Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 12: Quỳ lạy



Chu Mậu Thành hoàn toàn không biết giữa Lâm Vị Hi cùng Cố Trình Diệu có sự khác thường. hiện tại hắn còn nhiệt tình lôi kéo Cố Trình Diệu, kể cho Cố Trình Diệu nghe thân thể Lâm Vị Hi mảnh mai như thế nào, dọc theo con đường này cần người khác chăm sóc chu đáo như thế nào. Yến vương vì nàng mà mời tới đại phu trong mười dặm xung quanh, càng cẩn thận quan tâm Lâm Vị Hi, đã đặc biệt vào thành tự mình chọn một nha hoàn cho nàng.

Cố Trình Diệu nghe đến đó rất giật mình: " Phụ thân tự mình chọn lựa nha hoàn?"

"Đúng thế." Chu Mậu Thành hơi phức tạp, đừng nói là Cố Trình Diệu, cho dù là thuộc hạ hầu lâu năm bên cạnh Yến vương như hắn, khi nhìn thấy tình cảnh đó cũng cảm thấy không thể tin được.

Cố Trình Diệu quay đầu lại nhìn Lâm Vị Hi, không giống như lần đầu tiên nhìn nàng, lần này ánh mắt phức tạp hơn rất nhiều. Lâm Vị Hi không sợ ánh mắt đánh giá hay dò xét của người khác, nàng ngược lại càng để ý một chuyện khác, sao nàng cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Cố Trình Diệu có một chút ước ao thoáng qua là sao?

Bất chợt Lâm Vị Hi nghĩ đến, đúng rồi, Cố Trình Diệu tuy là con trai độc nhất của Yến vương, nhưng thời gian ở cùng Yến vương cũng không nhiều. Nửa đời của Yến vương đều trên lưng ngựa, nam chinh bắc chiến, chiến tích nhiều đến nổi trẻ con ở đầu phố cũng có thể kể được vài câu, do vậy thời gian ở tại Yến vương phủ cũng không nhiều, mà thời gian dành cho Cố Trình Diệu lại càng ít.

Chu Mậu Thành thấy vẻ mặt Cố Trình Diệu trầm xuống, nghĩ lại thì hiểu, thầm thở dài trong lòng, ra vẻ thoải mái mà nói: "Loạn lạc ở mọi nơi đã dẹp xong, về sau nếu có việc gì cũng không cần vương gia ra tay. Vương gia về kinh thành lần này, chắc hẳn có thể yên tâm ở lại một đoạn thời gian dài."

Tiên đế lúc lâm chung uỷ thác, mà hoàng đế còn nhỏ, ở kinh thành cũng không thể không có người canh giữ. Nếu không phải lần trước bộ lạc ở tây bắc phản loạn rất nghiêm trọng, triều đình cần nhanh chóng bình định phản loạn để trấn nhiếp bốn phương, thì Yến vương cũng không cần đích thân cầm quân xuất chinh. Tuy nhiên sự việc xảy ra lần này ở bộ lạc Đóa Khoát Lạt Dịch truyền đi, chắc chắn mộtthời gian dài sau đó, sẽ không còn ai dám khiêu chiến Yến vương cùng uy quyền của triều đình nữa.

Cố Trình Diệu nghĩ tới đây cũng nhẹ nhàng thở ra, có thể có được một thời gian dài như vậy cùng phụ thân ở chung một chỗ, thật sự là quá hiếm có.

Cao Nhiên đã giải quyết xong sự vụ, nàng ta trở về có chút vội vàng, lúc nàng ta nhìn thấy Cố Trình Diệu đứng ở trong sân, mà cách đó không xa là Lâm Vị Hi đang đứng đó, đôi mắt Cao Nhiên chợt nheo lại.

Cao Nhiên cười nhẹ, khẽ nhún gối thỉnh an Cố Trình Diệu, sau đó tự nhiên đứng bên cạnh Cố Trình Diệu, tư thế của một nữ chủ nhân. Lâm Vị Hi nhìn thấy thế thì thầm cười nhạo, trong lòng nàng cực kì khinh thường, trên mặt khó tránh khỏi mang theo chút lãnh đạm.

Chu Mậu Thành đến đây cùng với Cố Trình Diệu, hắn đến chủ yếu là vì Lâm Vị Hi, bây giờ người đã nhìn thấy, mà thế tử phi cũng quay về rồi, Chu Mậu Thành là một ngoại nam không nên tiếp tục ở tại trạch viện của phủ Yến vương, lập tức liền cáo từ.

Sau khi Chu Mậu Thành đi, trong viện chỉ còn lại ba người bọn họ, chẳng biết tại sao, đám hạ nhân đột nhiên cảm thấy một loại không khí đè nén áp bức.

Kỳ quái, thế tử và thế tử phi phu thê tình thâm, Lâm cô nương mặc dù là người ngoài, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tới vương phủ, cũng không phải là có thù hận gì với nhau, làm sao bầu không khí lại đột nhiên căng thẳng như vậy?

Vẫn là Cố Trình Diệu lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị này. hắn là nam tử, mà hôm nay Yến vương vào kinh, bên ngoài có việc cần hắn ra mặt, Cố Trình Diệu đưa các nữ quyến vào nhà, sau đó thì đi về phía tiền viện. Cao Nhiên để lại khách ở đó, bước nhanh đuổi theo. Lâm Vị Hi nhìn qua cửa sổ có rèm, thấy Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên thấp giọng nói chuyện, hai người đứng rất gần, thì thầm với nhau. Cao Nhiên từ đầu đến cuối đều ôn nhu dịu dàng nhìn Cố Trình Diệu, lúc gần đi, còn đưa tay phủi nhẹbụi trên vai Cố Trình Diệu.

Lâm Vị Hi nhìn mà thấy gai mắt, lúc nàng còn sống đối với trên dưới phủ Yến vương quản lý cực nghiêm. Trong vương phủ bất kể là phòng nào cũng đều được quét dọn mỗi ngày. Cố Trình Diệu đitrong phủ có thể dính phải bụi gì? Cho dù hôm nay có một trận gió đến, trên vai áo Cố Trình Diệu dính phải tro bụi. Chẳng lẽ hạ nhân phía sau hắn đều không có tay hay sao mà còn cần Cao Nhiên phải phủi bụi?

Lâm Vị Hi thầm bĩu môi. Hừ! Làm ra vẻ! thật sự thấy buồn nôn mà! Lâm Vị Hi thầm hối hận không thôi, lẽ ra nàng không nên bị uy nghiêm của Yến vương áp bức mà đồng ý đến Yến vương phủ. Nếu phải xem cảnh này thời gian dài, không phải nàng sẽ bị đôi tiện nhân này làm tức chết sao.

Cũng may Cố Trình Diệu là nam tử thế gia. Bây giờ vẫn không quen thân mật quá mức với thê tử. hắncảm kích nhìn Cao Nhiên một chút, lại thấp giọng dặn dò gì đó, rồi nhanh chân đi ra ngoài.

Lúc này hình như Cao Nhiên mới nhớ tới trong phòng còn có một người khách, nàng đi đến gian phòng giữa, gương mặt ửng đỏ, đúng kiểu nàng dâu mới gả thẹn thùng: "Để Lâm cô nương chê cười rồi."

Lâm Vị Hi phối hợp cười hai tiếng, trong lòng lại khinh bỉ không thôi.

Thời gian còn lại, Lâm Vị Hi ngồi tại phòng khách tráng lệ của phủ Yến vương, thỉnh thoảng nghe Cao Nhiên giống như vô tình khoe khoang vương phủ hiển quý, nhà mẹ đẻ là anh quốc công quyền thế, cùng với Cố Trình Diệu phu thê tình thâm như thế nào. Nếu không phải lúc đó bên ngoài truyền đến tin Yến vương hồi phủ, Lâm Vị Hi suýt nữa muốn bỏ về.

Cố Huy Ngạn mới vừa vào kinh thì đã bị thái giám đưa vào trong cung, gặp qua hoàng đế cùng Tiền thái hậu, trấn an hai mẹ con nhà này rồi mới thuận lợi xuất cung. Cho tới bây giờ khi hắn đứng trước phủ đệ nhà mình, trên người vẫn mang theo một thân bụi bặm.

Từ lúc Cố Huy Ngạn vào cửa, cả tòa Yến vương phủ rõ ràng như sống lại, những người hầu ở trước viện hay hậu viện, không cần biết đang làm công việc gì, cũng đều bỏ xuống chạy ào ra nghênh đón, vừa mừng rỡ lại kính sợ kêu lên: "Vương gia đã trở về!"

Yến vương trở về, ba năm xa cách, vương phủ to lớn cuối cùng đã đợi được chủ nhân chân chính.

Nội viện cũng nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài, Cao Nhiên vội vàng đứng lên, vô tình lộ ra thái độ khẩn trương: "Yến vương đã trở về rồi? Đào ma ma, bà nhìn ta xem đã hoàn hảo chưa?"

Cao Nhiên cùng nha hoàn của nàng ta bắt đầu bối rối. Lâm Vị Hi ở đằng sau không để ý đến những người kia, chậm rãi đứng dậy nhìn về hướng cửa, thấy người tới, nàng nhún gối hành lễ vạn phúc đúng tiêu chuẩn: "Yến vương điện hạ."

Cao Nhiên nghe được tiếng nói, cũng nhanh chóng chạy ra hành lễ. Cố Huy Ngạn đang hỏi chuyện Cố Trình Diệu, nghe được âm thanh quen thuộc, hắn dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Vị Hi: " Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Lâm Vị Hi bị hỏi đến bối rối: "không phải ngài nhất định muốn dẫn ta tới vương phủ sao?"

Sắc mặt Cố Trình Diệu với hạ nhân vương phủ ở phía sau thay đổi, đang muốn lên tiếng, lại nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ của Cố Huy Ngạn: "Ta hỏi ngươi vì sao lại không đi nghỉ ngơi. đã sắp xếp người đưa ngươi trở về rồi, tại sao còn để ngươi đứng ở chỗ này?"

Hóa ra là nàng hiểu nhầm rồi, Lâm Vị Hi không đợi Cố Huy Ngạn lên tiếng liền ngồi dậy, không để ý lắm nói: "Ta chờ thỉnh an ngài rồi về."

"nói thật."

"thật ra là ta không biết mình sẽ ở chỗ nào, ngài không lên tiếng, ta nào dám đi loạn đâu."

Cố Huy Ngạn mới từ trong cung ra, khí thế đều bình thản tự nhiên nhưng uy thế của Yến vương cũng không phải trò đùa. Thậm chí đến Cố Trình Diệu gặp cũng kính sợ, toàn tâm thần phục. Thế nhưng đến lượt Lâm Vị Hi thì mới chỉ nói hai câu đã làm cho Cố Huy Ngạn nổi lên ý cười. Cố Huy Ngạn buồn cười nhìn nàng: "Mồm mép ba hoa. Thân thể ngươi vẫn yếu cần phải tĩnh dưỡng, Tĩnh Đạm viên thích hợp nhất, người đem đồ vật mang đến đó đi."

Tĩnh Đạm viên? Lâm Vị Hi biết rõ ràng đối với cấu trúc trong phủ Yến vương này như lòng bàn tay, nàng cười cười, lập tức hành lễ với Cố Huy Ngạn: "Cảm tạ Yến vương."

Cao Nhiên vội vàng đi ra nghênh tiếp Cố Huy Ngạn, bởi vì nàng ta tự tạo cho mình vê bề ngoài hiền lương dịu dàng hào phóng, nên Cố Huy Ngạn chưa nói tới, nàng ta vẫn một mực duy trì dáng vẻ cúi đầu. Thế nhưng ai có thể nghĩ tới Yến vương danh chấn thiên hạ vẫn không coi ai ra gì lại cùng một tiểu cô nương nói những chuyện sinh hoạt thường ngày vặt vãnh như thế này, không có chút nào so đo làm như vậy sẽ mất thân phận. Cao Nhiên nhịn không được ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lướt qua phía trước, phát hiện trong mắt Cố Trình Diệu cũng mang theo sự kinh ngạc rõ ràng. Hiển nhiên, Yến vương cũng không phải là một người hiền hoà dễ nói chuyện. Cả nhà nhìn thấy hắn thì thở mạnh cũng không dám, chứ đừng nói đến chống đối. Nhưng mà lời nói vừa rồi của Lâm Vị Hi, đối với quy tắc được ngầm thừa nhạn kia của phủ Yến vương phủ, đã là đại bất kính.

Cao Nhiên thầm ganh tị, Tĩnh Đạm viên kia nàng ta sớm xem trọng, dự định về sau sẽ để cho con trai mình. Tĩnh Đạm viên xây đối xứng với sân viện dành cho thế tử của Cố Trình Diệu, ý nghĩa như thế nào thì không cần nói cũng biết. Chỉ bởi vì phủ Yến vương người ít, lúc này mới để đó không dùng tới mà thôi. Lâm Vị Hi chỉ là một bé gái mồ côi sống nhờ tại vương phủ, dựa vào cái gì mà được ở đó?

Cố Huy Ngạn lúc này mới nhìn đến những người khác, hắn nhìn lướt qua, cất bước đi vào chính đường, giọng điệu bình thản nói một câu: "Đều đứng lên đi."

Cao Nhiên lúc này mới ngồi dậy, chỉ là vừa đối mặt, Cao Nhiên liền cảm nhận được áp lực khó tả. Cuối cùng nàng ta cũng ý thức được, hiểu biết của nàng ta đối với hào môn thế gia chân chính vẫn là quá nông cạn. Yến vương tuyệt đối không phải là những người nhà giàu có mà kiếp trước nàng ta được chứng kiến.

Thậm chí bản thân Yến vương cũng là con em nhà quyền quý, chẳng qua là hắn đem vinh quang của nhà mình phát triển gấp nhiều lần mà thôi. Nếu như trước đó Cao Nhiên còn tràn đầy lòng tin với chính mình. Nhưng bây giờ thì nàng ta lại chần chừ, nếu Yến vương không hài lòng về xuất thân của nàng ta... Nàng ta cố gắng quản gia, cố gắng thể hiện mình, thì có hiệu quả thật sao?

Sau khi Cố Huy Ngạn xuất hiện, rõ ràng hắn không lộ ra vẻ lạnh lùng hung ác, nhưng trong ngoài cả sảnh đường đều nín thở, kính sợ không thôi. hắn nhìn Lâm Vị Hi, hỏi: "Mấy người các ngươi đều gặp gỡ nhau rồi?"

"Vâng." nói chuyện chính là Cố Trình Diệu, hắn ta tiến lên một bước, đoan chính quỳ xuống trước mặt Cố Huy Ngạn, Cao Nhiên xem xét, cũng tranh thủ thời gian quỳ theo.

"Nhi tử bất hiếu, bái kiến phụ thân."

Cố Trình Diệu quỳ thật sâu, đem cái trán chạm trên mặt đất, Cao Hi cũng quỳ theo. Lâm Vị Hi khẽ nghiêng người, tránh vợ chồng Cố Trình Diệu làm lễ. Nhưng là cùng lúc đó, trong lòng Lâm Vị Hi lại dâng lên cảm giác vui vẻ quỷ dị. Mặc dù cái quỳ này cũng không phải là hướng về phía nàng, nhưng hiện tại Lâm Vị Hi đứng đấy, mà lúc này Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên đều quỳ, như thế này thôi cũng đủ làm Lâm Vị Hi vui như mở cờ trong lòng..

Ván đã đóng thuyền, Cố Huy Ngạn cuối cùng cũng không làm khó Cố Trình Diệu cùng con dâu mới tục cưới, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn bọn họ một hồi, liền ra hiệu cho bọn họ bắt đầu. Cao Nhiên nghe xong thì mừng lắm, nha hoàn của nàng ta lập tức nâng khay trà đến, nàng ta bưng chén trà, hai tay nâng quá trán, cung kính nói: "Con dâu kính trà cho phụ thân."

Cố Huy Ngạn nhận lấy, mở nắp tách trà, chỉ là ra hiệu một chút liền đặt trên mặt bàn, cũng không có ý định uống trà. Nhưng như thế đối với Cao Nhiên cũng là đủ rồi, nàng ta dập đầu với Cố Huy Ngạn, sau đó thì nha hoàn hồi môn đỡ người đứng lên.

Lâm Vị Hi đứng ở một bên xem toàn bộ quá trình, trong nội tâm nàng cười lạnh không thôi. Bỗng nhiên nghe được Cố Huy Ngạn gọi tên nàng: "Ngươi vốn đang bệnh, ở bên ngoài quá lâu cũng không tốt, trở về nghỉ ngơi đi."

Lâm Vị Hi đạt được mục đích, cũng không muốn ở lại chỗ này nhìn xem đôi "Kim đồng ngọc nữ" kia ồn ào. Nàng nhún gối cáo lui với Cố Huy Ngạn. Cố Huy Ngạn nhẹ gật đầu, hình như vẫn chưa yên tâm, lại thêm vào một câu: "Tĩnh Đạm viên từ lâu vẫn không có người ở, nếu có đồ đạc nào không dùng được thì cứ nói, không được tự mình chịu, nhớ chưa?"

Lâm Vị Hi "vâng" một tiếng, nhịn không được hỏi: "Yến vương, vậy còn rương của ta..."

Cố Huy Ngạn nhướng mày, không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía nàng. Lâm Vị Hi cười cười với Cố Huy Ngạn, rất không cần mặt mũi: "Ta đương nhiên không dám hoài nghi Yến vương điện hạ... Chỉ là đồ vật này, dù sao cầm trong tay rồi thì mới yên tâm hơn."

Cố Huy Ngạn thu hồi ánh mắt, vẫn không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt đã thấy ý cười: "không thiếu món đồ nào của ngươi đâu, đi đi."

Lâm Vị Hi lúc này mới hài lòng cáo từ. Hạ nhân vương phủ dẫn Lâm Vị Hi đi về hướng Tĩnh Đạm viên, trên mặt rất kinh hãi.

Lâm Vị Hi đột nhiên từ một nàng dâu bị bóc lột biến thân thành người thuộc giai cấp bóc lột có đặc quyền, trong lòng sảng khoái đến cỡ nào. Tĩnh Đạm viên quả nhiên không phụ vị trí ưu việt của nó, Lâm Vị Hi thư thái tắm rửa tẩy đi một thân bụi bặm, lại chợp mắt một giấc. Phía ngoài hạ nhân cẩn thận từng li từng tí tới bẩm báo: "Lâm cô nương, ngài tỉnh rồi sao?"

Người tới nghĩ là Lâm Vị Hi không biết nàng ta, thật ra Lâm Vị Hi rất rõ ràng. Lâm Vị Hi nhìn xem những nha hoàn cũ này trong vương phủ có thái độ hoàn toàn khác biệt, trong lòng châm chọc cười nhẹ mộttiếng: "Chuyện gì?"

"Tiền viện sắp khai yến, vương gia nói nếu như cô nương đã tỉnh, sai nô tỳ mời cô nương đến tiền viện dùng bữa."

Yến vương trở về, bữa tối tất nhiên không thể qua loa. Quần áo trang sức của Lâm Vị Hi đều đã ổn, cũng không cần thiết trang điểm, nàng đứng lên nói: "Ta đã biết, dẫn đường đi."

Chờ đến phòng lớn, tất cả mọi người đều nín thở đứng trang nghiêm, Cao Nhiên lại càng đứng hầu mộtbên, không được ngồi xuống. Lâm Vị Hi bình tĩnh hành lễ với Cố Huy Ngạn, lại thản nhiên ngồi xuống một bên, tư thế kia, quả thực giống như chính là một thành viên trong nhà này.

Lâm Vị Hi nhàn nhã ngồi ở đó, mà Cao Nhiên lại phải đứng đấy hầu hạ trưởng bối dùng bữa, việc này thật sự làm cho người ta không thoải mái mà. Hết lần này tới lần khác Cố Huy Ngạn lại không thèm để ý chút nào, hắn nhìn thấy Lâm Vị Hi thay quần áo, khẽ nhíu mày, hỏi: "Hôm nay còn đau đầu nữa không?"

Đây là vì Lâm Vị Hi trên đường mắc bệnh, thân thể nàng yếu ớt, gió thổi thôi là đầu đau nhức, sau khi tắm lại càng phải cẩn thận. Lâm Vị Hi lắc đầu, nói: "không sao, không cần phải để ý đâu."

Cố Huy Ngạn nghe thấy lời này lại muốn nhíu mày, nhưng bây giờ không phải lúc để nói về việc này, hắn cũng không nói gì thêm. Thức ăn trải qua tay của đông đảo thị nữ, từng món ăn lặng lẽ đưa vào chính sảnh. Cao Nhiên cầm đũa cho đám người chia thức ăn, không thể tránh được đành phải để ý đến Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi trong lòng mừng thầm, ngoài mặt còn muốn chối từ: "Tạ thế tử phi, thế tử phi thậtsự là khách khí rồi."

Dáng vẻ tươi cười của Cao Nhiên chợt cứng ngắc: "Làm thê tử thì muốn giúp chồng dạy con, vun vén việc nhà, đây vốn là việc ta phải làm." Quy củ lúc ăn cơm con gái có thể ngồi nhưng nàng dâu thì khôngthể, con dâu hầu hạ trưởng bối dùng bữa cũng là quy củ, thế nhưng Lâm Vị Hi thì là gì? Cao Nhiên trong lòng thật sự là tức đến muốn ọe ra cả rồi.

Cố Huy Ngạn nhìn thoáng qua Lâm Vị Hi một chút, nói ra: "không có người ngoài, không cần phải xa lạ như vậy. Ngồi đi."

Cao Nhiên theo thường lệ chối từ. Sắc mặt Cố Huy Ngạn thản nhiên như không. Trong lòng Cao Nhiên chợt run lên, nhớ tới trước đó lão bộc đã chỉ điểm cho: Lời của Yến vương chưa từng nói lần thứ hai.

Cao Nhiên không còn dám huênh hoang, vừa vặn lúc này Cố Trình Diệu nhìn về phía nàng ta, Cao Nhiên lập tức ngồi xuống bên cạnh Cố Trình Diệu.

Bữa cơm này ăn vô cùng im lặng, Cố Huy Ngạn vừa mới dừng lại, những người khác cũng lập tức buông đũa. Sau bữa ăn, trong vương phủ còn có thêm nhiều công đoạn. Sau khi Lâm Vị Hi được nha hoàn hầu hạ súc miệng rửa tay, thì nghe được Cố Huy Ngạn đang hỏi Cố Trình Diệu, âm thanh kia bình thường không giận không vui, nhưng lại giấu giếm lực lượng mãnh liệt: "Ta nghe Cố Minh Đạt nói, mấy tháng nay vương phủ và phủ Thọ Khang công chúa bên kia đi lại không nhiều, đây là có chuyện gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.