Không biết giải thích như thế nào, Thẩm Phục đơn giản không nói, bởi vì chuyện này hắn cũng không có cái gì không đúng.
So với bây giờ hắn có thể yên tâm thoải mái bên cạnh Lâm Thục Ý, mà không cần bị ghét bỏ, ngược lại Lâm Thục Ý nghĩ hắn yêu thích Trần Phóng, lại còn thỉnh thoảng nhìn về phía Trần Phóng, một mặt đều là biểu tình “tôi hiểu mà”, thực sự khiến Thẩm Phục cảm thấy sốt ruột.
Trần Phóng vô tội bị hai người họ nhìn như vậy không khỏi phát hỏa.
“Hai người các cậu có phải gạt tôi làm chuyện gì không hả?”
Thẩm Phục đau đầu, tại sao Lâm Thục Ý cũng kỳ quái quái nhìn hắn?
Thẩm Phục còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Thục Ý cực kỳ cố ý nghiêng đầu sang chỗ khác nói.
"Không có gì."
Trần Phóng
“.....”
Bộ dạng như vậy nói thì ai sẽ tin!
Cũng may thời gian cũng không lâu, Thẩm Phục liền nói hai người bọn họ muốn ra ngoài chơi, hắn còn chưa quên mục đích mang Lâm Thục Ý tới nơi này làm gì.
Ngược lại là Lâm Thục Ý có chút ngượng ngùng, bởi vì cậu cảm thấy so với mình, Thẩm Phục càng nên đi cùng Trần Phóng thì hơn. Nhưng là một mình cậu lại không quên với cuộc sống ở đây, Thẩm Phục khẳng định sẽ không tự tiên đem một người vứt lại, cho nên Lâm Thục Ý suy nghĩ biện pháp.
"Nếu không Trần Phóng đi cùng chúng tôi đi.”
Cậu nhất định phải tạo cơ hội cho Thẩm Phục.
Thẩm Phục nghe xong câu đó mặt đều đen, tại góc độ Lâm Thục Ý không nhìn thấy, hung tợn trừng Trần Phóng, biểu thị rõ ràng “cậu thử đáp ứng xem, tớ không để yên cho cậu đâu.”
Trần Phóng lý sự, hận người này có vợ quên mất anh em.
"Không, tôi còn có việc, hai người các cậu cứ đi đi.”
Thẩm Phục hài lòng nở nụ cười, sau đó xoay qua chỗ Lâm Thục Ý liền nói
“Cậu ta không đi được, vẫn là chúng ta hai người đi thôi."
Lâm Thục Ý muốn nói lại thôi vỗ vỗ Thẩm Phục, lại nhìn Trần Phóng một chút, đáp ứng.
Trần Phóng đi trước, thời điểm đi lái chiếc Jaguar của hắn, để lại chìa khoá ga ra cho Thẩm Phục, còn giễu cợt nói.
“Cậu cái loại người có vợ quên mất anh em, đồ không biết xấu hổ.”
Thẩm Phục tiếp nhận chìa khóa sung sướng cùng Trần Phóng phất tay một cái.
"Đi thong thả không tiễn ~ "
Trần Phóng.
“.....”
Ga ra nhà Trần Phóng rất lớn, bên trong không chỉ có chiếc chiếc Jaguar kia, kỳ thực Trần Phóng tương đối yêu thích sưu tập xe. Thẩm Phục thích xe có tính năng việt dã, cho nên trong mấy chiếc xe chọn đi Land Rover, cái này cũng là xe việt dã duy nhất trong nhà Trần Phóng.
Sau khi lên xe, Thẩm Phục đem GPS trên điện thoại di động mở ra, đem mấy phong cảnh gần đây, điểm đỏ từng cái, thuyết minh cho Lâm Thục Ý nghe.
“Ở đây cảnh sắc khá nhiều, bất quá khoảng cách có chút xã, đồng thời cũng không vui cho lắm, chỉ là thuần túy ngắm cảnh thôi.”
"Nơi này nổi danh nhất là phố mua sắm, không thích mua sắm vẫn là không cần đi, cũng không có gì vui..."
“Cũng có phố người nước ngoài, nhưng cũng không có gì đặc sắc…”
Nói một hồi đem tất cả những nơi có phong cảnh đẹp nói ra, sau đó nhìn Lâm Thục Ý.
"Cậu muốn đi chỗ nào?"
Lâm Thục Ý nhìn một chút, nói.
"Anh quyết định đi."
Dù sao mỗi người đều có ưu khuyết điểm, muốn từ trong lời nói miêu tả của Thẩm Phục lựa chọn vẫn có chút khó, còn không bằng để Thẩm Phục quyết định đi, ngược lại nơi nào cậu cũng đều muốn nhìn một chút.
Sau đó Thẩm Phục cong cong môi cười.
"Vậy thì từng nơi xem một chút đi."
Hắn có nhiều thời gian cùng cậu, không quản đi nơi nào cũng không có vấn đề gì.
Hai người liền từ nơi gần nhất bắt đầu đi, trước khi Thẩm lão gia tìm tới cửa, thì cứ đem phong cảnh nơi này dạo một lần.
H thị tuy nói là thành phố kinh tế phát đạt, nhưng đồng thời nó cũng là toà cổ thành lịch sử văn minh, bởi vì nằm ở vùng duyên hải kinh tế phát đạt cho nên hấp dẫn đông đảo bạn nè nước ngoài, đến đây đầu tư định cư, cho nên thành phố này văn hóa cũng là Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, vừa có kiểu Trung Quốc cổ điển, lại có kiểu Phương Tây hào phóng đẹp đẽ, hai phong cách dung hợp vào nhau càng hấp dẫn nhiều người đến đây thăm thú.
Hai người có thời gian một ngày liền đi dạo không ít địa phương, trong đó có ngõ hẻm Thẩm Phục trái lại là nơi hai người dừng lại lâu nhất, ngõ hẻm thoạt nhìn cứng nhắc, bên trong lại đan xen không ít cửa hàng mỹ thực phong cách cổ xưa, khiến Lâm Thục Ý trợn tròn cặp mắt, đi vòng đã lâu, rốt cuộc cũng có lộc ăn.
Ngỏ hẻm này xem như là ngõ cổ nổi danh ở H thị, vừa đặt chân đến đây một cỗ hơi thở cổ xưa liền phả vào mặt.
Đá xanh lát thành đường nhỏ, cửa gỗ thấp bé, mái nhà cong cong ngẩng đầu, thật giống như đi vào một thế giới khác.
Lâm Thục Ý đứng ở bên ngoài ngõ hẻm lăng lăng nhìn rất lâu, phía trước chỗ ngoặt kia có ngôi nhà thật quen thuộc, thật giống như cậu đẩy cửa đi vào có thể nhìn thấy ân sư nằm ở trên ghế tre tắm nắng, bên cạnh là một cái bàn con, trên bàn là một chén trà xanh tươi bốc khói nghi ngút, nhìn thấy cậu đi vào, ân sư hơi nheo mắt lại, sau đó cười nói với Lâm Thục Ý “ con đã trở lại rồi à?”
Chỉ tiếc, nhà ở thì giống nhưng đẩy cửa ra lại không thể nhìn thấy ân sư của cậu.
Huống chi, trước cửa nhà ân sư còn trồng một cây quỳnh hoa lớn, thời điểm hoa nở, hương hoa tỏa toàn bộ ngõ hẻm đều ngửi thấy.
Lâm Thục Ý cúi thấp đầu, không biết trong lòng đến tột cùng hiện ra loại cảm thụ gì
"Làm sao vậy?"
Thẩm Phục chỉ đi về phía trước hai bước liền phát hiện Lâm Thục Ý không đúng, quay đầu lại hỏi cậu, Lâm Thục Ý tựa hồ đối với ngõ cổ này rất có cảm xúc, thật giống như nhìn thấy sẽ không tự chủ được yên tĩnh lại.
Thẩm Phục quay người lại, hai bước đi tới bên người Lâm Thục Ý, đưa tay muốn sờ đầu Lâm Thục Ý, hắn như thế nào lại cảm thấy được cậu đang đau lòng.
Thẩm Phục lại nhìn một chút nhà ở phía trước, cũng không có cái gì đặc biệt, bình bình đạm đạm một căn nhà, cùng nhà khác cũng không khác mấy.
Biết rõ đi vào cũng không có gì đáng xem, nhưng con người chính là như vậy, luôn muốn muốn lừa mình dối người.
Thẩm Phục ngược lại sửng sốt một chút, bất quá vẫn không nói gì, liền cầm tay Lâm Thục Ý hướng bên kia đi đến.
"Đi thôi, vào xem xem."
Trong nhà có người, nhà ở nơi này kỳ thực cũng không còn mấy gia đình giữ được bản chất xưa cũ, ở nơi đây bắt đầu đã có nhà ở làm thành khách sạn để chiêu đãi khách du lịch, giá nhà nơi này cũng khá cao, người muốn mua đất ở đây nhiều không kể xiết, có người ngại nơi này cổ xưa cũ kỹ đều đồng ý bán, con dư lại chính là ông lão bà lão cố chấp muốn giữ lại nhà ở của mình.
Lá rụng về cội, bọn họ không nghĩ đi đến chỗ khác.
Lâm Thục Ý nghĩ tiến lên gõ cửa một cái, bên trong mặc dù có âm thanh lại một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Lâm Thục Ý than thở một cái, chuẩn bị quay người đi thì cửa lại mở, một bà lão tóc bạc trắng đi ra, dùng âm thanh âm bản địa nói.
“Hai người tìm ai?”
Thẩm Phục dùng làn điệu đồng dạng cười híp mắt trả lời bà,
"Bà lão, có thể hay không để cho chúng cháu đi vào uống ngụm nước."
Bà lão híp mắt quan sát bọn họ liếc mắt một cái, cuối cùng đứng sang bên, nhường bọn họ đi vào.
"Vào đi."
Lâm Thục Ý đột nhiên lại không muốn vào đi, bởi vì cậu đã biết trong này không thể nào giống hy vọng của cậu có người kia ở đây.
Thẩm Phục chẳng qua là cảm thấy Lâm Thục Ý cảm xúc không đúng lắm, lại không biết đến cùng không đúng ở nơi nào, bất quá Lâm Thục Ý nói muốn đi vào nhìn chút, vậy thì vào xem cũng được.
"Đi thôi, không phải muốn vào xem một chút sao?"
Thẩm Phục nói rồi cùng bà lão đi vào cửa, sau đó nhìn Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý mới có thể cùng Thẩm Phục đi vào.
Quả nhiên, trong sân cũng không có cây quỳnh hoa, cũng không có ghế trúc mây, chỉ có nền gạch đất nâu, ở góc tường có mấy chậu hoa,mà cũng không phải hoa mà là mấy cây rau thơm xanh mượt.
Trong không khí cũng đột nhiên truyền đến hương vị tươi mới, Thẩm Phục cười thẳng thắn hít mũi ngửi, sau đó cùng bà lão tiếp lời, nói bọn họ là đến đây du ngoạn, tới đây không tìm được chỗ ăn cơm, hỏi bà đang làm món gì lại thơm như vậy, có thể hay không để bọn họ ăn một chút.
Bà lão ngược lại là nở nụ cười, cuối cùng gật gật đầu.
"Không phải món gì quý hiếm, chính là mì hoành thánh thôi, hai cậu không chê là được.”
Thẩm Phục lại nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, nói,
"Không chê không chê."
Trong ngõ hẻm cổ xưa này, nhà bà lão ở cũng đặc biệt cổ điển, gạch ngói xanh biếc chống lại góc tường, bên trên để một cái rổ, trông rổ là thịt băm nhỏ, cùng gói mì vằn thắn vuông vức
Bà lão trong nhà thật giống chỉ có một mình bà, để hai người bọn họ không biết người thế nào tiến vào, thế nào cũng có chút đột ngột.
Thẩm Phục hỏi bà lão làm sao không sợ mình là người xấu, bà lão cười cười nhìn mặt bọn họ, bà sống cả đời người rồi cũng phải có ánh mắt nhìn người.
Mì hoành thánh nóng, cần đũa gắp lên miếng sủi cảo tùy ý ở trong tay xiết chặt, thu miệng nhỏ lại ăn, một miếng đầy đặn.
Thêm vào canh cá ngon, trong trẻo, rau giòn giòn, cuối cùng vẩy lên trên ít rau thơm xanh biếc, nước canh trắng noãn, sủi cảo đầy đủ, sợi mì đại, một bát mì hoàn thánh thơm nức mũi liền làm xong.
Lâm Thục Ý cũng không có buồn bực bao lâu, dù sao cậu đã tới nơi này sinh sống lâu như vậy, cậu đã hoàn toàn có thể tiếp thu, mặc dù giống nhau ở thân thể, giống nhau ở khuôn mặt, nhưng lại hoàn toàn sinh sống ở thế giới hiện thực khác nhau.
Cậu tin tưởng, tuy ở Đại Yến cậu đã chết, nhưng ân sư và Tống Nhan vẫn có thể sống tốt.
Cậu chỉ là có chút khổ sở, không thể gặp mặt họ lần cuối cùng.
"Cậu nhóc, ăn đi, dù có chuyện gì cũng không có gì là không qua được."
Một bát mì hoành thánh đặt ở trước Lâm Thục Ý, ngẩng đầu lên nhìn bà lão ý cười tràn đầy mặt.
Lâm Thục Ý nói cám ơn tiếp nhận mới rốt cục bình tĩnh quan sát nhà này.
“Nhà này chỉ có một mình bà thôi ạ?”
Bà lão ngẩn người một chút gật gật đầu vừa cười.
"Ừ, chỉ có bà thôi, bạn già cùng con trai đều qua đời."
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đều ngây ngẩn cả người, Lâm Thục Ý vội vã cúi đầu áy náy nói.
"Xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của bà..."
Bà lão vung vung tay
"Không có chuyện gì, bạn già qua đời tám năm, con trai cũng qua đời ba năm, có bao nhiêu nước mắt đều đã sớm khóc hết, bọn họ đi rồi, còn một mình thì vẫn phải sống sót."
Ngược lại là an ủi Lâm Thục Ý.
Đúng rồi, người mất đã qua đời, người sống vô luận thế nào đều phải sống cho thật tốt.
Lâm Thục Ý nở nụ cười, ôm bát uống một ngụm canh lớn
sau đó ngẩng mặt lên,
"Canh uống ngon quá ạ!"
Bà lão thoạt nhìn cũng thật cao hứng, bởi vì đã rất lâu không có ai ăn mì hoành thánh bà nấu.
Trước khi đi, Thẩm Phục lặng lẽ để lại trên bàn một chút tiền, hai người tạm biệt rồi rời khỏi.
Trước lúc đi Lâm Thục Ý đùa giỡn nói.
"Bà ơi, cháu cảm thấy được ngoài cửa nhà này lên trồng một cây quỳnh hoa”
Bà lão híp mắt với bọn hắn xua tay, trước quả thật có một gốc cây quỳnh hoa nhưng đáng tiếc cuối cùng cũng đã chết.
Rời khỏi nhà bà lão, Thẩm Phục đưa tay xoa đầu Lâm Thục Ý.
“Có phải là tốt lắm rồi?”
Lâm Thục Ý gật gật đầu, sau đó đi xa một chút,
"Nếu yêu thích Trần Phóng, hành động này của anh như vậy không đúng.”