Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 7: Kháng hôn



Lâm Vị Hi đi ngang qua cửa sổ, vừa vặn nghe được lời Yến vương nói, hôn sự của Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên định vào tháng sau.

Lâm Vị Hi vốn cho là mình đã không còn quan tâm nữa, thế nhưng khi nghe được câu này, nụ cười trênmặt nàng vẫn cứng ngắc một chút.

Tháng mười hai nàng uất ức mà chết, lúc này mới qua được vài ngày, vậy mà Cố Trình Diệu đã muốn cưới người mới?

Tốt xấu gì nàng cũng là đích trưởng tôn nữ của anh quốc công phủ. Cố Trình Diệu không thích nàng, Lâm Vị Hi nhận. Nhưng anh quốc công phủ đâu? Phụ thân cùng tổ mẫu của nàng đâu? Lại để mặc cho Cố Trình Diệu làm như vậy. Có lẽ bọn họ còn ước gì Cao Nhiên sớm ngày vào cửa, tuyệt đối không thể bởi vì một người thất bại là Cao Hi mà làm hỏng quan hệ thông gia giữa Yến vương phủ cùng anh quốc công phủ được.

Lâm Vị Hi cảm thấy khóe mắt mình cay cay. Năm nàng mười lăm tuổi, mẫu thân Vệ thị nàng qua đời. Thời gian sau đó, một năm hơn phân nửa thời gian Lâm Vị Hi đều ở phủ công chúa của ngoại tổ mẫu. Nàng tự cảm thấy mình đối với người thân cũng rất lạnh nhạt. Giữa người thân với nhau cũng cần chữ duyên. Nếu thế tử anh quốc công phủ không thích đích nữ là nàng, mà nàng cũng không thân cận với hắn không hiếu kính hắn, hai bên hòa nhau, cái này cũng không sao cả. Nhưng sao bọn họ có thể chà đạp tôn nghiêm của nàng đến như vậy? Vì nàng đã chết rồi, sẽ không thể nào biết những việc này, trong nhà cũng không có mẫu thân ra mặt cho nàng. Cho nên cứ không kiêng nể gì hết như vậy sao?

đã để cho bọn hắn thất vọng rồi, nàng không hề chết, nàng đã trở lại nhân gian rồi.

Thủ vệ bên ngoài thư phòng nhìn thấy Lâm Vị Hi, tiếng nói chuyện trong thư phòng cũng dừng lại ngay lập tức.

Lâm Vị Hi dùng sức điều chỉnh biểu lộ trên mặt một chút, tươi cười đi lên: "Yến vương điện hạ ở đây sao?"

Thủ vệ còn chưa kịp thông báo, trong phòng đã truyền đến tiếng trầm thấp của Cố Huy Ngạn: "Để nàng vào đi."

Lâm Vị Hi vào phòng, nhìn thấy Chu Mậu Thành đứng ở một bên, đầu hơi cúi xuống, sắc mặt khôngđược tự nhiên.

Cũng phải thôi, nói đến thế tử Cố gia, cho dù những người thân tín như Chu Mậu Thành, cũng khôngdám nói quá nhiều.

Chu Mậu Thành cúi đầu không nói, Yến vương đối với bọn hắn khoan hậu, nhưng cũng không phải vì thế mà bọn hắn có thể góp ý với Yến vương về việc nhà. Thế tử có phụ thân như Yến vương, từ nhỏliền trải qua cuộc sống của thiên chi kiêu tử, hiện tại chỉ là cưới thêm một thế tử phi mới mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì. Yến vương có thể không vừa ý, nhưng bọn hắn thì không thế được.

Lâm Vị Hi nổi lên ý xấu trong lòng, cố ý hỏi: "Yến vương điện hạ, Chu thúc, các người đang nói cái gì vậy? Ai sắp thành thân thế?"

Chu Mậu Thành nhìn về phía Cố Huy Ngạn, phát hiện Yến vương không có ý định ngăn cản, bèn giải thích với Lâm Vị Hi: "Là con trai độc nhất của Vương gia chúng ta, thế tử Yến vương phủ, muốn cưới thế tử phi."

"A, là thế tử phi nguyên phối sao? Vợ chồng son còn trẻ quá, thật sự là chúc mừng."

Chu Mậu Thành trên mặt có chút xấu hổ: "Là vợ kế."

Chu Mậu Thành mang theo chút xấu hổ giải thích với Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi cũng giả vờ giả vịt nghe. Hai người bọn họ đều không chú ý tới, ánh mắt Cố Huy Ngạn nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lâm Vị Hi. Ánh nhìn ấy chỉ khẽ lướt qua, thoáng cái là thôi, nhưng trong đó lại mang theo ý tìm tòi nghiên cứu làm người ta sợ hãi. Người bình thường khi nghe được việc thành thân, cũng sẽ không hỏi có phải là nguyên phối hay không. Mà Lâm Vị Hi hỏi như vậy, quả thật giống như biết vốn không phải là nguyên phối.

Cố Huy Ngạn chỉ nhìn một chút liền thôi, trên khuôn mặt vẫn không hề gợn sóng. một bên khác Lâm Vị Hi rốt cục "nghe rõ" tình huống bên trong phủ, thở dài: "thì ra công tử quý phủ muốn cưới kế phi, việc này thật sự là điều bất ngờ. Công tử quý phủ đã nhiều tuổi rồi sao? Yến vương còn trẻ như vậy, ta nghĩ thế tử cũng không lớn đâu."

Trong đầu Cố Huy Ngạn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, nghe đến đó, hắn nhịn không được bật cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Lâm Vị Hi: "Ngươi nịnh nọt cũng quá rõ ràng rồi, hãy luyện thêm thật tốt đi đã."

Lâm Vị Hi vốn đang có ý định gây sự, bây giờ bị phụ thân của chồng trước bắt quả tang, trên mặt khó tránh khỏi có chút lúng túng. Ánh mắt nàng khẽ động, không phục trừng Cố Huy Ngạn một chút: "Ta nói chính là thật ! Chu thúc, ngươi nói có đúng không?"

Chu Mậu Thành không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả người nổi đầy da gà. Vẻ mặt hắn đau khổ, cưỡng bức chính mình gật đầu: "Đúng vậy, vương gia tuổi trẻ sức lực dẻo dai, còn thế tử cũng hào hoa phong nhã."

Cố Huy Ngạn cười khẽ một tiếng, bầu không khí trong phòng lập tức nhẹ nhõm rất nhiều.

Tâm trạng của Cố Huy Ngạn khá tốt. Chu Mậu Thành trong lòng thở phào một hơi, lúc này mới dám nóichuyện: "Vương gia, thế tử cố ý viết thư đến, chính là muốn ngài trở về tham dự hôn lễ. Lần trước chúng ta bình loạn ở Tây Bắc, thật sự không thể về được. Thế tử mặc dù không nói, nhưng tất nhiên cũng rất mong ngài trở về làm chủ hôn cho bọn họ. Lần này vất vả lắm mới có cơ hội... Vương gia, thuộc hạ biết ngài không hài lòng lắm về mối hôn sự này, nhưng ván đã đóng thuyền, dù sao thế tử thích..."

Lâm Vị Hi nghe lời này nhịn không được nói móc méo: "Xem ra vẫn là kiến thức của ta còn nông cạn, Yến vương xuất chinh cũng chỉ là đi một hai năm, bỏ qua hôn lễ đầu tiên của thế tử, nhưng lại còn có thể bắt kịp hôn lễ thứ hai."

Chu Mậu Thành bị câu nói này của Lâm Vị Hi làm cho nói không ra lời, sắc mặt đỏ lên, Cố Huy Ngạn lại không buồn bực chút nào, ngược lại còn cười nhìn về phía Lâm Vị Hi: "cô nương tựa hồ rất có ác cảm với Cố Trình Diệu, cũng rất tức giận mối hôn sự này. Nhưng dường như cô nương không biết hắn nhỉ?”

Lâm Vị Hi cả kinh, thầm than sao mình lại quá mức sơ ý. Sao nàng lại quên mất, người trước mặt là Yến vương quyền thế một phương. Chẳng qua chỉ tiết lộ chút cảm xúc trong lời nói của mình mà thôi, vậy mà đã bị hắn phát hiện được.

Lâm Vị Hi dù sao cũng đã từng là chủ mẫu đương gia, sắc mặt nàng không thay đổi, cố ý lộ ra thái độ ngang ngược: "Ta đương nhiên đối địch với hắn rồi. Ngài rõ ràng đã hứa là sẽ sắp xếp cho ta trước, sau đó mới trở lại kinh thành. Nhưng bây giờ chỉ một phong thư của hắn, đã muốn mang ngài đi qua đó! Còn ta phải làm sao đây?"

Lý do này hợp tình hợp lý, Cố Huy Ngạn chấp nhận. hắn nhẹ nhàng cười một tiếng liền cho qua khôngnhắc tới nữa. Trái tim Chu Mậu Thành đập rất nhanh. Trong khoảnh khắc thôi hắn đã bị dọa mấy lần. hắn bây giờ nhìn Lâm Vị Hi với ánh mắt khác trước rồi. Rốt cuộc là nghé con nên không sợ cọp, hay đơn thuần chỉ do nha đầu này gặp may mắn, lại dám nói chuyện kiểu này với Yến vương? Ngạc nhiên nhất chính là Yến vương lại không hề tức giận?

Chu Mậu Thành cảm khái một hồi, sau đó thu tầm mắt lại, vẫn muốn thử thêm lần nữa: "Vương gia, về chuyện của thế tử..."

"không cần phải nói, ta sẽ không về đâu." Cố Huy Ngạn đem bút đặt ở trên bàn sách, rõ ràng sắc mặt hắn không thay đổi mà trong phòng đột nhiên có một luồng khí lạnh, "Vợ cả mới chết bệnh không đến một tháng, hắn đã muốn cưới nữa, hôn sự lại còn định tại tháng hai năm nay. hắn làm như vậy đã bao giờ cân nhắc qua Thọ Khang đại trưởng công chúa nghĩ gì không? đã từng tuổi đó rồi, lại còn ngây thơ lỗ mãng như thế."

Chu Mậu Thành muốn nói giúp cho Cố Trình Diệu: "Thế tử còn trẻ, nên mới không biết nghĩ đến tình nghĩa giữa hai nhà…”

"Còn trẻ? Năm nay hắn đã mười bảy rồi. Năm ta mười bảy tuổi, đã thụ phong Yến vương, tiếp nhận toàn bộ Yến vương phủ rồi. Ngươi nhìn hắn xem, đã làm được những việc gì rồi."

Chu Mậu Thành quả nhiên không còn lời nào để nói. Kỳ thật dù là ở bất kì nhà ai, tiểu tử mười bảy tuổi đều là dạng choai choai, càng đừng nói đến quý công tử trong kinh thành. Chính là kiểu cưỡi ngựa dựa nghiêng cầu, đến hồng tụ lâu phong lưu đi. Ai bảo phụ thân thế tử, Yến vương Cố Huy Ngạn thành danh quá sớm, sáng chói như mặt trời ban trưa. Cố Huy Ngạn mười lăm tuổi đã lên chiến trường, mười sáu tuổi nhờ đánh thắng đẹp một trận mà thành danh, từ đó thanh danh lên cao, vang vọng khắp trời nam đất bắc. Sau đó năm mười bảy tuổi trở thành Thân vương trẻ tuổi nhất Đại Chu. Năm hai mươi lăm tuổi chiến công hiển hách, trở thành thần tử kiêm cháu họ mà tiên đế nể trọng nhất. Đến năm hai mươi bảy tuổi dấy lên phong trào Cần vương lập nhiều công lao, năm hai mươi chín tuổi trở thành đại thần nhiếp chính dưới một người trên vạn người. Cho tới bây giờ, Yến vương cũng chỉ mới ba mươi ba tuổi mà thôi, đã danh chấn thiên hạ, không ai không biết.

( Editor: Các chị em lưu ý, Cố Huy Ngạn “ mới” chỉ 33 tuổi thôi, còn Lâm Vị Hi là một tiểu cô nương mới 15,16 tuổi nhé ^^)

Dưới ánh hào quang rực rỡ của phụ thân của mình, Cố Trình Diệu xác thực có chút yếu ớt. Tuy Cố Trình Diệu những năm này thể hiện cũng có chút thành tựu. Dõi mắt thế hệ tuổi trẻ khắp kinh thành, cũng là một trong số những nhân tài kiệt xuất. Nhưng nếu so sánh cùng phụ thân của hắn thì quả thật khôngđáng nhắc tới.

Cùng vì vậy mà Cố Huy Ngạn đối với Cố Trình Diệu có chút không vừa lòng. Chu Mậu Thành thì khôngcòn lời nào để nói. Lâm Vị Hi nghe được Yến vương không trở về tham gia hôn lễ của Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên, nàng suýt nữa thì cười ra tiếng.

rõ ràng ở trên đường về mà lại tránh không đi, cái này so với việc bởi vì đánh trận mà không thể trở về là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Lâm Vị Hi cúi đầu che đi nụ cười trên nỗi đau của người khác của mình. Mà Chu Mậu Thành là một người trung thực, nhịn không được, lại khuyên thêm vài câu: "Vương gia, thuộc hạ biết ngài đối với thế tử có nhiều kỳ vọng. Nhưng thế tử dù sao vẫn còn trẻ tuổi, hắn khônggiống chúng ta, lăn lộn trong chiến trường ngươi sống ta chết, nên đã luyện được thân thép cốt sắt. Thế tử một mực ngưỡng mộ ngài, đáng tiếc bởi vì chiến sự mà hai người luôn gần gũi thì ít mà xa cách thìnhiều. Lần này hồi kinh ngài khó có được thời gian ở chung với thế tử, dù ngài có bất mãn, thì cũng nên từ từ nói chuyện với thế tử."

Cố Huy Ngạn sau khi nghe xong thì không tỏ thái độ, không nói lời nào cũng không lộ ra sắc mặt giận dữ. Nhưng mà loại biểu hiện này thường còn đáng sợ hơn cả tức giận, Chu Mậu Thành không dám nóinữa, nhìn về phía Lâm Vị Hi xin giúp đỡ: "Lâm khuê nữ, hay cháu nói thử xem?"

Lâm Vị Hi cười lạnh trong lòng. Bảo nàng làm thuyết khách? Chồng trước cùng thứ muội của nàng muốn thành hôn, lại mong đợi người tỷ tỷ là nàng đến chúc phúc cho tình yêu đích thực của bọn hắn sao? Quả thực là nằm mơ. hiện tại phụ thân của Cố Trình Diệu, cha chồng tương lai của Cao Nhiên đang ở trước mắt, Lâm Vị Hi không thừa dịp cơ hội trời cho này nói xấu bọn hắn, thì nàng đã sống uổng phí một đời này rồi!

"Yến vương điện hạ, ngài làm rất đúng, hài tử làm sai thì phải phạt, không thể nuông chiều hắn! hắn đãlớn như vậy rồi, cái gì chịu được cái gì không chịu được. Rời xa sự che chở của ngài, chẳng lẽ lời khó nghe hắn cũng không chịu được sao?"

Chu Mậu Thành ngạc nhiên nhìn Lâm Vị Hi, mà Cố Huy Ngạn nhịn một chút, vẫn là nhịn không được cười: "thật đúng là ngươi ghi hận hắn. Thôi, liền nghe ngươi, lần này tuyệt đối không nhân nhượng. Nhưng một đứa bé như ngươi sao lại ăn nói chuyện già dặn thế, ngươi còn nhỏ hơn Cố Trình Diệu mộttuổi đấy, mà mở miệng giáo huấn hắn chẳng khác gì trưởng bối của hắn."

Lâm Vị Hi bị gọi thành "Đứa bé", nàng vốn không quá vui, nhưng nhìn thấy thần sắc người xung quanh như trút được gánh nặng, đại khái đoán được để Yến vương cười vẫn là rất khó. Ít nhất chứng minh sắp tới không còn gì để lo nữa rồi. Lâm Vị Hi trời xui đất khiến giải vây cho Cố Trình Diệu, trong lòng nàng cực kì không muốn, nhưng mà làm người không thể quá mức, Yến vương có ân với nàng, nàng có khích bác thêm thì cũng không có tác dụng.

Cố Huy Ngạn nhìn thấy thần sắc Lâm Vị Hi không quá tình nguyện, càng cảm thấy tiểu cô nương này thật sự là sinh động, so với con người già dặn lõi đời như hắn giống như hai thế giới. Cố Huy Ngạn cũng không muốn làm nàng khó xử, liền hỏi: "Mới vừa rồi còn chưa hỏi, ngươi qua đây làm gì?"

Lâm Vị Hi gần như đã quên chuyện này, nàng vội vàng nói: "Ta cố ý đến để cảm ơn Yến vương điện hạ! Cảm ơn ngài đã chủ trì công đạo giúp ta, cảm ơn ngài đã mang ta rời khỏi cái ổ sói kia."

Việc này cũng chỉ là một câu nói thôi, Cố Huy Ngạn cũng không để ở trong lòng. hắn ra hiệu với Chu Mậu Thành, Chu Mậu Thành lập tức lui ra. Chờ trong thư phòng không có người ngoài, Cố Huy Ngạn mới nói về chuyện đại sự của bản thân nàng Hi: "cô cô của ngươi có lòng tham quá mức, đây cũng không phải là một mối hôn sự tốt. Phía Lý viên ngoại ta cũng đã cho người đi điều tra, con của hắn nhu nhược không có chính kiến, khó làm nên việc lớn. Ngươi không muốn gả đến hai nhà này là đúng. Huyện thành mặc dù nhỏ, nhưng khoảng cách với quê cũ của ngươi cũng gần. Ngươi ở chỗ này lập gia đình, là có thể an ổn sống qua ngày, cũng có thể tránh thoát sự quấy rầy của Lý gia thôn. Ta đã bảo huyện lệnh cầm một phần danh sách tới, trong đó có mấy thanh niên..."

Lâm Vị Hi nghe xong cảm thấy dường như tai mình có vấn đề: "Yến vương điện hạ, ngài đang nói gì thế?"

Cố Huy Ngạn khẽ thở dài, nhìn Lâm Vị Hi với ánh mắt bất đắc dĩ: "Hôm qua ngươi còn đang tức giận nên ta mới chiều theo ý ngươi. Nhưng tuổi ngươi còn trẻ, đang tuổi thanh xuân mơn mởn, đâu cần phải làm bạn với chuông mõ và kinh Phật, sống cô độc chứ?”

"Tại sao lại không được." Lâm Vị Hi nhìn Cố Huy Ngạn, chẳng biết tại sao ánh mắt đã ươn ướt, "Ta vốn tưởng rằng ngài sẽ không giống người khác. Ta kính trọng ngài xuất phát từ nội tâm, nhưng vì sao ngay đến ngài cũng muốn bức ta?"

Sau khi Lâm Vị Hi nói xong, không dám nhìn sắc mặt Cố Huy Ngạn nữa. Nàng quay đầu bước nhanh ra ngoài. Chu Mậu Thành đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Lâm Vị Hi hai mắt đỏ ửng lao ra, hắn giật nảy mình: "Lâm khuê nữ, ngươi sao thế?"

Lâm Vị Hi không nói lời nào, trực tiếp chạy đi. Chu Mậu Thành ngây người ra, nhìn về phía thư phòng, thì thấy Cố Huy Ngạn đang đau đầu day day mi tâm.

Chu Mậu Thành nhìn thần sắc của hai người này, trong đầu tưởng tượng đến tình cảnh mà ngay chính hắn cũng bị dọa gần chết. hắn đứng ở cửa, cẩn thận hỏi: "Vương gia, Lâm khuê nữ sao thế?”

( Chị em có biết Chu thúc nghĩ đến cái gì không? ^^)

Số lần thở dài của Cố Huy Ngạn hôm nay còn nhiều hơn cả một năm qua: "Giận ta buộc nàng lấy chồng."

Hóa ra là việc này, ai u, hù chết hắn. Chu Mậu Thành thở phào nhẹ nhõm. hắn nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, thoáng do dự một chút, vẫn là quyết định nói cho Yến vương biết.

Chờ Chu Mậu Thành đem chuyện của Lý Đạt nói xong, sắc mặt của Cố Huy Ngạn đã đen đến không thể nhìn. trên mặt hắn lạnh như băng, thanh âm chứa đầy giận dữ: "Tại sao hôm qua lại không nói?"

"Nàng là một tiểu cô nương, da mặt mỏng thì làm sao chịu để người khác biết loại chuyện này."

Cố Huy Ngạn nghĩ nghĩ, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau lòng. hắn chỉ nghĩ nàng cáu kỉnh, nên mới nói nhất quyết không lấy chồng, thì ra từng xảy ra loại chuyện như thế này. một cô gái ốm yếu, đơn độc một mình gặp phải loại chuyện này thì làm gì có ai để xin giúp đỡ. Khó trách nàng lại bài xích việc thành thân đến vậy. Cố Huy Ngạn thầm thở dài, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng tới cực điểm: "Gọi Cố Minh Đạt đến đây."

Cố Minh Đạt là phụ tá đắc lực của Yến vương. Chu Mậu Thành nghe xong liền biết lần này Yến vương giận thật sự rồi. Mấy năm nay Yến vương quyền cao chức trọng, cảm xúc cũng càng ngày càng thu lại, hiếm khi nào cảm xúc lại lộ ra như lúc này. Cả nhà Lâm đại nương có thể làm được đến mức này, quá giỏi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.