Công phu hàm dưỡng của Cố Huy Ngạn vô cùng tốt, vẫn bình tĩnh y nguyên như trước, giống như không nghe được gì. Chúng nha hoàn trong sảnh đường nhìn thấy Yến vương cùng thế tử tới, vội vàng hành lễ thỉnh an. Lâm Vị Hi nghe được tiếng nói cũng đứng lên, khẽ nhún gối: "Vương gia."
Cố Huy Ngạn rất tự nhiên đỡ Lâm Vị Hi, lễ vạn phúc của Lâm Vị Hi mới làm một nửa, chỉ có thể theo cánh tay của Cố Huy Ngạn đứng lên. Những người khác đang ở trong phòng nhìn thấy đều có chút kinh ngạc, Cao Nhiên nhìn chằm chằm cánh tay đang đỡ Lâm Vị Hi của Yến vương, không thể tin được vậy mà Yến vương có thể làm được như vậy. Lâm Vị Hi nàng có tài đức gì?
Tầm mắt của Cố Trình Diệutừ bàn tay đang chồng lên nhau của hai người thu lại,cụp mắt vấn an Lâm Vị Hi: "Mẫu thân."
Lâm Vị Hi cũng không nghĩ tới Cố Huy Ngạn sẽ ở trước mặt mọi người mà lại đỡ nàng đâu. Làm vợ người ta, việc cần làm chính là sinh con dưỡng cái nối dòng, quản lý hậu trạch. Còn người trượng phu thì sẽ tôn kính, tương kính như tân với thê tử của mình, chứ không phải là ân ái. Từ rất lâu rồi Lâm Vị Hi vẫn luôn hiểu cuộc sống vợ chồng chính là mỗi ngày trôi qua đều như vậy. Chưa bao giờ nàng dám hi vọng xa vời sẽ cómột người nam tử dụng tâm cư xử với nàng. Lâm Vị Hi vẫn chưa có cách nào phản ứng kịp, nàng có chút thụ động được Cố Huy Ngạn ôn nhu dắt đến chỗ ngồi, sóng vai ngồi cùng với Cố Huy Ngạn.
Lập tức Cố Trình Diệu cũng ngồi xuống. Cả nhà tổng cộng cũng chỉ có bốn chủ tử, duy chỉ có vị trí của Cao Nhiên là lúng túng. Ở đây chỉ có nàng ta là không thể ngồi, con dâu hầu hạ mẹ chồng dùng bữa là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cũng không thể ở trước mặt mẹ chồng mà ung dung ngồi xuống được.
Vừa khéo, hôm nay tay của Cao Nhiên vẫn chưa khỏi hẳn. Sau khi thức ăn được đưa lên bàn, Cao Nhiên cầm đũa lên, làm bộ muốn chia thức ăn cho Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi nhìn qua tay nàng ta một chút, nói: "Thế tử phi cũng không cần vội vàng tận hiếu, tay của ngươi chưa khỏi hẳn, vẫn là ngồi đi, không lại thành ta khắc nghiệt với ngươi. Đến lúc đó lại là người kế mẫu là ta không đúng."
Lâm Vị Hi nói là có dụng ý riêng. Cố Trình Diệu không nghe nổi, chỉ có thể đứng lên,nói: "Hôm qua bất kính với mẫu thân là nhi thần không đúng, mẫu thân hãy tha thứ cho nhi thần."
Có một hàng đơn vị quyền cao như phụ thân thật tốt, có thể đương nhiên để người khác phải nói tha thứ. Lâm Vị Hi cười khẽ, nói: "không dám nhận. Thế tử lại là người thừa kế duy nhất của vương phủ, ta cũng chỉ là một kế thất, nào có dám khoa tay múa chân với thế tử đây."
Lời này vừa nói ra thì sắc mặt rất nhiều người cũng thay đổi. không sai. Đúng là bọn họ có nghĩ như vậy. Thế nhưng là một khi nói ra miệng, ý tứ ở trong đó cũng quá nặng rồi. Cho dù bọn họ có chướng mắt thế nào đi nữa, nhưng cũng không thể thay đổi được Lâm Vị Hi chính là Yến vương phi, là kế mẫu của thế tử. Cố Trình Diệu nhíu mày, nói: "Nhi thần cũng không nghĩ như vậy đâu. Sao mẫu thân lại có ý nghĩ như thế?"
"Ngươi không có loại ý nghĩ này, nhưng chưa chắc người phía dưới thì không như thế." Đôi mắt Lâm Vị Hi không chút lưu tình đảo qua cả người Bốc ma ma, lạnh lùng mà phiền chán. Trong phòng này, những người khác chưa hẳn có cảm giác gì, thế nhưng người trong cuộc là Bốc ma ma này thì nhất định sẽ thấy chột dạ. Sau khi Lâm Vị Hi mia mai xong, tùy ý nói nói: "Thế tử, thế tử phi, cùng ngồi đi."
Ánh mắt của Lâm Vị Hi mặc dù nhanh, nhưng ở đây người nào người nấy đều thông minh cả, sao lại sơ sẩy những chi tiết này. Cố Trình Diệu cảm giác được ánh mắt của Lâm Vị Hi dừng lại ở Bốc ma ma đứng ở phía sau hắn ta. Trong lòng Cố Trình Diệu xấu hổ vô cùng, còn cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ thật sự Bốc ma ma đã nói gì với Lâm Vị Hi? Bình thường Bốc ma ma cũng không phải là người như thế.
Cố Trình Diệu tiếp tục đứng đấy, không chịu ngồi xuống, Cao Nhiên cũng đứng bên cạnh Cố Trình Diệu, nhăn mày nói: "Mẫu thân, có lẽ là trong chuyện này có hiểu lầm gì đó. Nếu như con dâu phục vụ không tốt, mẫu thân hãy cứ đánh chửi, nhưng lại giận chó đánh mèo lên thế tử thì không hay chút nào đâu."
thật sự Cao Nhiên làm cho người ta chán ghét, một mực bày ra bộ mặt đáng thương để làm gì? Từng câu từng chữ của nàng ta ám chỉ là Lâm Vị Hi đang cố tình gây sự, hơn nữa còn muốn giẫm lên Lâm Vị Hi để bảo vệ Cố Trình Diệu, thể hiện cho mọi người thấy là nàng ta trung trinh như thế nào. Trong lòng Lâm Vị Hi phiền chán khi cứ nhìn mãi cái vẻ mặt vờ ôn nhu dịu dàng của nàng ta, giọng điệu cũng lạnh hẳn đi: "Ta cũng không có gì liên quan đến hắn ta, sao lại là giận chó đánh mèo? Ta biết tình cảm sâu đậm của thế tử phi với thế tử. Nhưng trước khi thế tử phi muốn bênh vực thế tử, tốt xấu hãy nghe một chút xem người khác đang nói đến chuyện gì mới phải."
Cố Trình Diệu không nghĩ tới một chuyện nhỏ vậy mà náo thành dạng này, hắn tađang muốn nói chuyện, lại bị Cố Huy Ngạn chặn lại: "Vốn hắn ta phải nói xin lỗi, nàng nhận lời là được."
Cố Huy Ngạn mới mở miệng, lập tức tất cả đều dừng lại, Lâm Vị Hi cũng vậy.
Cố Huy Ngạn nhìn thoáng qua Lâm Vị Hi, giọng điệu nhàn nhạt: "Nàng là Yến vương phi, lời của nàng cũng chính là lời của ta. Nếu như các ngươi dám chậm trễ mệnh lệnh của nàng, chính là chậm trễ mệnh lệnh của ta, sau này cũng không cần ở lại phủ Yến vương nữa."
Lời này vừa nói ra, chúng hạ nhân đứng ở trong phòng ăn đều biến sắc, bất kể là hầu hạ viện nào, lập tức tất cả đều tranh thủ thời gian quỳ xuống: "Vương gia..."
Khắp bốn phía nhiều người quỳ như vậy mà đôi mắt Cố Huy Ngạn vẫn dừng ở ngay phía trước, cũng không thèm nhìn tới. Thấy bầu không khí cứng ngắc như vậy, Lâm Vị Hi chỉ có thể lặng lẽ kéo ống tay áo Cố Huy Ngạn, nhẹ giọng: "Vương gia."
Đôi mắt ngập nước của Lâm Vị Hi nhìn Cố Huy Ngạn, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí, phảng phất còn mang theo ý tứ lấy lòng. Hôm nay lúc Lâm Vị Hi tức giận quả thật là cố ý. Bốc ma ma không nhận người tân vương phi là nàng, còn mang nguyên phối ra để dọa nàng. Loại nô đại khi chủ này không cảnh cáo một lần, lần sau làm sao Lâm Vị Hi có thể lập uy tín cho mình đây? Nàng vốn có ý định cảnh báo cho Cố Trình Diệu, để cho Cố Trình Diệu nhìn xem những trung bộc trong suy nghĩ của mình đến cùng là hạng người như thế nào. Nhưng Lâm Vị Hi cũng không nghĩ tới, Cố Huy Ngạn nóichuyện, mà vừa mới mở miệng đã trách cứ Cố Trình Diệu, vô điều kiện hướng về nàng.
Trong lòng Lâm Vị Hi vừa cảm động vì Yến vương tỏ thái độ của hắn, nhưng cũng áy náy vì mình có ý muốn lợi dụng. Hôm nay Yến vương giao thiệp ở trong cung cả mộtngày, còn nàng thì lại sinh sự ngay trong bữa cơm tối, mượn cơ hội để cảnh tỉnh hạ nhân. Trong lòng Lâm Vị Hi vô cùng áy náy, bây giờ lúc nhìn Cố Huy Ngạn, ánh mắtkhông tự giác mang theo ý tứ lấy lòng.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, bất tri bất giác cơn tức giận của Cố Huy Ngạn lắng lại rất nhiều. Cuối cùng hắn vẫn không đành lòng cự tuyệt Lâm Vị Hi, bình thản nói: "Đứng lên đi."
Tất cả mọi người ở trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu từ dưới đất bò dậy. Cố Huy Ngạn nhẹ nhàng liếc mắt Cố Trình Diệu, giọng điệu bình thường: "Nàng đã cầu tình cho các ngươi, vậy thì việc này cứ như thế đi. Đều ngồi đi, hôm nay không cần chia thức ăn nữa."
Cao Nhiên tranh thủ thời gian tạ ơn, ngồi xuống cạnh Cố Trình Diệu. Bữa cơm này diễn ra vô cùng tĩnh mịch im ắng, nha hoàn mang thức ăn lên ngay cả tiếng bước chân đều cố gắng không gây ra tiếng động. Chúng nha hoàn vú già đều đứng nghiêm chỉnh chờ ở phía dưới, suốt cả một bữa cơm, đôi mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía Lâm Vị Hi.
Vị tân vương phi này, vậy mà được vương gia coi trọng đến như thế. Đầu tiên là vương gia tự mình đỡ nàng, sau đó vì nàng mà khiển trách thế tử, uy hiếp người dưới. Lâm vương phi nhỏ tuổi hơn Yến vương rất nhiều, bản nhân lại mỹ mạo như thế, tiểu kiều thê lung linh như này, khó trách Yến vương cưng chiều dung túng nàng vô cùng.
Chúng hạ nhân mơ hồ cảm giác được, hướng gió trong vương phủ sắp đổi chiều rồi. Lúc trước bọn họ phỏng đoán vương gia vì thế tử nên sẽ phòng bị kế thất, chỉ sợ là sai lầm rồi.
Sau khi dùng bữa xong, vợ chồng Cố Trình Diệu lặng lẽ thỉnh an lui ra, Lâm Vị Hi cũng theo Cố Huy Ngạn trở về phòng. Bước vào phòng, Lâm Vị Hi đưa mắt liếc qua một cái, Uyển Tinh Uyển Nguyệt hiểu ý, liền cho nha hoàn phục vụ đi ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ trong phòng.
Chờ không còn ai, Lâm Vị Hi không cần để ý mặt mũi, lập tức ngồi cạnh Cố Huy Ngạn, dùng ngón út ôm tay áo của hắn, hơi nghiêng đầu, đôi mắt cũng cong lên: "Vương gia, hôm nay ta đa tạ chàng."
Kỳ thật thì Cố Huy Ngạn cũng cảm thấy nên như vậy, hắn đã đáp ứng cưới nàng, còn có thể mặc cho gia nô trong phủ ỷ già lấn tới hay sao? Cuối cùng để cho những nô tài này lại đi đến trước mặt nàng nói những lời lập lờ nước đôi như thế. Là do hắn sơ sót, lẽ ra ngay từ đầu hắn nên cảnh cáo gia nô trong phủ, đem việc này nói ra. Trong lòng Cố Huy Ngạn vốn cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ tiểu cô nương này lại chủ động ngồi cạnh hắn như này lại là thật. Chẳng biết tại sao trong lòng hắn hơi động, thuận thế hỏi tới: "Sao lại phải cảm tạ?"
"Tạ vương gia hôm nay trước mặt mọi người làm chỗ dựa cho ta." Ánh mắt Lâm Vị Hi nghiêm túc nhìn chăm chú Cố Huy Ngạn: "Ta biết lúc trước là ta không đúng, cố ý dùng kế để vương gia cưới ta, nếu bởi vậy mà vương gia coi thường ta, ta cũng khôngdám phàn nàn. Thế nhưng vương gia vẫn kính trọng ta như cũ, khắp nơi quan tâm, chăm sóc bảo vệ ta. Hôm nay trong cung vương gia theo hầu vua, vốn là chuyện hao tâm tổn trí. Sau khi trở lại vương phủ cũng không được yên tĩnh. Bữa tối vốn là toàn gia đoàn tụ, ta lại gây sự như thế, trong lòng ta thật sự là..."
Lúc mới bắt đầu Cố Huy Ngạn còn cố ý trêu đùa nàng, mỉm cười nghe, đợi đến về sau, nụ cười của hắn có chút thu lại, giọng điệu cũng thành nghiêm túc: "Sao nàng lại nghĩ như vậy? Chuyện ngày đó... Tuy thật sự có chút lớn mật, nhưng quyết định của ta cũng không phải do nàng thúc ép. Tất cả đều là do ta tự nguyện, làm sao ta có thể vì thế mà coi thường nàng được? Những lời như này về sau không nói đến nữa. Như lời ta đã nói trong ngày đại hôn, ta đã cưới nàng thì chắc chắn sẽ không để cho nàng phải khó xử. Nàng hãy cứ là chính mình, trước kia như nào thì sau này vẫn sẽ như vậy, cũng không cần phải gánh vác nhiều việc làm gì."
Lâm Vị Hi nghe được lời nói này, đáy mắt có chút ướt át. Những lời nói của Cố Huy Ngạn đánh thật sâu vào trong lòng của nàng. Thậm chí Lâm Vị Hi còn cảm thấy mộtsự không chân thực. Ngày đó nàng đến thư phòng của Yến vương nói những lời kia,nói dễ nghe là báo ân, nói khó nghe thì là thi ân cầu báo. Có khác gì là Lâm Vị Hi Nàng ép buộc Yến vương, loại tình huống nhà trai bị ép cưới này, ngày sau sẽ phát sinh chuyện gì quả thực liếc qua là thấy ngay. Thế nhưng cho dù ở trong tình huống này, Yến vương vẫn có thể nói là tự mình quyết định, hắn sẽ phụ trách tới cùng. Nếu như Cố Trình Diệu có một phần mười tinh thần trách nhiệm của phụ thân mình, kiếp trước nàng cũng sẽ không náo thành như thế.
Thế nhưng cuộc đời nào có nhiều nếu như đâu, huống chi, bây giờ nàng đã gả cho Yến vương, chuyện của kiếp trước không thể nghĩ đến nữa. Lâm Vị Hi khẽ chớp mắt, kìm lại nước mắt, cố gắng cười với Cố Huy Ngạn: "Yến vương điện hạ, từ nhỏ ta đãngưỡng mộ chàng. Đến hôm nay mới biết, sự ngưỡng mộ của ta vẫn còn là quá ít. Chàng thật sự là một người rất rất tốt."
Mấy hôm nay Lâm Vị Hi cố gắng xưng hô với Cố Huy Ngạn từ "Ngài" đổi thành "Chàng", bây giờ nàng không phải là con gái của thuộc hạ nữa, mà là thê tử của hắn. Lâm Vị Hi cũng không hi vọng Cố Huy Ngạn còn dùng ánh mắt nhìn tiểu hài tử để nhìn nàng. Thế nhưng là giờ khắc này, Lâm Vị Hi nói ra câu này, là thực lòng từ sự ngưỡng mộ hai đời của nàng đối với vị anh hùng trước mặt này. Có thể gả cho Yến vương, làsự may mắn vô cùng của nàng.
Cố Huy Ngạn đã được nghe nhiều lời ca tụng của người khác, nhưng trên thực tế, hắncũng không để ý lắm tới những chiến công của mình. hắn cũng không cao thượng như trong trí tưởng tượng của người ngoài. Từ năm mười lăm tuổi hắn quản lý quân đội là vì vương phủ cùng đất phong, năm hai mươi tuổi đi chinh chiến khắp nơi là vì quyền thế địa vị. Năm ba mươi tuổi vào kinh cần vương, cũng chưa hẳn là thật lòng vì thiên hạ. hắn biết tâm tư của mình rất nặng, người ngoài hết lòng ca ngợi hắn đến mức mỹ hóa. Về phần tòng quân đại thắng liên tiếp không thua trận đến nay, Cố Huy Ngạn thân là chủ soái cũng không cảm thấy đây là chuyện cần phải khoe khoang.
Hành quân đánh trận không phải trò đùa, nhất cử nhất động đều là mạng người. Bày mưu tính kế, cân nhắc thiệt hơn là trách nhiệm của một người chủ soái.
Cho dù Cố Huy Ngạn không cảm thấy chuyện của hắn có gì đáng để khoe khang, nhưng bây giờ được một tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp, tuổi trẻ mỹ lệ ngửa đầu, dựa sát vào mình dùng ánh mắt sùng bái như vậy nhìn chăm chú, Cố Huy Ngạn cũngkhông ngoại lệ cảm thấy vui vẻ. Nhất là đây lại là kiều thê của hắn đang nghiêm túcnói, ta ngưỡng mộ chàng.
Dù tự nhận là năng lực tự chủ vô cùng tốt, nhìn quen sóng to gió lớn nhưng Cố Huy Ngạn cũng có chút khó mà tự nhiên được, cũng không biết vì cái gì lại ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài.
Lâm Vị Hi thấy Cố Huy Ngạn không nói lời nào, lại ngẩng đầu nhìn trời, nàng tưởng từ ngữ của mình quá mức càn rỡ, làm cho Yến vương không kiên nhẫn được nữa. Trong lòng Lâm Vị Hi khẽ giật thót, vòng tay lại ôm chặt hơn, vội nói: "Vương gia, từng câu từng chữ của ta đều là thực tình, cũng không có ý mạo phạm chàng, lại càng khôngphải cố ý hùa theo người khác."
Cố Huy Ngạn đưa tay che miệng ho nhẹ một chút, che lấp sự bối rối của mình: "Ta biết." So sánh ra, tâm tư của hắn lại càng bẩn thỉu. Lúc trước Lâm Dũng phó thác chohắn chiếu cố con gái duy nhất là tín nhiệm phẩm hạnh của hắn, nếu Lâm Dũng biết được hành vi gần đây của hắn, chẳng phải là cô phụ tấm lòng chân thành của cố nhân hay sao.
Lâm Vị Hi nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Cố Huy Ngạn, nhưng hình như không giống tức giận. Nàng thoáng yên tâm, trong lòng nghĩ nghĩ, thăm dò hỏi: "Vương gia, hôm nay ta nói năng lỗ mãng với thế tử, chàng đừng giận ta nhé?"
"không có việc gì." Cố Huy Ngạn không để ý: "hắn ta da dày thịt béo, cũng chỉ nói hai câu thôi, có thể có cái gì. Ngược lại thân thể nàng yếu ớt, tính tình cũng nhẹ nhàng. Nàng nói hắn, hắn cũng chẳng sao cả, nhưng đừng để chọc tức chính mình."
Lâm Vị Hi hé miệng cười: "Tạ vương gia, vương gia không trách ta. Kỳ thật ta cũngkhông phải cố tình gây sự, lời ta nói đều là có lý do."
Đúng là già mà không kính, lúc đó Cố Huy Ngạn nghe còn rất hưởng thụ đấy. Về phần nhi tử của hắn, Cố Huy Ngạn cũng không quá để ý. Ngươi lớn như vậy, làm sao đến hai câu giáo huấn cũng không chịu nổi. Mẹ kế còn nhỏ hơn so với Cố Trình Diệu, thân thể lại yếu ớt, Cố Trình Diệu nhường một chút cũng là điều nên làm.
Lâm Vị Hi được Yến vương đặc xá, đương nhiên trong lòng thoải mái vô cùng. Chức trưởng bối này nàng cầm chắc trong tay rồi. Ai có thể nghĩ tới, năm ngoái nàng còn bị Cố Trình Diệu làm cho tức giận đến chết đi sống lại, không thể không nhẫn nhịn chịu đựng sự lạnh lùng thờ ơ của hắn ta. Mà hôm nay, nàng đã có thể danh chính ngôn thuận giáo huấn hắn ta rồi.