Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 113: Cháo yến mạch sữa



Sáng sớm ngày thứ hai trong nhà liền có khách tới, là người nước ngoài da trắng, tóc bạch kim, mặc trên người âu phục thẳng tắp, mang theo nụ cười có chút công thức hoá, bên người còn mang theo cái va li nhỏ màu nâu.

Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đồng thời bị gọi vào phòng khách, Lâm Thục Ý đầu óc còn mơ hồ, không biết đây là muốn làm gì.

Thẩm Phục thấy người khách nước ngoài mở valy, liền hiểu rõ người này tới để làm gì.

"Đây là nhà thiết kế thời trang, đại khái là mẹ gọi tới làm lễ phục riêng cho chúng ta.”

Quả nhiên, nhà thiết kế vừa mở ra valy, bên trong đựng phần lớn là đồ dùng cho việc đo kích thước để may quần áo, để Thẩm Phục nâng hai tay lên, một bên đo một bên nói cho trợ lý số đo để ghi chép.

Lâm Thục Ý đầy hứng thú đánh giá, cảm thấy phương thức may chế quần áo, cũng không phải là ít.

Đo xong số đo, chuyện còn lại còn rất nhiều từ chọn bản vẽ, tuyển vải vóc, đến chi tiết nhỏ trong chế tác, rất nhiều bước cần phải làm, đây là âu phục hàng hiệu bọn họ chẳng cần phải có lượng tiêu thụ tốt, mà bọn họ chú trọng mỗi một yêu cầu chi tiết nhỏ của khách hàng, tuy tương đối tốn thời gian, giá cả cũng cao hơn rất nhiều, bất quá cái này cũng không gây trở ngại nó nổi tiếng, ngược lại, chính là bởi vì nó đối với khách hàng thái độ cực kỳ nghiêm túc phụ trách chế tác âu phục để cho ra thành phẩm tốt nhất, vì thế cũng dẫn đến việc hàng hiệu âu phục này là lựa chọn hàng đầu của khách hàng.

Thẩm Phục còn có chút ngạc nhiên, hàng hiệu âu phục làm riêng này cũng không phải có tiền là có thể ưu tiên chế tác, người chế tác hoàn toàn sẽ không cân nhắc anh có phải là không có thời gian, nếu như không có sớm hẹn trước, coi như anh có nhiều tiền hơn nữa, cũng sẽ không ưu tiên cho bọn họ.

Bọn họ đến Los Angeles quyết định tuy rằng không phải lâm thời, không qua xác thực trước, cũng chỉ là cùng mẹ Thẩm nói một chút, nhưng có thể ở trong thời gian ngắn như vậy hẹn trước được bọn họ, thật sự là khiến Thẩm Phục có chút kinh ngạc.

Mẹ Thẩm nghe Thẩm Phục nghi hoặc, cười nói.

"Đây cũng không phải là công lao của mẹ, là anh trai con sớm giúp con hẹn trước, từ thời điểm con bắt đầu chuẩn bị đi tới Los Angeles, anh trai con cũng đã gọi cho bọn họ rồi."

Thẩm Phục mở to hai mắt quay đầu lại xem Thẩm ca ca, Thẩm ca ca quay đầu đi, Giang Trình cũng không nhìn hắn, một bộ dạng ẩn sâu ý nói không cần cám ơn

Thẩm Phục nở nụ cười, quả nhiên vẫn là anh trai ruột.

Đo xong kích thước, chọn xong bản vẽ cùng vải vóc, còn dư lại Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý có thể ở trong vòng mấy ngày này, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng bọn họ thương lượng chi tiết nhỏ của lễ phục, bọn họ sẽ căn cứ yêu cầu, đem ý kiến chỉnh cho phù hợp, cuối cùng bọn họ có thể thiết kế bộ y phục này biến thành độc nhất vô nhị trên thế giới, chỉ thuộc về hai người.

Sự tình làm lễ phục xem như là giải quyết, sau đó chính là chọn lựa giáo đường, ở Los

Angeles có rất nhiều giáo đường to to nhỏ nhỏ đếm không xuể nhưng nếu là nổi danh giáo đường thích hợp để kể hôn cũng chỉ có mấy cái.

Quyền lựa chọn này, mẹ Thẩm cùng Thẩm Phục nhất trí quyết định cần phải giao cho Lâm Thục Ý, dù sao đây cũng là nơi quan trọng bọn họ sẽ tuyên thệ trước Thiên Đế, cùng nhau gắn kết cả đời.

Thẩm Phục đem mấy cái bức ảnh giáo đường giới thiệu tóm tắt, đẩy lên trước mặt Lâm Thục Ý, để cho cậu xem, Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn thấy một giáo đường có vách tường pha lê thật giống như thiên đường nhân gian.

"Giáo đường thủy tinh.”

Lâm Thục Ý duỗi tay chỉ vào bức ảnh giáo đường thủy tinh để Thẩm Phục xem.

"Nơi này ở đâu?"

Thẩm Phục liếc mắt nhìn, cùng Thẩm ca ca trao đổi một cái ánh mắt, nói rằng.

"A, kỳ thực anh đã sớm nghĩ đến em sẽ chọn nơi này, bởi vì anh cũng rất yêu thích nơi này."

Giáo đường này ở Los Angeles nằm giữa ở phía Nam và bán đảo phía Tây, giáo đường không tính quá lớn, toàn thân dùng giá đỡ bằng gỗ, vách tường pha lê trong suốt chiếu ra bên ngoài rừng cây, xinh đẹp như là tiên cảnh.

Thẩm ca ca liếc một cái, nói.

"Biết đến hai đứa rất có ăn ý, nhưng có thể dừng ân ân ái ái, quyết định giáo đường nào được không? Ở đây, giáo đường sử dụng cũng cần đặt trước."

Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn nhau, nói rằng,

"Chọn giáo đường này đi."

Mẹ Thẩm nhớ kĩ vị trí của giáo đường rồi, lại hoàn thành xong một chuyện.

Bọn họ mỗi lần làm xong một chuyện, thật giống như càng gần ngày kết hôn hơn một bước, ngay cả Lâm Thục Ý cũng không khỏi có chút sốt sắng.

Vì giảm bớt tâm lý căng thẳng cho cậu, Thẩm Phục chuẩn bị ngày thứ hai sẽ đem Lâm Thục và hai tiểu bánh bao đi Disneyland

Bởi vì cái này tin tức, Tiểu Ngộ một buổi tối đều hưng phấn ngủ không yên, trợn mắt ở trong chăn lăn qua lăn lại, cuối cùng rón rén đi gõ cửa phòng Lâm Thục Ý.

Lâm Thục Ý đang bị Thẩm Phục nắm hai tay để trên tường, hôn đến hai chân như nhũn ra, nghe thấy tiếng gõ cửa còn có chút kinh ngạc chưa hoàn hồn lại, thở hổn hển tránh né môi Thẩm Phục, hỏi.

"Anh có nghe thấy tiếng gõ cửa không?"

Thẩm Phục hai mắt ngăm đen, tiếng nói khàn khàn, bị dục hỏa đốt cháy suýt chút nữa liền lý trí cũng không có, nơi nào còn có thể nghe được âm thanh gì, vuốt ve liền hôn lên, nói rằng.

"Đừng để ý tới."

Tiểu Ngộ lại gõ cửa hai tiếng, không có ai đáp lại, hai ba ba đã ngủ rồi sao?

Bé muốn trở về ngủ, nhưng thật sự là có chút hưng phấn ngủ không được, lại gõ cửa hai tiếng hỏi.

"Ba ba, hai người ngủ chưa ạ?"

Lần này không chỉ Lâm Thục Ý, Thẩm Phục cũng nghe được, Thẩm Phục còn không có phản ứng gì, Lâm Thục Ý liền kinh hãi đến biến sắc đem Thẩm Phục đẩy ra, kéo chỉnh tề quần áo đã bị xốc xếch, lại liên tục hít thở sâu mấy lần, chống đỡ chân mềm nhũn, đi mở cửa cho Tiểu Ngộ.

Thẩm Phục cúi đầu nhìn một chút phía dưới đã căng cứng lên như lều bạt, khá khó xử chạy vào buồng tắm, bộ dạng này, thật sự không tiện để Tiểu Ngộ nhìn thấy.

Tiểu Ngộ mặc áo may ô mềm mại, quần cộc đứng ở cửa, nhìn thấy Lâm Thục Ý đi ra mở cửa, ánh mắt sáng lên, sau đó liền có chút ngượng ngùng hỏi.

"Ba ba, con có phải là quấy rối hai người ngủ không ạ?"

Lâm Thục Ý trên mặt đỏ ửng đều vẫn chưa có tan đi, nói.

"Không có, con ngủ không được à? Vào đi."

Cậu có chút vui mừng bọn họ còn chưa kịp bắt đầu, bằng không đại khái cũng phải thu thập thời gian khá dài.

Tiểu Ngộ cùng Lâm Thục Ý đi vào phòng, nhìn chung quanh một chút không thấy thân ảnh Thẩm Phục đâu, sau đó nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy, cuối cùng cũng dễ chịu một chút, nguyên lai ba ba còn đang tắm, cũng chưa có ngủ, bé cuối cùng là tới đúng lúc.

Tiểu Ngộ cởi dép, co ro ngồi trên giường của bọn họ, nói rằng.

"Ba ba, tối hôm nay con có chút ngủ không được."

Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút nói rằng.

"Là bởi vì ngày mai ra ngoài chơi sao?"

Tiểu Ngộ gật gật đầu, sau đó dùng ánh mắt sáng lóng lánh nhìn cậu.

"Ba ba, con tối hôm nay có thể ngủ với hai người không?”

Lâm Thục Ý sững sờ, không nghĩ tới Tiểu Ngộ sẽ nói cái này, cậu cho là Tiểu Ngộ lớn như thế sẽ thích ngủ một mình, lại không nghĩ tới Tiểu Ngộ muốn ngủ cùng hai người bọn họ.

Cậu chỉ trầm ngâm một chút, liền gật gật đầu, nói rằng.

"Được rồi chỉ tối ngày hôm nay thôi đó bất quá con chỉ có thể lựa chọn cùng ba ngủ hoặc là cùng Thẩm ba ba ngủ"

Tiểu Ngộ cũng đã chuẩn bị xong tâm lý dự định sẽ bị cự tuyệt, lại không nghĩ rằng Lâm Thục Ý cư nhiên đồng ý, cao hứng quả thực muốn từ trên giường nhảy lên, nói rằng.

"Quá tốt rồi, bất quá tại sao chỉ có thể ngủ với một người ạ?”

Lâm Thục Ý có chút không biết giải thích thế nào, dù sao để Thẩm Phục cùng cậu ngủ

không hề làm gì quả thực còn khó hơn lên trời, vì để tránh cho thời điểm đó phát sinh sự tình không thích hợp với trẻ em, chỉ có thể để Tiểu Ngộ lựa chọn một người trong bọn họ.

Tiểu Ngộ không đợi được Lâm Thục Ý giải thích, bất quá cũng không có quan hệ, bé suy nghĩ một chút sau đó lại hỏi,

"Vậy con có thể ngủ cùng ba ba không?”

Lâm Thục Ý gật gật đầu.

"Đương nhiên có thể."

Thẩm Phục bất quá là đi tắm rửa sạch sẽ, đi ra liền phát hiện chỗ ngủ của hắn đã bị một đứa bé nho nhỏ chiếm dụng, Tiểu Ngộ ôm chăn, chỉ lộ ra hai con mắt tròn vo hướng Thẩm Phục cười nói,

"Ba ba ngủ ngon, ngày hôm nay con cùng Lâm ba ba ngủ."

Thẩm Phục trợn mắt há mồm, bị con trai chiếm vợ ghen nhưng không thể nói lí lẽ, lại xét thấy đây là lần đầu tiên Tiểu Ngộ thỉnh cầu muốn cùng Lâm Thục Ý tâm sự, Thẩm Phục trái lo phải nghĩ cảm thấy được một lý do cự tuyệt cùng cơ hội đều không có, chỉ có thể ngượng ngùng nói rằng.

"Vậy hai người ngủ đi, ba đi nhìn Đào Đào."

Tuy giường của Tiểu Ngộ không nhỏ, nhưng người lớn như Thẩm Phục ngủ vẫn có chút miễn cưỡng, Thẩm Phục rút tay rút chân nằm ở phía trên, cảm thấy quả thật là chuyện khó khăn.

Buổi tối, Lâm Thục Ý cùng Tiểu Ngộ hai cha con nói chuyện thời gian rất lâu, Tiểu Ngộ so với thời điểm mới tới Thẩm gia sáng sủa rất nhiều, thái độ đối với Lâm Thục Ý cũng càng ngày càng giống một đứa bé, tình cờ làm nũng bán manh, đều là thật tâm đem Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý cho là ba ba ruột.

Lâm Thục Ý kể chuyện cho bé

đem kiến thức cậu hiểu biết, cùng những sách đã đọc qua kể cho Tiểu Ngộ nghe Tiểu Ngộ nghe hăng say, càng là không có buồn ngủ.

Lâm Thục Ý từ vừa mới bắt đầu tinh thần sáng láng đến cuối cùng mãi mới chờ đến lúc Tiểu Ngộ ngủ, cảm thấy chính mình quả thực không thích hợp kể chuyện xưa, đặc biệt là chuyện cho trẻ em.

Đợi đến khi Tiểu Ngộ ngủ rồi Lâm Thục Ý liền đứng dậy đi phòng trẻ em nhìn một chút, chăn trên bụng Đào Đào đã được đắp cẩn thận, Thẩm Phục thu thân thể nằm ở trên giường Tiểu Ngộ, thật giống như về tới ngày đầu lúc hắn vừa tới nhà Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý nhìn một chút đột nhiên nở nụ cười, sau đó cúi đầu chuẩn bị ở trên đầu Thẩm Phục hôn nhẹ.

Còn chưa chạm được cái trán Thẩm Phục, liền nghe thấy Thẩm Phục thổi phù một tiếng mở mắt ra, một tay ôm cổ Lâm Thục Ý, thật nhanh đem môi Lâm Thục Ý ấn vào môi của mình.

"Lén lút hôn anh hả?"

Thẩm Phục thấp giọng sung sướng cười, sau đó ôm cổ Lâm Thục Ý, hôn sâu một cái lên trán của Lâm Thục Ý.

Kết thúc nụ hôn, hai người hô hấp đều có chút bất ổn, Thẩm Phục hỏi.

"Tiểu Ngộ đã ngủ chưa?"

Lâm Thục Ý gật gật đầu, Thẩm Phục câu lên một bên khóe môi, kéo ra một tia ý vị thâm trường cười.

"Vậy chúng ta bây giờ có thể làm gì đó không?"

Lâm Thục Ý không nói hai lời, quay đầu bước đi, lưu Thẩm Phục một người tái mặt thê thảm phía sau nói rằng.

"Cái giường này thật nhỏ."

Lâm Thục Ý vừa đi vừa buồn cười nói.

"Vậy thì ngả ra đất ngủ trên đất đi."

Thẩm Phục

“….”

Thẩm Phục không có đem chăn đệm nằm dưới đất, ngày thứ hai lúc tỉnh lại hắn phát hiện mình thẳng thắn ngủ trên mặt đất cứng rắn.

Trên đất rải ra thảm trải nền, trên bụng đắp chăn len, nhưng vẫn bị nhiệt độ chênh lệch ngày đêm của Los Angeles làm cho cảm mạo, bất quá coi như là vậy, Thẩm Phục cũng có chút không thoải mái, thời điểm bữa sáng chỉ ăn một chút cháo yến mạch, Lâm Thục Ý nhìn thấy lo lắng không thôi.

"Rất khó chịu sao?"

Thẩm Phục lắc đầu một cái, cười nói.

"Không có chuyện gì, chỉ là có chút choáng váng đầu, không có gì đáng ngại."

Tiểu Ngộ có chút kinh hoảng khổ sở, đưa tay sờ trán Thẩm Phục, nói rằng.

"Ba ba, con sau này sẽ không đổi giường ngủ với ba ba nữa.”

Thẩm Phục nguyên bản là giả bộ đau đầu, để Lâm Thục Ý quan tâm một chút, lại không nghĩ rằng hắn giả bộ bệnh, cũng không thể nói sự thật cho Tiểu Ngộ, vội vàng nói.

"Không có chuyện gì, chỉ là có một chút khó chịu mà thôi."

Tiểu Ngộ lại cố chấp nói.

"Ba ba mau mau khoẻ lên, con sẽ không đổi giường với ba nữa.”

Thẩm Phục giả bộ bệnh cảm thấy có chút chột dạ lại cực kỳ ấm lòng, cảm thấy được tối qua ăn dấm chua của đứa con trai nhà mình thật sự là lòng dạ quá nhỏ nhen.

Vì vậy hắn nói rằng,

"Không sao, sau này con vẫn có thể cùng Lâm ba ba ngủ.”

Tiểu Ngộ đôi mắt sáng một chút, nhào vào trên mặt hắn mạnh mẽ hôn một cái, nói rằng.

"Thật sự?!! Ba ba con yêu ba chết mất."

Thẩm Phục

“…”

Giả thì có thể thu hồi lại sao?

Ghen với con trai cảm giác quả thực là quá tệ.

Hết chương 113.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.