Lão Dương Đầu nguyên bản sợ Thẩm lão gia tử bọn họ đến nơi này ngủ không quen, lại không nghĩ Thẩm lão gia tử không có chút nào khó ngủ, nằm trên giường gỗ ngủ một giấc đến hừng đông, sáng sớm thời điểm ông dậy, trong sân vẫn chưa có người nào, ông dậy sớm quen rồi, lại lo lắng bọn họ ngủ không tốt, cho nên đặc biệt dậy sớm một chút.
Ông thức dậy được một lát, Lâm Thục Ý cũng tới đây.
Thấy tất cả mọi người còn ngủ, cậu nhỏ giọng gọi Lão Dương Đầu vào nhà bếp.
"Ông nội sao lại dậy sớm vậy ạ?
Lão Dương Đầu xoa tay cười cười
“Đây không phải lo lắng bọn họ ngủ chỗ này không quen sao.”
Lâm Thục Ý nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ vai Lão Dương Đầu
"Không có chuyện gì, ông nội không cần sốt sắng."
Lão Dương Đầu vung vung tay.
“Không phải là có lo lắng hay không, nguyên lai lúc trước cũng có một chút, ông sợ ông làm không tốt sẽ liên lụy đến ấn tượng của bọn họ với cháu. Bây giờ nhìn, người nhà họ đều là người hiểu lễ nghĩa, ông cũng yên lòng không cần khẩn trương nữa, nếu không người ta lần thứ nhất đến đây chung quy nếu không tiếp đãi tốt, sợ cũng không được.”
Lâm Thục Ý tâm lý ấm áp.
"Ông nội, ông đi nấu cháo đi ạ, cháu mang Thẩm Phục ra ngoài mua đồ sớm một chút, bây giờ khí trời cũng lạnh, trong nhà bắt tay vào làm không tiện."
Lão Dương Đầu đáp lại, đi vào phòng bếp nấu cháo.
Lâm Thục Ý đi gọi Thẩm Phục vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ, cùng cậu đi mua đồ.
Bọn họ chân trước mới vừa đi, lúc sau mấy người Thẩm lão gia tử cũng đã thức dậy.
Rửa mặt sau đó hỏi Lão Dương Đầu.
"Tiểu Phục bọn nó chưa dậy sao?
Lão Dương Đầu đem gạo vào nồi, cười híp mắt đưa một chén nước cho Thẩm lão gia tử
“Dậy rồi, bọn nó đi ra ngoài mua đồ ăn, nói là sợ khí trời lạnh bắt tay vào làm không tiện.”
Thẩm lão gia tử cũng cười rộ lên.
"Lời này nhất định là Tiểu Ý đứa nhỏ này nói, đứa bé này so với thằng nhãi con nhà tôi hiểu chuyện nhiều lắm
"Đâu có, Tiểu Phục cũng rất hiểu chuyện, ở đây giúp thời điểm bận rộn cũng rất nghe lời Tiểu Ý nói."
Lời này nói ra, Lão Dương Đầu mới phản ứng được, nhìn mặt Thẩm lão gia tử một chút, sợ chính mình nói lời này khiến Thẩm lão gia tử không cao hứng, bất quá Thẩm lão gia tử thoạt nhìn ngược lại không hề có một chút không cao hứng, trái lại cười nóim
"Ở Thẩm gia này, vợ quản nghiêm đã thành thói quen rồi một đời truyền một đời, bất quá nghe lời vợ nói cũng nói không mất mặt!"
Thẩm lão gia tử thật lòng coi Lâm Thục Ý là cháu dâu Thẩm gia, một câu nói ra từ "vợ", Lão Dương Đầu cũng có chút biệt nữu bất quá nghĩ đến điều này cũng bằng với việc Thẩm gia là thật tâm tiếp nhận Lâm Thục Ý, Lão Dương Đầu liền cảm thấy cao hứng, Thẩm lão gia tử so với ông tuổi tác lớn hơn, tư tưởng so với ông mở ra nhiều lắm, đối với việc của Thẩm Phục Lâm Thục Ý chuyện của hai người cũng chấp nhận như vậy, ngược lại là chính ông nên học nhiều một ít.
Thẩm lão gia tử nói hồi lâu, mới bưng lên chén nước Lão Dương Đầu đưa cho uống một hớp.
Uống một hớp xuống lập tức nheo mắt lại.
"Đây là nước gì, mùi vị uống ngon như vậy?
Hương vị thơm ngát thấm ngọt, trực tiếp thấm vào đầu lưỡi, sau đó ấm áp lướt qua cuống họng, uống ngon hết sức.
Thẩm lão gia tử giơ chén lên nhìn một chút, lúc này mới chú ý tới, nước này không có màu sắc, đưa lên mũi ngửi truyền đến một mùi thơm chua ngọt, bất quá trong cốc ngược lại là không nhìn thấy có thứ gì.
Lão Dương Đầu quay đầu lại liếc mắt nhìn, cười nói,
“Chanh ngâm đường phèn, giúp kiện tỳ tiêu đờm, tôi rất thích uống, ngày đông này luôn làm một bình uống dần, nếu Thẩm lão ca yêu thích, tôi còn có một bình lớn đó, đem về mà uống.”
Thẩm lão gia tử ở nhà rất thích uống trà, ngược lại rất uống đồ ngọt, dưới cái nhìn của ông, bên ngoài bán đồ uống này đó không phải chất phụ gia thì cũng có đường hoá học, quá ngọt, nửa điểm mùi vị thuần khiết đều không có, lần thứ nhất uống nước chanh ngâm đường phèn này, ngược lại cảm thấy tuy có vị ngọt nhưng lại không giống đồ uống kia, uống ngon hơn nhiều lắm.
"Ba, chú Dương, hai người đang làm gì đấy ạ? Con làm sao ngửi thấy mùi vị của nước chanh.”
Mẹ Thẩm mới vừa rửa mặt xong, thấy hai người bọn họ ở đây tán gẫu, cũng lại gần tiếp chuyện.
Thẩm lão gia tử cười to,
“Mũi của con thực sự rất thính, ba vừa mới uống một hớp, Lệ Vân con lại đây uống thử xem”
"Bọn họ đều nói cái này giúp làm đẹp, dưỡng nhan sắc, con chính mình làm qua một lần, không quá thành công, uống có chút khổ, sau đó ở bên ngoài mua qua mấy lần, nhưng lại quá ngọt, ngược lại hương vị nguyên chất vẫn chưa uống qua.”
Lão Dương Đầu đi đến chỗ tủ bát lấy hai cốc xuống dưới, lại đến phía trên tủ lạnh, lấy cái bình đất nung xuống.
Mẹ Thẩm nhìn bình đất nung, ngạc nhiên nói
"Cháu đã nhiều năm chưa từng thấy loại bình đất nung này, chú Dương, chú làm sao lại có?”
Lão Dương Đầu cười cười,
"Bình đất này, chú dùng đã nhiều năm rồi, trước đây hay dùng để đựng đồ, chú dùng quen loại này rồi, bọn họ mua mấy đồ hộp hiện đại này nọ chú dùng không quen, thấy cái bình này vẫn tốt, cũng không nỡ vất đi.”
Mặc dù là bình đất nung niên đại xa xưa, bất quá lại rửa rất sạch sẽ, dùng như vậy bình đất để đựng nước chanh, cách trở không khí, chính là tác dụng so với đồ hộp trong siêu thị đắt tiền tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa không có chất hóa học chất lượng bảo quản sẽ lâu hơn nhiều.
Nắp bình đất vừa mở ra quả chanh chua và đường phèn ngọt hỗn hợp trộn lại cùng nhau, hương vị đều phả vào mặt, mẹ Thẩm nhìn đến trợn cả mắt lên,
"Chính là cái vị này! Chính là cái vị này! Cháu lần thứ nhất không biết ở nơi nào đã uống chính là thứ mùi này, sau đó tìm khắp nơi mua mà vẫn không mua được đúng hương vị này.”
Lão Dương Đầu lấy cái muôi dài, múc hai quả chanh, thả vào trong cốc, dùng nước sôi rót vào, hương vị thơm ngọt xông ra, biến thành hơi nước, thấm vào trong không khí.
"Cái này không thể ngâm lâu nhiều nhất nửa tháng sẽ uống hết, cho nên tôi cũng không làm nhiều, nếu các người yêu thích liền lấy đi uống, cũng không phải đồ vật gì quý báu, bất quá mẹ của Tiểu Phục nói đúng, cái này không chỉ thanh phổi khỏi ho, nghe đâu còn làm đẹp, dưỡng nhan, phụ nữ uống là tốt nhất."
Ba người cười cười nói nói một hồi, ba Thẩm ba tiến vào, lúc uống quả chanh hầm đường phèn, cũng là khen không dứt.
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý hai người đi mua đồ ăn sáng, chọn đồ ăn khẩu vị mặn cho Thẩm lão gia tử, chọn cho Lâm Thục Ý đồ có khẩu vị ngọt, tách ra xếp vào vài cái cái túi nhỏ, đủ loại kiểu dáng, sau đó mới đi về nhà.
Lúc trở về, bốn người đều đứng ở bên cạnh nhà bếp, tâm sự nói gì đó, bộ dạng đều rất vui vẻ.
Thẩm lão gia tử thậm chí vén tay áo lên giúp Lão Dương Đầu nấu đồ ăn, Thẩm Phục nhìn thấy đều trợn mắt lên, đừng nói là bọn họ, chính là bạn thân tối ngày giao hảo Văn lão gia tử, cũng rất ít thấy Thẩm lão gia tử tự mình giúp đỡ như vậy, bởi vậy có thể thấy được hai người hiện tại quan hệ thật tốt,bất quá Văn lão gia tử từ trước tới nay cũng sẽ không làm này đó.
Lâm Thục Ý khóe miệng hơi vểnh lên, xem bộ dáng là bởi vì một màn này cho nên tâm tình vô cùng tốt.
Vợ của mình vui, mình cũng vui, Thẩm Phục nhìn thấy Lâm Thục Ý cao hứng như thế,mọi người nửa điểm hiềm khích đều không có, vui mừng…..sờ tay lên eo của Lâm Thục Ý.
Nỗ lực trước công chúng, ân ân ái ái.
"Chúng con đã trở lại rồi ạ!"
Lúc mọi người quay đầu nhìn, Lâm Thục Ý một bên nắm hông thịt mềm mềm của Thẩm Phục, một bên cười nói với mọi người
“Đồ ăn sáng cũng mua về rồi ạ, mọi người thừa dịp còn nóng thì ăn đi.”
Thẩm Phục tay còn ở bên hông của Lâm Thục Ý, muốn đáp không đáp thoạt nhìn rất kỳ quái, mà biểu tình Thẩm Phục trên mặt lại càng kỳ quái hơn, cắn răng miễn cưỡng cùng mọi người cười chào hỏi
"Đúng ạ, sớm, nhanh, thừa dịp, còn nóng ăn.”
Chờ mọi người đều vào phòng, Lâm Thục Ý mới rốt cục buông tay ra, Thẩm Phục mặt mũi trắng bệch.
Lâm Thục Ý kỳ thực căn bản cũng không có dùng sức, bất quá là cảm thấy được Thẩm Phục ngay trước mặt trưởng bối dáng dấp như vậy có mất thể thống mà thôi, trên tay kỳ thực căn bản là không có dùng khí lực gì, đang định quay đầu giáo huấn Thẩm Phục, liền thấy Thẩm Phục che eo, sắc mặt trắng bệch.
"Tôi, tôi không có dùng sức mà?!"
Thẩm Phục không nói lời nào, chỉ che eo một bộ dạng đau quá.
Lâm Thục Ý lúc này mới có chút hoảng rồi, cũng không nhìn hai người còn đứng ở giữa sân, có người thấy được hay không, đưa tay vén áo Thẩm Phục lên.
"Tôi xem một chút, có phải là không cẩn thận dùng lực quá mạnh không.?"
Thẩm Phục rốt cục đứng thẳng người, tùy ý để cậu vén áo lông bên trong lên.
Áo lông nhấc lên, lộ ra cơ bụng sáu múi rõ ràng, một chút xíu vết tích đều không có.
"Em còn như vậy anh thật sự nắm giữ không được đâu."
Thẩm Phục rốt cục tại đỉnh đầu Lâm Thục Ý lộ ra ý tứ hàm xúc rõ ràng cười xấu xa.
Đùa được rồi muốn nhân cơ hội đem Lâm Thục Ý kéo vào trong lồng ngực Thẩm Phục lại tính sai, bởi vì Lâm Thục Ý biết đến hắn là đang đùa, buồn bực nghiêm túc vừa tàn nhẫn nắm thịt bụng của Thẩm Phục, sau đó xoay 180 độ, rõ ràng rất mạnh.
Thẩm Phục cả người cũng không tốt.
Mới vừa Lâm Thục Ý nhéo hắn, giống như đang câu dẫn hắn, mới để cho hắn nổi lên tâm tư đùa cợt, ai biết được lại thành chuyển đá nện lên chân chính mình.
Mà hai người còn đang trong bộ dạng này, hắn lại không được kêu to, chỉ có thể rên một tiếng, đem đau đớn nuốt vào trong bụng.
Lâm Thục Ý thả tay, híp mắt nhìn hắn.
"Bây giờ còn nắm giữ được không?"
Thẩm Phục:... tâm lý đau khổ.
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Thẩm Phục khó chịu, đi bưng đồ ăn sáng lên cho mọi người.
Lâm Thục Ý nhìn Thẩm Phục lấy tay tại bên hông xoa nhẹ hai cái, không khỏi đau lòng, có phải là ra tay có chút quá nặng không.
Nhưng mà, Lâm Thục Ý đau lòng vẫn không có kéo dài đến mười phút, liền bị Thẩm Phục ôm lên đặt ở cửa phòng bếp, ăn đậu hũ.
Cậu hai tay đều bưng đồ ăn sáng, run đến cơ hồ muốn ném xuống lòng đất, Thẩm Phục mút vào môi cậu, sau khi động tác rốt cục đình chỉ, nhìn môi đỏ của cậu cười nói.
"Em nhéo anh đau quá, bây giờ anh lấy lại một phần mười.”
Lâm Thục Ý chỉ muốn đập nột cái lên đầu hắn.
Thẩm Phục thưởng thức kiệt tác của mình một lúc lâu, cuối cùng giúp Lâm Thục Ý bưng lên trên tay ăn sáng đi trước.
Lâm Thục Ý sau khi vào cửa, mặt cũng không dám nâng lên.
Kết quả cuối cùng vẫn là bị Lão Dương Đầu không cẩn thận phát hiện.
"Tiểu Ý, miệng của cháu làm sao đỏ như vậy? Có phải đồ ăn sáng nay ông thả nhiều ớt quá không?”
Thẩm lão gia tử ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, ho khan một tiếng cúi đầu.
Ba Thẩm mẹ Thẩm đồng thời ngẩng đầu nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, lại đồng thời ho khan một tiếng cúi đầu.
Thẩm Phục ngẩng đầu nhìn ánh mắt mọi người, khóe miệng cười sắp nhếch đến tận trời, sau đó ho khan một tiếng nghiêm trang nói hưu nói vượn.
"Dạ, hôm nay đồ ăn sáng thật là cay."
Chỉ thả một chút xíu quả ớt thôi mà, Lão Dương Đầu không rõ cảm thấy oai lệ.