Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 53: Bánh macaroon tinh xảo



Sau khi sự kiện hôn môi qua đi mười phút, bên trong suối nước nóng im lặng đến mức có thể nghe thấy được tiếng kim rơi, hai người ai cũng không nói gì, cơ mà Thẩm Phục lại bất đồng, một bên híp mắt thưởng thức ly rượu đỏ, một bên chăm chăm nhìn Lâm Thục Ý không đảo mắt. Lâm Thục Ý lại triệt để xem Thẩm Phục là không khí, cũng không muốn để ý đến hắn.

Tuy rằng bị Thẩm Phục hôn, nhưng không thể giống như đàn bà khóc lóc sướt mướt đòi chịu trách nhiệm này nọ, việc này cậu không làm được. Trái lại hiện tại cậu nghĩ, Thẩm Phục nói không phải không thể thử một lần, tuy rằng cậu không hiểu luyến ái, cũng không biết mình yêu thích đàn ông hay là phụ nữ, nhưng nếu là cùng Thẩm Phục tựa hồ không phải là không thể ở chung với nhau, bởi vì thời điểm Thẩm Phục hôn cậu, cậu lại không cảm thấy buồn nôn, hay là chán ghét, thậm chí bị Thẩm Phục hôn, cả người cậu còn nóng lên.

Lâm Thục Ý đem loại sinh lý này theo cảm giác quy kết vì cậu đối với Thẩm Phục cũng không phải hoàn toàn không có hảo cảm.

Nhưng Lâm Thục Ý cũng biết ở Thiên Triều, đồng tính luyến ái con đường này rất khó đi, cùng Đại Yến cũng cũng không hề có sự khác biệt.

Đại Yến tuy rằng nam phong thịnh hành, nhưng không có ai sẽ kết hôn với một người đàn ông, bởi vì xét đến cùng đàn ông đều muốn cưới vợ sinh con nối dõi tông đường, về điểm này Thiên triều thậm chí so với Đại Yến càng khó, bởi vì Đại Yến, đàn ông còn có thể tam thê tứ thiếp, mà ở Thiên triều, đàn ông chỉ được kết hôn với một người… cuối cùng..

Lâm Thục Ý có cảm tình…. nhưng…. Cho nên cậu mới phải cẩn thận trong lựa chọn, nếu như không phải muốn dắt tay đi đến cuối cuộc đời, cậu nửa điểm đều không hứng thú với việc đem tình yêu ra chơi bời qua loa, người cậu thích cũng phải muốn cùng cậu ở chung cả đời, quan niệm này từ trước đến giờ đã ăn sâu vào máu không thay đổi được.

Nếu như cậu đối với việc bị Thẩm Phục hôn cũng không căm ghét, hiện tại cậu cũng không cần thiết phải để ý Thẩm Phục cũng là đàn ông, mà ngược lại là để ý có phải Thẩm Phục đối với cậu thâm tình thật lòng như cậu mong muốn hay không.

Lâm Thục Ý vừa suy nghĩ, vừa thư giãn, thân thể tiến vào bên trong suối nước nóng híp mắt hưởng thụ, nếu Thẩm Phục thật lòng cậu cũng không cần phải cân nhắc gì nữa. Thẩm Phục không phải muốn theo đuổi cậu sao? Cứ theo đuổi đi, cậu sẽ không phản đối.

Lâm Thục Ý cong lên khóe miệng, tiếp tục coi Thẩm Phục là không khí.

Thẩm Phục đem ly rượu đỏ trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó cảm thấy dư vị đọng lại liếm liếm khóe miệng, chỉ là không biết dư vị rốt cuộc là do rượu hay là do cái hôn kia thôi, bởi vì hắn từ đầu tới cuối, tầm mắt đều không hề rời đi gương mặt Lâm Thục Ý.

Không nghĩ tới phản ứng của cậu lại không quan tâm, đem hắn thành không khí, ngược lại cậu ấy cũng không chán ghét hắn, không phải sao?

Nếu như là chán ghét hắn, bị hắn hôn như vậy đã nhanh chóng cho hắn một cái tát rồi.

Thẩm Phục cong lên khóe miệng, cho nên hắn mới nói hắn cảm thấy thoả mãn.

Đã nếm trải ngon ngọt Thẩm Phục cũng không biết Lâm Thục Ý tâm lý đang suy nghĩ gì, bất quá hắn cũng biết đạo lý nên có chừng mực. Lâm Thục Ý tuy rằng không chán ghét nụ hôn của hắn, nhưng ngon ngọt không thể ăn liên, nếu làm như vậy thật sự sẽ khiến Lâm Thục Ý giận, người sốt ruột lại không phải là hắn sao, vì vậy Thẩm Phục cũng không nhắc tới nụ hôn kia nữa, mà là đem khay tròn lần thứ hai đẩy đến trước mặt Lâm Thục Ý, sau đó chính mình cũng ngồi như lúc trước, nói.

“Hữu Gian có bánh ngọt làm ngon lắm, em ăn thử một chút đi.”

Lâm Thục Ý chậm rãi mở mắt ra, lần này không có văng tục, mà là đem tay lộ ra từ trong nước duỗi đến, khăn mặt bên cạnh áo lau khô, xong xuôi lại đưa mắt nhìn khay tròn kia, bên trên có hai đĩa nhỏ, bên trong đặt hai loại bánh khác nhau, một cái trong đó chính là thứ mà Thẩm Phục đã nói qua bánh shachima, cậu đã từng ở tiệc hoàng cung Đại Yến ăn một lần, tựa hồ là bánh ngọt bánh truyền thống của dân tộc du mục, mùi thơm ngọt, mềm mềm. Một loại khác thì lại đặc biệt xinh đẽ, ở giữa lộ ra nhân bánh, xếp lại với nhau thành tầng giống như đuôi váy.

Bánh ngọt nho nhỏ này quả thực khiến người ta ngạc nhiên, Lâm Thục Ý đưa tay lấy một cái hỏi Thẩm Phục.

“Đây là cái gì?”

Thẩm Phục cười híp mắt, cầm chai rượu đỏ đổ vào trong ly.

“Bánh macaron, thích hợp dùng với một ly rượu đỏ.”

Hai loại bánh trên khay tròn, đối với hắn đều có chút ngọt, bất kể là shachima kiểu Trung cũng được, hay macaron kiểu Tây phương cũng được, hắn không phải rất yêu thích, bất quá nếu đổi lại là Lâm Thục Ý sẽ cực kì yêu thích loại bánh ngọt nhỏ này đi.

Quả nhiên, Lâm Thục Ý chỉ cắn một cái, vị ngọt khiến cậu nheo mắt lại, vỏ ngoài mỏng mà xốp giòn, sau đó là nhân bánh dày đặc bên trong mềm mềm, không giống như vị bơ mà cậu đã từng ăn trong bánh kem, bên trong tựa hồ còn có hương vị hạnh nhân, dư vị tinh khiết, ngọt ngào, mềm nhuyễn ngập tràn khoang miệng, khiến cậu phải gia tăng sức lực nhai bánh để cảm nhận.

Thẩm Phục lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, đưa cho Lâm Thục Ý.

"Phối hợp với cái này đồng thời nếm thử xem."

Lâm Thục Ý cầm chén rượu lên nhấp một miếng, không chút nào chú ý tới đó là cốc Thẩm Phục trước đó đã uống, rượu đỏ vị chua trung hòa vị ngọt của bánh maracon, sau đó ở trong cổ họng, hoà quyện vào nhau tạo ra mùi vị độc nhất vô nhị, quả thật là tuyệt phối.

Sau đó hai người ở trong suối nước nóng, sương mù mông lung còn mang theo một chút mùi lưu huỳnh thoảng thoảng, dùng điểm tâm ngọt, bầu không khí vẫn còn có chút ám muội, lại bất ngờ hài hòa.

Chỉ có hai ngày phải nữa thì phải trở về S thị, hai ngày cuối cùng này đương nhiên phải chơi cho đủ.

Trần Phóng vẫn luôn để ý, lại không thấy hai người họ đến cùng tiến triển thêm một bước nào, nhưng nhìn Thẩm Phục vẫn luôn cười híp mắt, liền biết chắc có chuyện tốt xảy ra rồi.

Hai ngày sau, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý tạm biệt Trần Phóng tự mình lái xe chuẩn bị trở về S thị.

Đến H thị đã hơn một tuần lễ, Lâm Thục Ý và Thẩm Phục vẫn cũng cùng Lão Dương Đầu gọi điện thoại nhiều lần lần, không biết Thẩm Phục từ nơi nào tìm người tới, tiệm cơm Tây Tần phá lệ sửa lại khá nhanh, hiện tại cũng sắp làm xong, bất quá tiệm cơm Tây Tần là sửa lại, chứ không phải đập đi xây dựng lại.

Hai người trước khi đi, gọi điện thoại cho Dương Đầu, nghe nói hai người bọn họ phải quay về, Lão Dương Đầu đặc biệt cao hứng, bảo bọn họ thời điểm quay về thì đến tiệm cơm xem tiến độ, cũng sắp làm xong rồi.

Hai người ở tại H thị mua không ít đồ vật, xếp vào tràn đầy một xe, lúc gần về thì mua nhiều hơn một chút.

Thẩm Phục không đi xe Trần Phóng, mà là đi xe tầm thường lúc trước, xe của hắn tuy rằng bị Thẩm lão gia giữ lại, nhưng về sau đã đưa lại chìa khoá cho hắn, chỉ là chiếc SUV kia, bất kể là nhãn hiệu hay ngoại hình đều quá lộ liễu, hắn không nghĩ đến sẽ đi về chỗ Lão Dương Đầu, sợ rằng lại có đồn đại lung tung.

Hai người vừa tới S thị liền nhận được điện thoại của Lão Dương Đầu

Âm Thanh của Lão Dương âm thanh nghe là biết rất vui vẻ, từ lúc nghe nói bọn họ sẽ quay về, vẫn luôn ở trạng thái này.

"Hiện tại đã đến thành phố rồi phải không.?"

"Vâng ạ."

Lâm Thục Ý nhìn một chút kiến trúc phía ngoài gật đầu,

"Đang ở đường cao tốc trong chốc lát sẽ vào thành phố ạ."

"Vậy thì tốt, ông đã làm cơm xong, hiện tại bắt đầu xào rau, chờ các cháu về đến nhà rồi ăn cơm luôn.”

Lâm Thục Ý đôi mắt cong cong, âm thanh cũng tràn đầy ý cười.

"Vâng, cám ơn ông nội."

"Còn cùng ông khách khí làm gì, vậy ông tắt đây, bảo Tiểu Phục lái xe cẩn thận."

“Vâng ạ."

Lâm Thục Ý còn chưa từng trải nghiệm qua cảm giác có người ở nhà nấu cơm chờ mình về ăn, trong lúc nhất thời không có gì để nói, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, bất kể là kiếp trước hay hiện tại, cậu vẫn hướng tới cuộc sống kiểu này.

Kỳ thực H thị chơi rất vui, thế nhưng Lâm Thục Ý càng yêu thích cuộc sống bình thản ấm ở S thị hơn.

Thẩm Phục làm sao lại không thấy được, hắn quyết định, đợi đến tiệm cơm Tây Tần sửa xong rồi, hắn sẽ trùng tu lại ngôi nhà của bọn họ, sau đó sẽ cùng Lâm Thục Ý ở nơi này, muốn đi H thị thì ở H thị hắn cũng có nhà ở, còn có công việc thì phải làm phiền Anna vất vả một chuyến.

Xe còn cách xa cửa nhà, đã thấy Lão Dương Đầu đứng chờ ở cửa.

Cửa xe vừa mở ra, Lâm Thục Ý liền đi lên trước ôm Lão Dương Đầu một chút.

"Ông nội, chúng cháu về rồi"

Lão Dương Đầu vỗ vỗ vai Lâm Thục Ý

"Nhanh chóng vào nhà rửa tay rồi ăn cơm, ông mới vừa đem món ăn xào chín rồi, đúng lúc các cháu về đến nơi.”

Thẩm Phục cũng xuống xe cùng Lão Dương Đầu chào hỏi, sau đó đem đồ vật tràn đầy trong cốp sau giống như trước khi đi, mang ra ngoài.

Lão Dương Đầu vừa nhìn, còn tưởng rằng đồ vật bọn họ mang đi đều vô dụng.

"Tiểu Phục, các cháu không về nhà cháu sao?"

Thẩm Phục lắc đầu một cái.

"Không đi, bất quá đồ ông tặng, thời điểm ông nội cháu đến, đã đưa cho ông mang về rồi ạ, ông nội nói ông rất thích.”

Lão Dương Đầu nguyên bản không có ý định hỏi, chỉ nghĩ không lấy không sao, nghe Thẩm Phục vừa nói như thế vẫn là có chút ngượng ngùng,

"Đừng khách khí, cũng không phải thứ gì đáng tiền, chỉ là chút đặc sản quê nhà mà thôi, ông nội cháu yêu thích là tốt rồi, yêu thích là tốt rồi."

Nghĩ lại hỏi Thẩm Phục.

“Vật đã đều đưa rồi, sao bây giờ lại còn nhiều đồ vậy?”

Thẩm Phục dương dương tự đắc cầm hộp trong tay, nhìn một chút Lâm Thục Ý,

"Đều là Tiểu Ý mua đồ cho ông.”

"Mua cho ông, sao lại mua nhiều như thế làm gì, ông cũng không trẻ con còn bị đồ ăn vặt dụ dỗ sao."

Ông nghĩ đến những thứ đó bên trong hơn nửa đều là đồ ăn, cũng thật giống phong cách của Lâm Thục Ý.

"Đều là đồ ăn rất ngon, ông nội nếm thử đi ạ."

Nói xong cũng tới giúp Thẩm Phục cầm mấy thứ, đi vào trong sân đi.

"Anh Tiểu Ý, anh Tiểu Phục, các anh trở lại rồi ạ, em nhớ các anh muốn chết, có mang cho em đồ ăn ngon không?”

Tiểu Uyển từ trong nhà chạy đến, Lâm Thục Ý lúc này mới nhìn vào trong nhà, không chỉ có một mình Tiểu Uyển, còn có bà nội Tiểu Uyển, ba mẹ Tiểu Uyển, đều ngồi cùng một chỗ, chờ bọn hắn trở về ăn cơm.

Tiểu Ý vỗ vỗ đầu Tiểu Uyển đầu, rõ ràng chỉ so với Tiểu Uyển lớn hơn một tuổi, lại rỏ ra như người lớn tuổi

"Ừ, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon."

Cùng mọi người trong nhà chào hỏi xong, Thẩm Phục cùng Lão Dương Đầu mới lấy xong đồ vật tiến vào.

"Tốt rồi, mọi người đều đến đông đủ, ăn cơm thôi!"

Cơm nước xong hai người cũng không vội vã về nhà, mà là cùng đi xem tiệm cơm Tây Tần.

Quả thực đã hoàn toàn khác nhau.

Từ bên ngoài xem là kiến trúc kiểu cũ rất nhiều năm về trước, so với mấy căn nhà xung quanh mấy, lại nổi bật nhất, hàng rào vây xung quanh, phía trước là cửa gỗ, biển hiệu bên trên vẫn còn trống, đợi đến khi khai trương mới có thể treo lên, bên trong là cái sân nho nhỏ, sân không lớn, được lát gạch ngói xanh biếc, phong cách cổ điển, gạch xanh ở giữa đỡ lấy một cái giá thật dài, Lâm Thục Ý dự định ở hai bên sẽ trồng vào mấy cây cây nho, sau đó dây leo sẽ thuận thế, lan tràn đến phía trước tiệm, thời điểm đó cây nho chín, lá cây từ bên trong rơi xuống, không chỉ có thể nhìn còn có cảm giác muốn ăn

Mặt sau chính là đại sảnh tiệm cơm Tây Tần, hai tầng trên dưới đều được thiết kế cổ kính, dùng gỗ nguyên cây chưa xẻ, có nước sơn đánh véc ni, có nước sơn màu đỏ, màu sắc nước sơn đan xen kết hợp vào nhau, khiến toàn bộ bên trong đại sảnh vừa có nét cổ điển lại vừa có nét hiện đại đặc sắc.

Lầu hai, được chia thành nhiều phòng nhỏ được trang trí tinh mỹ, mỗi kiến trúc trong mỗi phòng lại có phong cách khác nhau. Nếu là tư gia quán, không chỉ món ăn có đặc sắc, mà trang trí cũng phải đặc sắc mới tốt, mà lầu hai của tiệm cơm Tây Tần chính là có nét nổi bật rất riêng bởi vì kiến trúc đều là do Lâm Thục Ý lấy từ Đại Yến.

Bởi vì cũng sắp hoàn thành, cho nên trang trí bên trong đã có thể nhìn ra cái đại khái, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục bọn họ đi ở phía trước, kiến trúc sư theo ở phía sau, miệng lưỡi lưu loát giới thiệu, bởi vì thiết kế trang trí lầu hai, đều đa phần là lấy ý tưởng của Lâm Thục Ý, cho nên kiến trúc sư không ngừng mà khen Lâm Thục Ý nhiều lần, Lâm Thục Ý ngược lại cảm thấy không có gì, Thẩm Phục lại có chút khó chịu.

Lâm Thục Ý được khen khiến cậu thật cao hứng, kiến trúc sư kia vẫn luôn hai mắt sáng lên nhìn Lâm Thục Ý chuyện này quả thực khiến Thẩm Phục khó chịu.

Bất quá coi như là vậy, Thẩm Phục quả thật cũng không phải không thừa nhận Lâm Thục Ý về phương diện kiến trúc này có thiên phú, cứ việc tiệm cơm Tây Tần sắp sửa xong rồi, tuy bên trong vẫn chưa bố trí bàn ghế, bất quá Thẩm Phục nghĩ với kiến trúc này nhất định sẽ khiến khách tiến vào thấy kinh diễm.

Vị trí tiệm cơm Tây Tần không đặc biệt, nhưng lại đặc biệt là do càn khôn bên trong thiết kế, lúc mới bắt đầu không nghĩ sẽ duy trì ý tưởng của Lâm Thục Ý, nhưng hiện tại Thẩm Phục cảm thấy quán ăn này nhất định sẽ buôn bán thịnh vượng.

Hết chương 53.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.