

"Thôi được, Tam ca, đừng dây dưa vô ích, đi thôi."

Thẩm Ngọc Chiếu rất tự nhiên hướng về Sở Mộ Từ ngoắc tay, hắn lập tức đứng lên rời chỗ, nhưng vừa ra khỏi cửa, hắn đột nhiên xoay người lại, ánh mắt bén nhọn đ.â.m thẳng vào Lệ Phi cùng Diệp Tinh Nhi, "Cuối cùng vẫn muốn nói thêm một câu, ta có thể thề những lời nói vừa rồi hết thảy đều là sự thật, bởi vậy trong số chúng ta nếu có ai đưa ra nửa câu nói láo, đừng quên lão thiên đang nhìn, sẽ rước họa vào thân."

Đại khái nói tốt thì không linh, vừa dứt lời, liền nghe được bàn gỗ hoa lê trước mặt kêu rắc một tiếng thật lớn, lập tức toàn bộ sụp đổ, chén đĩa sứ men xanh vỡ vụn đầy đất.

Lệ Phi không thể tránh ánh nhìn chằm chằm của hắn, thật lâu sau cố làm ra vẻ bình tĩnh rủ mắt xuống, "Người đâu, đến thu dọn chỗ này đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.