Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 84: Có thai



"Yến vương ngài cũng không biết vương phi có thai?" Thái y ngạc nhiên vô cùng, lúc nãy khi ông ta vừa bắt mạch thì biết Lâm Vị Hi có thai hơn một tháng, mà mọi người trong phòng thần thái đều bình tĩnh, ông ta liền cho rằng vương phủ sớm đã biết chuyện này. Chính thê có thai là chuyện lớn đến cỡ nào, đã thế lại còn là huyết mạch hoàng gia. Vương phi mang thai, đương nhiên là sớm được trên dưới cả phủ coi như tổ tông mà đối đã rồi.

Thái y vẫn thật không nghĩ tới, vậy mà Yến vương lại không biết.

Cố Huy Ngạn đứng sững người tại chỗ, khó khăn lắm mới từ bên trong tin tức này tỉnh táo lại. hắn lướt qua vấn đề cần dặn dò của thái y, trực tiếp hỏi: "Nàng đã... Có thai bao lâu?"

Mặc dù Cố Huy Ngạn chưa hề nói mình rốt cuộc có biết rõ hay không, nhưng ánh mắt của hắn đã đã chứng minh tất cả. Thái y thức thời không hỏi tới, mà chỉ đáp: "Vương phi có thai hơn một tháng, đại khái là một tháng rưỡi."

một tháng rưỡi, đó chính là có ở kinh thành rồi. Cố Huy Ngạn không nói được cảm thụ trong lòng mình, ngày thường hắn cùng Lâm Vị Hi ở chung thì không sao, thế nhưng chỉ cần nói đến chuyện hài tử thì lập tức bầu không khí sẽ tẻ ngắt. Cố Huy Ngạn cho là Lâm Vị Hi không nguyện ý, cho nên hắn cũng không để trong lòng. hắn nghĩ, mình đã có người thừa kế, có hay không thêm những đứa trẻ khác kỳ thật cũng không quan trọng. Cố Huy Ngạn cho là mình không thèm để ý, thế nhưng khi thật sự nghe được tin tức này, Cố Huy Ngạn mới phát hiện ra, hóa ra trong thâm tâm của hắn luôn khát khao mong mỏi có thêm hài tử.

thật sự hắn rất muốn cùng Lâm Vị Hi sinh những hài tử của hai người bọn họ. Nếu như là nhi tử, hắn dạy tự tay dạy con đọc sách viết chữ, dạy con binh pháp mưu lược. Nếu như là nữ tử, vậy nhất định sẽ là dáng vẻ châu tròn ngọc sáng, có khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt cũng linh động đen nhánh, giống Lâm Vị Hi như đúc. Tiểu bảo bối nũng nịu yếu ớt như vậy, sao hắn có thể không mong chờ được đây?

Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên Cố Huy Ngạn suýt nữa thất thố, hắn đứng tại chỗ thật lâu, chờ cho hàng trăm suy nghĩ trong đầu trôi qua mới dám mở miệng nói chuyện. Thế nhưng vừa hỏi hai câu, tâm trạng vốn đang hân hoan của hắn đột nhiên trùng xuống.

hắn rất thích điều kinh hỉ mà ông trời ban cho này, thế nhưng còn Lâm Vị Hi thì sao? Nàng cũng không thích nghe những đề tài về nhi tử với hắn, nên hẳn là không nguyện ý sinh con, hoặc là nói không nguyện ý sinh con cho hắn. Nếu như đến lúc nàng tỉnh lại, nghe được tin chính mình ngoài ý muốn có thai, nàng sẽ có cảm thụ như thế nào đây?

Cố Huy Ngạn không biết, mà hắn cũng không muốn biết.

Lập tức Cố Huy Ngạn không có tâm tình nghe thái y giảng giải những cấm kỵ trong khoảng thời gian đầu mang thai, hắn chỉ phất tay, tùy tùng bên cạnh hiểu ý, lập tức dẫn thái y đi ra ngoài. Bên ngoài tất có chuyên gia ghi chép những mục cần chú ý khi vương phi mang thai.

Thái độ của Cố Huy Ngạn làm cho thái y thở dài, chậm rãi thối lui đến gian ngoài. Lúc xuất phủ trong lòng ông ta không nhịn được cảm khái, vương phi có thai là chuyện lớn cỡ nào, Yến vương không biết thì thôi, vì cái gì khi vừa nghe được tin tức thì ánh mắt sáng đến khiếp người, sau đó trong nháy mắt sắc mặt lại trầm xuống cực điểm? Thái y lắc đầu, bình dân bách tính như ông ta, thật sự không hiểu suy nghĩ của người phú quý được đâu.

Tin tức vương phi mang thai tựa như một đạo sấm sét bổ vào đỉnh đầu đám người trong vương phủ, cho tới bây giờ rất nhiều người vẫn còn mê mang đấy. Lúc Cố Trình Diệu nghe được tin tức này thì ngây ngẩn cả người, vậy mà Lâm Vị Hi mang thai?

Tư duy của Cố Trình Diệu chưa bao giờ mãnh liệt như vậy ý thức được, nàng là kế mẫu của hắn ta. Và bây giờ nàng đang mang hài tử của phụ thân.

Cao Nhiên mang theo nha hoàn chậm rãi đến, nàng ta dự liệu được hôm nay tất nhiên Lâm Vị Hi phải đại náo một trận, cho nên cố ý về phòng mình thay quần áo khác, vẻ vang đến xem Lâm Vị Hi xấu mặt. Đương nhiên, Cao Nhiên lấy cớ là tự mình nấu cháo cho mẹ chồng.

Khóe miệng Cao Nhiên mơ hồ có ý cười, đi tới cửa, nàng ta từ trong tay Ngưng Phù nhận hộp cơm, tự mình bưng cháo đi vào chính phòng. Quả nhiên bầu không khí trong phòng rất ngưng trọng, trong lòng Cao Nhiên càng thấy mừng thầm, ngoài mặt nàng ta giả bộ như không hề hay biết, vô tội mở to hai mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Thế tử, thái y đã đi rồi sao? Lúc nãy thiếp thân tự mình nấu cháo, nên cũng chưa kịp nghe kết quả thái y bắt mạch, mẫu thân thế nào rồi?"

Trong lòng Cao Nhiên chờ mong, tốt nhất là nghe được Lâm Vị Hi nản lòng thoái chí, cãi lộn cùng Yến vương, cuối cùng bị Yến vương trách cứ đại loại như thế. không có một nữ nhân nào sau khi biết được những chuyện tình cảm giữa trượng phu của mình với mối tình đầu là ánh trăng sáng còn có thể tỉnh táo lại được, tốt nhất là Lâm Vị Hi đại náo một trận với Yến vương, chọc giận ngài ấy, đồng thời cũng đắc tội Cố Trình Diệu. Địa vị của Thẩm thị ở phủ Yến vương cao vô cùng, Cao Nhiên muốn Lâm Vị Hi vĩnh viễn nhớ kỹ, nàng chỉ là một người thay thế, nàng vĩnh viễn không cách nào thay thế vị trí của Thẩm thị ở trong lòng Yến vương.

Đây chính là do Lâm Vị Hi tự tiện nhúng tay vào chuyện nhận làm con thừa tự ở phủ anh quốc công, làm hỏng tiền đồ rực rỡ của đệ đệ Cao Nhiên. Tốt xấu gì thì Cao Nhiên vẫn là người ban đầu Cố Trình Diệu muốn cưới, Lâm Vị Hi cũng chỉ là một người thế thân có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Yến vương cưới nàng, đơn giản là bởi vì nhìn trúng dung mạo của nàng mà thôi.

Cao Nhiên vừa nghĩ tới vĩnh viễn Lâm Vị Hi phải núp dưới bóng ma của Thẩm thị mà sống liền cao hứng muốn cười ra, có thể nhìn thấy Lâm Vị Hi gặp trở ngại, cũng không uổng phí Cao Nhiên khổ tâm mưu đồ mấy ngày này, phí hết tâm tư đem chuyện cũ của Thẩm thị bày ra trước mặt Lâm Vị Hi.

Cao Nhiên nhẹ nhàng cười nhìn về phía Cố Trình Diệu, chẳng biết tại sao Cố Trình Diệu lại cảm thấy nói không nên lời. hắn quay mặt ra chỗ khác, không muốn trả lời câu hỏi của nàng ta. Cao Nhiên bị Cố Trình Diệu phớt lờ trước mặt hạ nhân nên cảm thấy hết sức khó xử, vừa lúng túng lại xấu hổ. Nha hoàn bên cạnh thấy thế tử phi mang theo hộp cơm, đứng ở giữa không người phản ứng, không thể xuống đài được, thế là mau tới trước giảng hòa: "Bẩm thế tử phi, thái y nói vương phi là hoạt mạch, mấy ngày nay phải chú ý nghỉ ngơi, còn lại cũng không có gì đáng lo ngại."

Cao Nhiên vô ý thức cười lên một tiếng, nàng ta đang muốn nói tiếp, đột nhiên đầu óc kẹt một chút, chậm rãi kịp phản ứng: "Hoạt mạch?"

Ma ma hầu hạ cho là thế tử phi chưa sinh dục, không biết hoạt mạch là cái gì, cũng chỉ có thể nói thẳng một chút: "Hoạt mạch tức là hỉ mạch. Vương phi có thai ạ."

Lần này Cao Nhiên là thật mộng ngay tại chỗ, vậy mà Lâm Vị Hi mang thai? Làm sao có thể, nàng ta vào cửa sớm hơn Lâm Vị Hi tới nửa năm, nàng ta còn không mang thai, sao Lâm Vị Hi lại nhanh như vậy?

Ma ma cho vẻ mặt không thể tin nổi của Cao Nhiên là bởi vì kinh ngạc cùng khó xử, Cao Nhiên cũng lấy chồng hơn một năm rồi, kết quả bụng của nàng ta một chút tin tức gì cũng không có, mẹ chồng vào cửa sau lại mang thai trước. Chuyện như vậy, đặt ở trên người cô con dâu nào cũng rất ngại ngùng đấy.

Ma ma đối với đôi mẹ chồng nàng dâu tuổi tác tương đương ở trước mắt này lấy làm kỳ lạ, bà ta cũng cảm thấy chuyện này quả thực là lạ lùng. Gia đình bình thường đều là mẹ chồng thủ tiết, mỗi ngày trông mong nhìn chằm chằm vào con trai con dâu, cả nhà đều ngóng trông tiểu phu thê sớm ngày truyền đến tin vui. Ai ngờ ở phủ Yến vương lại là ngược lại, con dâu đến đây chúc mừng mẹ chồng có tin mừng, cũng là kỳ lạ.

Đôi mắt ma ma khẽ vụng liếc về hướng Yến vương, lại nhìn về Cố Trình Diệu, trong lòng không ngăn được bát quái. Quả nhiên là cha người ta, bất kể là phương diện nào Yến vương đều là tấm gương của thế tử a.

Cao Nhiên âm ỉ chờ mong Lâm Vị Hi không biết tự lượng sức mình trở mặt với Yến vương, ai ngờ lại nghe được một kết quả như vậy. Cái này chênh lệch quá lớn, quả thực là đâm một kích làm cho nàng ta đứng không vững. Sắc mặt Cao Nhiên lập tức trầm xuống, cơ hồ không thể khống chế nổi. Cao Nhiên lập tức cúi đầu che giấu thất thố, nàng ta nhìn hộp cơm trong tay, trong lòng cảm thấy châm chọc đến cực điểm.

Chủ mẫu có tin mừng, đây là chuyện tốt lớn cỡ nào, làm sao ba vị chủ tử trong vương phủ này tâm tư lại kỳ quái như vậy, bầu không khí trong phòng cũng đều yên tĩnh lại. Bọn hạ nhân hai mặt nh́ìn nhau, mặc dù có tâm góp vui lấy hồng bao, bây giờ cũng không dám đề nghị.

Bên trong phòng mơ hồ truyền đến một chút động tĩnh, Cố Huy Ngạn từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền đi vào trong. Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên như hai bức tượng đá đứng sững trên mặt đất, hai người đều có các tâm tư khác nhau, nhưng bây giờ lại làm ra động tác giống nhau, đều ăn ý trầm mặc nhìn bóng lưng Cố Huy Ngạn, nghiêng tai nghe tiếng động trong nội thất.

Lâm Vị Hi ngủ một giấc rất không thoải mái, sau khi nàng tỉnh lại không muốn cử động, lặng lẽ nhìn chăm chú đỉnh màn. Cố Huy Ngạn đi vào nhìn thấy bộ dáng của nàng, tâm tình liền trầm xuống.

Lần đầu tiên trong đời Cố Huy Ngạn sinh ra tâm tư muốn né tránh, điều này trong nhân sinh của hắn hoàn toàn là không thể tưởng tượng được. Thế nhưng hắn chỉ do dự một nháy mắt liền tỉnh táo lại, vấn đề này cuối cùng cũng phải đối mặt, cho dù sắp nghe được điều gì thì hắn cũng hoàn toàn không muốn biết nội dung.

Cố Huy Ngạn ngồi ở mép giường, tâm tình của hắn không thể nói là tốt, thế nhưng dù cho loại thời điểm này, hắn vẫn y nguyên như cũ cẩn thận xếp lại chăn của Lâm Vị Hi, để bàn tay đang ở bên ngoài cho vào trong chăn. Lâm Vị Hi nhìn thấy thần sắc Cố Huy Ngạn, cười tự giễu một cái: "Vương gia, ngài đã biết rồi?"

"Đúng vậy." Cố Huy Ngạn nhẹ nói, "Ta muốn biết suy nghĩ của nàng."

Nhìn đi, cho dù là loại thời điểm này, hắn vẫn là dáng vẻ cẩn thận kiên nhẫn như này. Lâm Vị Hi biết làm như vậy không có chút ý nghĩa nào cả, nhưng nàng vẫn nhịn không được nghĩ, nếu như lúc trước gả cho hắn không phải là nàng, mà là đổi thành một nữ tử khác, Cố Huy Ngạn có phải hay không vẫn y nguyên như cũ sẽ sủng ái nàng ấy, dung túng nàng ấy, dạy nàng đọc sách, mang nàng đi cưỡi ngựa.

Thậm chí Lâm Vị Hi còn đang nghĩ, năm đó lúc Yến vương gặp được Thẩm thị, hắn là dáng vẻ như thế nào đây? Sở dĩ hắn cẩn thận quan tâm như này, có phải hay không bởi vì hắn chính là dùng thái độ như vậy đối đãi với Thẩm thị? Về sau Thẩm thị đi rồi, những thói quen này của hắn vẫn còn.

Đôi mắt Lâm Vị Hi không thể ức chế nổi cay xè, hôm nay nàng không biết làm sao vậy, cảm xúc đặc biệt dễ dàng kích động, rõ ràng là lúc vừa thành hôn thì đã biết chuyện cũ rồi, nhưng bây giờ trong lòng lại chua không chịu được. Lâm Vị Hi đương nhiên biết đây là cạm bẫy của Cao Nhiên, Cao Nhiên đợi đến khi Lâm Vị Hi vì chuyện của Thẩm thị mà ghen tuông đố kỵ, không biết tự lượng sức mình đi náo với Yến vương, cuối cùng làm cho Cố Huy Ngạn chán ghét. Trong nội tâm nàng sáng rõ như gương, thế nhưng bên ngoài vậy mà nàng liền trơ mắt bỏ mặc chính mình giẫm vào cạm bẫy: "Ta nghĩ thế nào? Ta nghĩ như thế nào có quan trọng không, trái phải các ngươi mới thật sự là người một nhà, lúc trước vương gia cưới ta là phát thiện tâm, vương gia nghĩ thế nào, có quan hệ gì với ta đâu?"

Cố Huy Ngạn nhìn thấy Lâm Vị Hi khóc thì cả trái tim đều đau, cơ hồ nhịn không được phải đáp ứng nàng bất cứ chuyện gì, hắn cảm thấy không hiểu: "Người một nhà cái gì?"

"Ngươi còn quát ta." Nước mắt Lâm Vị Hi lã chã rơi, làn da nàng trắng như bạch ngọc, nằm ở trên giường có thể nhìn thấy cả chỗ mạch máu ở cổ, cả người yếu ớt đến nỗi dường như chỉ cần dùng chút lực liền có thể bóp nát. Ánh mắt của nàng trừng ra, nước trong hốc mắt đọng thành một vòng, lướt qua lông mi, rất nhanh chảy xuống khuôn mặt, thấm vào trong cổ áo. Trong mắt nàng còn đang rơi lệ, lại nhẹ nhàng cười một cái, đơn bạc lại thê lương: "Cũng thế, ta đối với vương gia mà nói thì từ lúc vừa mới bắt đầu chính là vướng víu. Là ta chết đổ thừa ngươi không đi, để ngươi mang ta rời khỏi phủ Thuận Đức, về sau lại là ta mặt dày mày dạn để ngươi cưới ta. Dạng nữ tử như này, làm sao có thể so được với Thẩm vương phi để ngươi vừa thấy đã yêu đâu?"

Cố Huy Ngạn vừa mới bắt đầu nghe đã cảm thấy không đúng lắm, bây giờ rốt cuộc hắn xác định hai người bọn họ nói hoàn toàn không phải cùng một chuyện. Cố Huy Ngạn ngăn tay của Lâm Vị Hi lại, muốn để nàng trước hết tỉnh táo lại một chút. Lâm Vị Hi đang nổi nóng, lúc này liền không kiên nhẫn hất ra, thế nhưng lần này Cố Huy Ngạn lại không thuận theo nàng, trên tay hắn dùng chút sức, vững vàng đè ép Lâm Vị Hi: "Nghe lời."

Lâm Vị Hi khóc thút thít, nước mắt nàng ào ào rơi xuống, một đôi mắt đẫm lệ nhìn Cố Huy Ngạn. Cố Huy Ngạn thở dài, ngồi tới gần vòng qua bả vai Lâm Vị Hi, nhẹ nhàng đặt đầu của nàng dựa vào vai mình: "Đừng khóc, chuyện không phải như nàng nghĩ đâu."

Lâm Vị Hi không tin, nàng chán ghét thái độ này của Cố Huy Ngạn, hắn đây là có ý gì? rõ ràng còn nhớ thương vợ trước, lại có cử chỉ thân mật với nàng, Cố Huy Ngạn coi nàng là cái gì? Lâm Vị Hi dùng sức đẩy Cố Huy Ngạn ra, hai tay vừa có động tác lập tức bị chế trụ: "không được lộn xộn, bây giờ nàng không chịu được giày vò."

Lâm Vị Hi cũng không chú ý hành động cẩn thận của Cố Huy Ngạn quá, nàng cũng nhịn không được nữa, tựa trên vai Cố Huy Ngạn thống khoái khóc lên. Cố Huy Ngạn cảm nhận được người nhỏ bé trong ngực nức nở, bả vai rung động nhè nhẹ, yếu đuối đến nỗi làm cho lòng người nghi ngờ, chỉ cần hắn hơi dùng sức sẽ bóp nát nàng. Cố Huy Ngạn đau lòng đến rối tinh rối mù, hắn nghĩ, bây giờ bất kể Lâm Vị Hi yêu cầu cái gì, kể cả nàng không muốn đứa bé này, nghĩ muốn bỏ đi, chỉ sợ hắn cũng sẽ đồng ý.

Lâm Vị Hi không biết khóc bao lâu, lâu đến nỗi bả vai Cố Huy Ngạn đều sẫm lại một mảng. Cảm xúc của Lâm Vị Hi ổn định lại, nàng lau khô nước mắt, lập tức dùng sức đẩy hắn ra.

... Cố Huy Ngạn cảm thấy thật bất đắc dĩ, lúc cần đến người vừa ngoan lại đáng thương, chờ khóc xong lập tức trở mặt không quen biết. hắn không nỡ khó xử nàng, quả thật thuận tâm ý của nàng buông tay ra, cẩn thận đặt nàng dựa vào gối.

"Khóc xong rồi?"

Bây giờ Lâm Vị Hi thong thả lấy lại sức, trong đầu đều là tức giận. Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, giọng điệu bất thiện: "Cần chàng để ý?"

Cái này làm cho người ta sợ hãi than tính tình a, rõ ràng thân thể yếu như vậy, mà tính tình lại phát ra lớn đến thế. Cố Huy Ngạn chỉ cảm thấy buồn cười, hắn nói: "Nàng khóc cũng khóc rồi, phát tiết cũng phát tiết xong rồi, bây giờ có thể nghe ta nói chuyện không?"

Lâm Vị Hi quay mặt không muốn nghe, nhưng mà Cố Huy Ngạn nhưng không để cự tuyệt ôm lấy bờ vai của nàng. Lực đạo của hắn vô cùng dịu dàng, nhưng lại để cho nàng hoàn toàn không tránh thoát được: "Hi nhi, nhìn ta."

Lâm Vị Hi mới không thèm để ý đến hắn, nhưng ánh mắt của Cố Huy Ngạn không buông tha rơi trên gò má của nàng. một lát sau, Lâm Vị Hi chậm rãi xoay đầu lại, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn sau khi khóc xong: "Làm gì?"

"Nàng đã mang thai rồi."

Lâm Vị Hi sửng sốt một chút: "Ai?"

Cố Huy Ngạn chỉ có thể nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, từng chữ nói ra, lặp lại một lần nữa: "Hi nhi, nàng mang thai."

Nàng mang thai?

Lâm Vị Hi ngơ ngác run lên thật lâu, mới phản ứng được Cố Huy Ngạn đang nói cái gì. Miệng nàng đang hé mở, tay không tự giác chạm tới phần bụng: "Ta mang thai? Chuyện từ khi nào?"

"Lúc nãy thái y chẩn đoán, đã được hơn một tháng rồi."

Bàn tay Lâm Vị Hi đặt ở vùng bụng bằng phẳng của mình, cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi. Vậy mà nơi này đã có một tiểu sinh mệnh, mà đã đến được hơn một tháng rồi. Đây là đứa bé duy nhất cả hai kiếp của nàng, vậy mà lại vô tri vô giác, lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh nàng.

Lâm Vị Hi sửng sốt một hồi lâu, bỗng nhiên kịp phản ứng: "Vậy mấy ngày trước ta còn đi cưỡi ngựa? Hôm qua ta còn ăn anh đào ướp lạnh... Thái y vẫn còn ở đây chứ?"

Từ lúc nói ra tin tức này Cố Huy Ngạn vẫn nhìn chằm chằm Lâm Vị Hi, cho tới giờ khắc này, hắn mới rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Quá tốt rồi, Lâm Vị Hi cũng không biết mình có thai, tất nhiên nàng sẽ lo lắng cưỡi ngựa cùng hoa quả ướp lạnh, có thể thấy được nàng cũng không có suy nghĩ không muốn đứa bé này.

Cố Huy Ngạn buông xuống một cọc tâm sự, tâm tình u ám thay đổi cực nhanh, cảm xúc tăng cao không thể tưởng tượng nổi. Cố Huy Ngạn chưa hề biết, hắn lại có thể vui sướng kịch liệt như vậy, hắn cũng chưa hề biết chỉ bởi vì một câu nói, vậy mà tâm tình của mình có thể chuyển biến cấp tốc đến như thế.

Cảm xúc của Cố Huy Ngạn thay đổi, rốt cục lúc này mới nhớ tới thái y bị hắn đuổi không còn h́ình bóng. Trong lúc Lâm Vị Hi mang thai cần phải chú ý những gì chính mình còn chưa kịp nghe đâu, gọi thái y quay lại, để ông ta lặp lại lần nữa đi.

Cố Huy Ngạn nghĩ đến đây liền muốn đứng dậy, vậy mà Lâm Vị Hi lại đột nhiên nắm chặt Cố Huy Ngạn, thần sắc trên mặt không biết lúc nào trở nên nghiêm túc: "Vương gia, ta vốn không dự định nhắc đến những chuyện này, nhưng là đã xảy ra, vậy thì cùng nhau nói rõ đi. Ta muốn cùng chàng nói chuyện, liên quan tới Thẩm vương phi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.