Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1191





Cổ Trần cười hắc hắc nói:- Hay lăm, dùng Hàn Băng tuyền vạn năm nấu luyện rùa già, có thể khử đi mùi tanh, cộng thêm các loại kỳ trân Linh dược, Bát Trân Kê, Giao Long thịt, có thể nói là mỹ vị tuyệt nhất thế gian, xứng danh Thực Thần!- Đáng chết, ngươi muốn nấu bổn tọa?Bên trong Đồng Đỉnh truyền đến tiếng gào thét kinh sợ, rùa già nọ kinh hãi, không ngờ Nhân tộc này lại muốn nấu nó thật.

- Không nấu ngươi, giữ lấy làm cái gì?Cổ Trần cười khinh thường rồi bắt tay ngay vào việc, hắn rót Hàn Băng tuyền vạn năm vào Đồng Đỉnh, gia tăng mức độ đốt cháy của hỏa diễm, Hàn Băng tuyền bị hòa tan rất nhanh, dần dần sôi trào.

- Ngao! Nhân tộc, ngươi chết không yên lành! Từng tiếng kêu thê lương phát ra từ trong đỉnh, rùa già phẫn nộ, hoảng sợ, kinh hãi, lại không cách nào phản kháng hay thoát khỏi sự giam cầm.

Nó chỉ có thể kêu thảm, bị Cổ Trần dùng Đồng Đỉnh hầm rục.

Toàn bộ quá trình đó rơi vào trong mắt Đọa Lạc Thần Ma, khiến tôn Thần Ma người gặp người sợ này lộ vẻ sợ hãi.


Nấu rùa già ngay trước mặt Thần Ma, Cổ Trần làm vậy là để chấn nhiếp Đọa Lạc Thần Ma.

Hắn muốn Thần Ma hiểu, Cổ Trần hắn nói được làm được, sẽ thật sự hầm Thần Ma để ăn.

Hai mắt Mỹ Đỗ Toa lóe lên, ánh nhìn rơi xuống người Cổ Trần, không hề nháy mắt, như thể muốn nhìn rõ người này.

Rốt cuộc hắn là người như thế nào?Ngao! Trong đại điện tràn ngập tiếp gào thê lương, chấn động bốn phía.

Bên dưới Thanh Đồng Đại Đỉnh là hỏa diễm hừng hực, trong đỉnh sôi trào, tiếng gào phát ra từ trong này.

Hơi nóng bốc lên khỏi miệng đỉnh, hóa thành một bóng dáng Huyền Vũ, nó đang giãy dụa, gào thét, thống khổ cực kì.

- A! Dừng tay, mau dừng tay! A! Rùa già ở bên trong bị nấu chịu không nổi, nó hoảng sợ cùng cực, hiển nhiên Cổ Trần thật sự muốn nấu nó.

Cổ Trần không hề bị lay động, hắn không ngừng thêm lửa, từng đoàn Nam Minh Ly Hỏa hừng hực đốt cháy Đồng Đỉnh, khiến Hàn Băng tuyền vạn năm ở bên trong sôi trào.

- Ta nguyện ý thần phục, nguyện ý thần phục, nhanh dừng tay! Rốt cục, rùa già không chịu nổi thống khổ, cúi đầu cầu xin tha thứ.

Thanh âm thê thảm kia khiến người nghe thương tâm, động lòng, thế nhưng Cổ Trần lại mắt điếc tai ngơ, mặt không đổi sắc, ánh mắt không hề thay đổi.

- Đã chậm.


Cổ Trần lạnh nhạt nói:- Trước đó ta đã nói rồi, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đáng tiếc ngươi không biết nắm chắc.

Trên đời này không có thuốc hối hận, ngươi lựa chọn bị ta nấu canh, chỉ có thể nói đây là số mệnh của ngươi, ngươi cam chịu đi.

Lời này vừa được nói ra, rùa già trong đỉnh hoàn toàn tuyệt vọng, nó chỉ còn biết điên cuồng gào thét.

- A! Cổ Trần, ta nguyền rủa ngươi chết không yên lành.

Rùa già điên cuồng kêu to, huyết mạch Huyền Vũ bên trong thân thể nó bùng lên, chống chọi lại sự nấu luyện của Cổ Trần.

Vì sao Cổ Trần quyết tâm muốn nấu nó? Quả thật trước đó hắn có ý muốn thu phục rùa già, nhưng giờ đã thay đổi chủ ý.

Bởi vì so với Đọa Lạc Thần Ma, rùa già chẳng là gì cả.

Giá trị của một tôn Đọa Lạc Thần Ma cao hơn một con rùa già vẫn chưa thành Huyền Vũ nhiều lắm, cả hai khác biệt một trời một vực.

Cho nên Cổ Trần chỉ có thể nấu rùa già, mục đích, dĩ nhiên là để cho Đọa Lạc Thần Ma nhìn.

- Nguyền rủa vô dụng với ta, ngươi vẫn nên tiết kiệm chút sức lực bàn giao hậu sự đi.

Cổ Trần lẩm bẩm, giọng điệu lạnh nhạt khiến người nghe sợ run, không ngờ hắn giám ninh sống một con rùa già không biết được bao nhiêu năm tuổi rồi.


Bên trong thân thể rùa già có huyết mạch Huyền Vũ, thiếu chút nữa thôi là có thể lột xác trở thành Huyền Vũ thật sự, một khi thành công có thể hóa thành Huyền Vũ Thánh Thú.

Đáng tiếc nó không đủ may mắn, hết lần này tới lần khác đụng phải Cổ Trần, hơn nữa Cổ Trần còn có được Đọa Lạc Thần Ma, cuối cùng chỉ đành uất ức nó, bị biến thành một món ăn nấu cho Thần Ma xem.

- Nấu rùa già này ăn uống tẩm bổ cho khỏe, đợi mấy ngày nữa lại nấu tiếp Đọa Lạc Thần Ma, nhất định có thể nấu ra một đỉnh Thần Dược vô song.

Cổ Trần lẩm bẩm, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Thần Ma, nhìn đến độ đối phương run lẩy bẩy cả người, mỗi một lần Cổ Trần liếc qua, Thần Ma lại giật bắn một cái,Ánh mắt của hắn mang đến cho Thần Ma một cảm giác kinh dị, đó là cảm giác sẽ bị ăn sạch sẽ.

Mặc dù Đọa Lạc Thần Ma chính là Thần Ma, nhưng nó cũng biết sợ chứ, nếu có một Nhân tộc trói ngươi lại, bảo muốn nếm thử mùi vị của ngươi thì ngươi sẽ cảm thấy thế nào?Hoảng sợ, bối rối, sợ hãi, đương nhiên, còn có chút thấp thỏm lo âu nữa.

Mấu chốt là Cổ Trần nấu một rùa già sắp trở thành Huyền Vũ ngay trước mặt Thần Ma, hiệu ứng thị giác càng thêm khủng bố.

- Uhm, chắc mềm thịt rồi, cho thêm chút gia vị.

Cổ Trần lẩm bẩm, sau đó thêm các loại hương liệu vào trong Đồng Đỉnh, toàn là gia vị thượng đẳng cả.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.