Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 107: M Mưu Hạ





Hai người này chính là hai cường giả thủ hộ bên người Huyền Cát, cực kỳ cường đại, trong tay mỗi người mang theo một lão giả đi tới gần.

- Bái kiến công tử!- May mắn không làm nhục mệnh!Hai người cung kính hành lễ, sau đó vứt hai lão giả lên trên mặt đất, hai người này chính là tộc trưởng Thanh Thạch bộ lạc cùng Đại trưởng lão.

- Thanh Dương, quả nhiên ngươi phản bội bộ lạc?Một tiếng hét tức giận truyền đến, trên mặt đất, Thanh Thạch tộc trưởng sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Thanh Dương, khó có thể tin tên này lại thật sự phản bội bộ lạc.

- Thanh Dương, ngươi lại đầu phục Huyền Điểu bộ lạc ư?Một vị lão giả khác cũng kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, thiếu chút tức đến ngất đi.

Hắn chính là Đại trưởng lão của bộ lạc, Thanh Sơn.


- Ha ha!Thanh Dương cười lạnh, khinh thường nói:- Thanh Thạch, Thanh Sơn, hai lão già các ngươi cầm giữ đại quyền bộ lạc, lại không có hậu nhân, còn nhiều lần không chịu đề cử ta làm tộc trưởng, nên mới có kết cục ngày hôm nay.

- Ngươi! Phốc!Thanh Thạch tức giận đến nỗi thổ huyết tại chỗ, khí tức toàn thân hỗn loạn, hấp hối.

Hắn trúng độc, ban đầu đã có vết thương cũ, hiện tại lại còn trúng độc, một thân lực lượng trực tiếp phế bỏ, có thể nói là sắp chết đến nơi.

Tình huống của Thanh Sơn Đại trưởng lão cũng y như thế, hai người đều không nghĩ mình sẽ bị ám toán, càng không thể ngờ Thanh Dương thân là trưởng lão bộ lạc lại đầu phục ngoại nhân.

- Thanh Thạch, lão gia hỏa, ngươi quá không biết điều!Lúc này, Huyền Cát mở miệng, khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt lộ ra miệt thị sâu sắc.

Hắn hừ lạnh nói:- Ta chỉ cần 8000 tên nô lệ trẻ tuổi của ngươi, vậy mà ngươi lại không chịu, bản công tử chỉ đành loại bỏ ngươi, sau đó nâng đỡ Thanh Dương lên làm tộc trưởng.

- Huyền Cát, chẳng lẽ Huyền Điểu bộ lạc các ngươi muốn diệt Thanh Thạch bộ lạc sao?Thanh Thạch tộc trưởng sắc mặt tím đen, gần như thổ huyết lần nữa vì tức giận.

- Công tử, xin ngài giao hai lão già này cho ta, ngày mai ta sẽ dùng hai người này đến tế cho Tế Thần bộ lạc.

Thanh Dương đằng đằng sát khí nói ra một câu như thế, lời này khiến hai người Thanh Thạch Thanh Sơn sắc mặt đại biến, vừa kinh vừa sợ, giận đến mức hôn mê tại chỗ.

- Tốt, ngày mai mang hai người bọn họ hiến cho Tế Thần.

Huyền Cát cười tàn nhẫn, tiếp theo nhìn về phía Thanh Dương, gằn từng chữ:- Thanh Dương, tốt nhất ngươi đừng có phản bội bổn công tử, nếu không! Hẳn là ngươi hiểu rất rõ thủ đoạn của bổn công tử.


- Vâng vâng, Thanh Dương không dám!Thanh Dương sợ hãi khom người, làm Huyền Cát rất hài lòng thái độ của hắn, sau đó Huyền Cát phất tay mang theo hai tên thủ hộ trực tiếp rời khỏi nơi này, biến mất trong bóng đêm.

Sau một hồi, một thanh niên khác từ trong bóng tối bước ra, đi lên trên đỉnh núi.

- Phụ thân, Huyền Cát này quá cuồng vọng.

Thanh niên mới đến chính là nhi tử của Thanh Dương, Thanh Phong, trong mắt hắn ta tràn đầy sát khí.

Thanh Dương khôi phục sự cơ trí tỉnh táo của mình, hừ nói:- Phong nhi, Huyền Cát nghĩ mình đã ăn chắc cha con ta, nhưng hắn thật sự không biết, hắn chẳng qua chỉ là quân cờ cho chúng ta sử dụng.

- Đúng vậy.

Thanh Phong khinh thường, lại nói:- Hắn còn không biết Tế Thần bộ lạc đã thu con làm đồ đệ, ngày mai chúng ta sẽ nhân cơ hội hạ Huyền Cát rồi giao cho sư tôn.

- Đợi ngày mai sư tôn tỉnh lại rồi, ta sẽ để sư tôn nhai đầu hắn từng chút một.

Thanh Phong cười dữ tợn, gằn từng câu từng chữ nói.

Hai cha con cười đắc ý trên đỉnh núi, cả hai đang lập mưu hoàn thành một đại sự, chính là muốn xử lý luôn cả Huyền Cát công tử kia.

- Đi, mang hai lão già này về trông coi cho thật kỹ, chờ đến ngày mai.


Hai cha con Thanh Dương nói xong, nhanh chóng mang theo Thanh Thạch tộc trưởng và Thanh Sơn Đại trưởng lão đã hôn mê rời khỏi nơi này, trở lại về bộ lạc.

Không một ai biết, một trận bão táp sắp bao phủ toàn bộ Thanh Thạch bộ lạc!.

Lúc này, trong một tòa nhà đá của bộ lạc, Cổ Trần ngồi xếp bằng, yên lặng điều động huyết khí toàn thân.

Hắn ma diệt thôn phệ Thiên Kiếp chi lực còn sót lại trong cơ thể từng chút một, một luồng hồ quang điện đỏ thẫm bị bắt lấy, bị nghiền nát, sau đó lại bị luyện hóa hấp thu.

Toàn bộ quá trình vô cùng khó khăn, nhưng không phải không thể được, dưới sự nỗ lực không ngừng của Cổ Trần, Thiên kiếp chi lực lưu lại bên trong thân thể hắn đã bị luyện hóa hấp thu.

Trong quá trình luyện hóa, Nguyên Thủy Ma Thể của Cổ Trần dần dần mạnh lên, quá trình biến đổi đạt một điểm quan trọng, chỉ chút nữa thôi, nó có thể hoàn toàn biến đổi.

Xì xì! Trong bóng tối, từng đạo hồ quang điện đỏ thẫm lấp lóe, quay quanh thân thể Cổ Trần, dày đặc nhiều vô số kể, lộ ra một cỗ khí tức hủy diệt.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.