Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1146





Còn muốn Hỏa Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân, Lôi Kỳ Lân… Sao ngươi không dứt khoát lên trời bắt hết nữ thần lại đi.

- Cút!Cuối cùng Cổ Trần cũng không chịu nổi nó líu lo không ngừng nữa, hắn dơ chân đạp bay Mặc Kỳ Lân, đá nó bay ra ngoài mấy trăm dặm.

- A! Đau chết mất.

Không lâu sau, Mặc Kỳ Lân xiêu xiêu vẹo vẹo bay về, chân giẫm lên tường vân, vẻ mặt thống khổ, một cú đạp vừa rồi tuy không khiến nó bị thương, nhưng lại đau sắp chết.


Cổ Trần nhìn nó cười như không cười, dọa Mặc Kỳ Lân khẽ run rẩy, lập tức đàng hoàng lại.

Có điều nó bất mãn lầm bầm nói:- Đã nói sẽ tìm cho ta tám mươi tiểu tỷ tỷ Kỳ Lân xinh đẹp rồi, bây giờ lại không tính toán gì hết, quá ghê tởm.

Cổ Trần đen mặt, thiếu chút nữa đã lôi Thanh Đồng đỉnh ra luộc chín nó, con Mặc Kỳ Lân này quá đáng ghét, trong đầu chỉ biết nghĩ đến tiểu tỷ tỷ Kỳ Lân của nó thôi sao?- Ta nói này, ngươi có thể sống có chút lý tưởng hơn được không?Cổ Trần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khiển trách:- Cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ lung tung rối loạn này, không tốt lên được đâu,- Lý tưởng của ta chính là, muốn có rất nhiều, rất rất nhiều tiểu tỷ tỷ Kỳ Lân! Oành!Mặc Kỳ Lân còn chưa kịp nói dứt lời, một chân lại vung đến đạp nó đạp bay ra ngoài, lần này khiến nó bay ra xa hơn trăm dặm, nện vào một vũng bùn.

Có điều rất nhanh nó đã nhanh chóng chạy về, vẻ mặt ấm ức nhìn Cổ Trần, dáng vẻ muốn nổi giận lại không dám, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu hối hận.

Cổ Trần mắng một câu:- Ngươi nhìn ngươi xem, chỉ có chút tiền đồ này thôi à, chỉ biết Kỳ Lân tỷ tỷ của ngươi thôi, chẳng lẽ không thể theo đuổi thứ gì cao hơn một chút sao?- Ví dụ như, trước tiên xây dựng một mục tiêu nhỏ, bắt một nghìn nữ thần về sin hem bé cho ngươi, như vậy không phải rất tốt sao?Lời này vừa nói ra, Mặc Kỳ Lân đã sửng sốt, vẻ mặt choáng váng nhìn Cổ Trần, trong đầu lóe lên một hình ảnh, một ngàn vị nữ thần trên chín tầng trời, sinh con cho nó?Hình ảnh ấy quá đẹp, khiến Mặc Kỳ Lân có chút run rẩy.

- Có chút tiền đồ đi, ta lại xây dựng cho ngươi một mục tiêu nhỏ khác, trong vòng một trăm năm, sinh ra một trăm nghìn con Tiểu Kỳ Lân, không làm được ta thiến ngươi.

Cổ Trần hung hăn trừng Mặc Kỳ Lân một cái, giọng điệu uy hiếp kia, khiến cả người Mặc Kỳ Lân lạnh run lên, bị dọa đến mức thiếu chút nữa đã lăn ra ngất.

Nhân Hoàng, quá độc ác?- Không muốn đâu hu hu! Mặc Kỳ Lân kêu rên thảm thiết, quay người muốn chạy.

Kết quả bị Cổ Trần bắt lấy cái đuôi đang bốc lửa, giẫm từng bước một lên hư không kéo về.


- A! Mẫu Hoàng, ta muốn về nhà! Mặc Kỳ Lân kêu rên thảm thiết từng trận.

Dáng vẻ ấm ức kia, khiến Cổ Trần sinh ra một tia không đành lòng, nhưng rất nhanh hắn đã vứt ra sau đầu, trong lòng thầm nghĩ, phải mau chóng tìm một đám Hỏa Lân xinh đẹp về, cho chúng nó sinh Tiểu Kỳ Lân mới được.

Tốt nhất là sinh ra một đám kỳ lân đông đảo, làm vì tộc quần Thần thú trấn tộc bảo vệ cho Nhân tộc, đời đời kiếp kiếp bảo vệ Nhân tộc.

- Ừm, ý tưởng này rất tốt.

Cổ Trần vừa kéo Mặc Kỳ Lân đi, vừa gật gù tán thưởng ý nghĩ của mình.

Một lời nói nhỏ của hắn, đã dọa Mặc Kỳ Lân sợ đến mức trợn trắng mắt, vậy mà lại lăn ra ngất.

Nhìn thấy nó ngất đi, Cổ Trần bất mãn nói:- Chỉ thế này thôi đã ngất rồi, tâm tính quá kém, phải ném vào chiến trường ma luyện mới được.

- Ừm, có nên mang nó đến bách tộc trong Thánh Vực xông xáo một lần không, để nó giao lưu trao đổi thật tốt với đám Thánh Tử, Thần Tử, Thần Nữ của bách tộc?Cổ Trần vừa dứt lời, Mặc Kỳ Lân vốn dĩ đang ngất đi lập tức tỉnh lại, lăn lông lốc bò dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên cạnh Cổ Trần.


- Nhân Hoàng, ta có mấy người! Bạn tốt, có muốn ta gọi chúng nó cùng tới đây hay không?Mặc Kỳ Lân nịnh nọt, nhấn mạnh hai chữ bạn tốt, khiến đầu óc Cổ Trần nhanh chóng nghĩ ngợi, đã hiểu ra được ý đồ nhỏ của gã này.

Nó muốn lừa gạt mấy người bạn khác của nó, đến đây ở cùng với nó sao, trong lòng Cổ Trần vô cùng vui mừng, nhưng trên mặt lại không thể hiện gì cả.

- Cũng được, ngươi tùy tiện gọi tới đi, dù sao Hỏa Hoàng, Băng Phượng đều ra ngoài rồi, Bạch Hổ cũng ra ngoài, còn cả con Man Hoang Bạo Long kia nữa, haiz, đều ra ngoài chơi đùa cả rồi vẫn chưa quay về đâu.

Cổ Trần vừa đi vừa thở dài nói:- Một mình ngươi chắc chắn cũng rất cô đơn, gọi thêm mấy người bạn của ngươi đến đây cùng nhau chơi đùa đi, vui vẻ là quan trọng nhất.

“Ừm, vui vẻ quan trọng nhất, gọi thêm vài con đến, thu phục một thể là được.

” Trong lòng Cổ Trần âm thầm lẩm bẩm.

- Hì hì!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.