Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1185





Từng tiếng gầm bất đắc dĩ truyền ra từ trong hư không, đám cường giả đã đào tẩu kia vẫn không cam tâm, cứ muốn uy hiếp một chút mới chịu.

Đáng tiếc, Cổ Trần chỉ xem đây là lời chào xã giao.

Hắn chả thèm quan tâm, còn không đi? Hắn hầm cả lũ làm canh uống.

- Một đám lão quỷ nhàm chán.

Cổ Trần tỏ vẻ khinh thường nhìn đám cường giả đã bỏ trốn sạch sành sanh, bấy giờ chỉ còn một mình hắn và Mỹ Đỗ Toa.

À không, còn có một Đọa Lạc Thần Ma nữa.


- Ngươi không sao chứ?Mỹ Đỗ Toa chậm rãi đi về phíaa Cổ Trần, mở miệng hỏi.

Cổ Trần lắc đầu, cười nói:- Ngươi thấy ta giống như là có chuyện à? Nhưng Khổng Tước thì khác, nó sợ quá ngất đi rồi.

Nói xong, hắn im lặng nhìn lên trên vai, Khổng Tước đã ngất thẳng cẳng từ lâu, khiến Cổ Trần chỉ còn biết câm nín.

Ngươi là Khổng Tước đó, là biến chủng của Phượng Hoàng tộc, sao lại bị dọa ngất rồi?- Ngươi mới bị dọa ngất, ta là đang ngủ!Nghe Cổ Trần nói thế, Khổng Tước tức thì thét lên chói tai, vỗ cánh phành phạch nhảy lên không trung bay chung quanh Cổ Trần, lại vẩy xuống chút ánh sáng sặc sỡ.

Nó tức lắm, lòng kiêu ngạo của nó bị chà đạp, dám nói nó bị dọa ngất.

Thật ra Khổng Tước chỉ là hơi sợ hãi, nhắm chặt mắt gục xuống chờ chết, nhưng chờ tới chờ lui vẫn chưa thấy chết, lại nghe được mấy lời của Cổ Trần nên mới nhảy dựng lên.

Cổ Trần cười nhạt nói:- Đúng, ngươi không có ngất, thật sự là một Khổng Tước đầy kiêu ngạo.

- Ngươi mới kiêu ngạo.

Khổng Tước bất mãn phản bác.

Nhưng rất nhanh, nó không nói gì thêm, vì nó đã nhận ra chung quanh trống rỗng, cường giả tứ phương lúc đầu giờ không thấy đâu nữa, chỉ còn lại hai người Cổ Trần và Mỹ Đỗ Toa.

Còn một tôn Đọa Lạc Thần Ma, nhưng đã bị khóa trên Thương Thiên tế đàn, bộ dáng yếu ớt vô cùng.


Lúc này, Đọa Lạc Thần Ma giương mắt nhìn Cổ Trần, trong mắt nó chỉ có bạo lực, hung tợn và hằn học.

Cổ Trần rất ngạc nhiên trước tôn Thần Ma này, nó có hình người, sau lưng lại mang một đôi cánh thịt, phía trên dày đặc ký hiệu Thần Ma.

Đây là lần đầu tiên hắn được trông thấy bộ dạng của một Thần Ma, có vẻ cũng không đặc sắc mấy.

- Thần Ma chỉ là có lực lượng cường đại hơn, sinh mệnh nhiều hơn mà thôi.

Cổ Trần ra chiều suy nghĩ, tiếp tục đánh giá Đọa Lạc Thần Ma trước mắt, khí tức của nó rất cường đại, như Thần tự Ma, khiếp người vô cùng.

Cho dù đã bị khóa ở Thương Thiên tế đàn, khí tức của nó vẫn đáng sợ như cũ, người bình thường đều không thể tới gần, càng đừng nói tới chuyện đoạt thần vật.

Chỉ có Thiên Nhân mới có thể tiếp cận, Hoàng giả tới gần sẽ bị cỗ khí tức Thần Ma kia đánh tả tơi thân thể, căn bản không có cách nào đến quá gần nó.

- Ngươi định xử lí tôn Đọa Lạc Thần Ma này thế nào?Lúc này, Mỹ Đỗ Toa đứng bên cạnh Cổ Trần, nàng có chút hiếu kỳ, Cổ Trần sẽ xử lí Thần Ma này kiểu gì đây?Tuy Đọa Lạc Thần Ma đã rơi ra khỏi thần đàn, nhưng dẫu gì cũng là một tôn Thần Ma, phải xử lí nó thế nào cũng là một vấn đề.

Nếu không cẩn thận có khi phải hiến mạng, đây chính là Thần Ma đó, ai mà dám giữ chứ? Bộ không sợ bị ăn thịt sao?Cổ Trần suy nghĩ miên man, hắn đang quan sát Thương Thiên tế đàn, căn bản không chú ý tới Đọa Lạc Thần Ma.

Với hắn mà nói, Thần Ma không có quá nhiều mới mẻ, cũng chẳng thú vị gì, thỉ là một sinh vật có lực lượng và sinh mệnh cường đại hơn người bình thường chút thôi.

Về bản chất đều là sinh linh, mà đã là sinh linh thì có thể giết hết.


Thứ Cổ Trần thật sự để ý chính là Thương Thiên tế đàn, nếu nó có thể giam cầm Đọa Lạc Thần Ma, tất không phải vật phàm.

- Thương Thiên tế đàn! Cổ Trần lẩm bẩm, nhớ tới Đại Vu Chúc cũng bị Thương Thiên tế đàn khóa lại, càng thêm hiếu kì thứ trước mắt.

Hắn rất muốn nghiên cứu Thương Thiên tế đàn này, còn Đọa Lạc Thần Ma chỉ là thứ yếu, hoàn toàn bị xem nhẹ.

- Rống! Dường như cảm thấy mình bị sâu kiến Nhân tộc này xem thường, Đọa Lạc Thần Ma há mồm hung hãn rống lên một tiếng.

Cổ Trần bừng tỉnh, bất mãn quát lớn:- Ngươi rống cái gì rống, cẩn thận ta nấu ngươi, ta còn chưa ăn qua Thần Ma đâu, ngươi rống nữa ta chưng chín ngươi luôn.

Mỹ Đỗ Toa bên cạnh trợn trắng mắt, bộ dáng đáng yêu khiến người ta ngây ngẩn, đáng tiếc thằng ngu bên cạnh không biết thưởng thức.

Cổ Trần vẫn đang hung tợn đe dọa Đọa Lạc Thần Ma:- Rống thêm một tiếng nữa xem? Ta sẽ đem ngươi đi nấu canh cho tộc nhân ta uống bồi bổ thân thể.

Thần Ma run run một chút, không ngờ nó lại thật sự không dám rống nữa, dường như nó đang e ngại điều gì đó, hai con mắt cũng không còn đỏ bừng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.