Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1202





Hỏa Hoàng, Băng Phượng nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy, dường như chén nước canh này không hề đơn giản.

Quả nhiên liền nghe Khổng Tước giải thích:- Cái loại thức ăn mà chỉ Thần Linh mới có được này ấy, chỉ cần một chút xíu thôi, cho dù chỉ là một chén nước canh thôi, đã là lợi ích không gì sánh được với sinh linh hạ giới.

Ta cũng không nhiều lời, ta chỉ nói một câu, chỉ cần uống chén nước canh này vào, thiên phú và tiềm năng của ba chúng ta sẽ tăng lên gấp đôi là ít nhất, các ngươi có hiểu ý nghĩa của điều này không?Không chờ hai đứa kia trả lời, Khổng Tước đã hưng phấn nói tiếp:- Có nghĩa là, việc siêu phàm Nhập Thánh trong tương lai của chúng ta sẽ trở nên đơn giản hơn, thậm chí có khả năng thấy được thần bí của thần đàn.

Đừng nói nhảm nữa, chủ nhân ban thưởng Thần thực cho chúng ta đã là ân huệ lớn lao.


Không thể ngờ Khổng Tước ta cũng có ngày được ăn Thần thực.

Khổng Tước nói xong, lập tức nuốt sạch chén Thần thực kia vào miệng, ngay cả bát cũng không chừa, tiêu hóa sạch sẽ.

Nếu Cổ Trần nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bó tay toàn tâp, ngay cả bát mà ngươi cũng ăn sao?Thấy Khổng Tước như thế, Hỏa Hoàng, Băng Phượng liền nuốt luôn cả bát lẫn nước canh vào bụng, bắt đầu tiêu hóa.

Soạt!Gần như trong khoảnh khắc chúng nuốt Thần thực vào, thân thể ba Phượng Hoàng tỏa ra thần quang bảy màu, thần quang bao trọn cơ thể chúng, hóa thành một cái kén.

Đây là biến hóa, biến hóa sinh mệnh tầng thứ nhất.

Thần thực có công hiệu kinh người, hiệu quả nó mang tới không gì sánh nổi, sinh linh hạ giới có thể ăn được một giọt nước canh Thần thực đã là chuyện hiếm có khó tìm.

Mà bọn chúng có thể uống hẳn một chén, còn được thêm một khối thịt rùa già, chỉ có thể nói là quá sức may mắn.

Chẳng qua Cổ Trần hào phóng, chứ nếu là những người khác nhất định không cho bọn chúng, điều này khiến Khổng Tước, Hỏa Hoàng, Băng Phượng càng thêm trung thành và tín phục Cổ Trần.

Ngay tại thời điểm Cổ Trần rời khỏi Hoang Cổ thành, tiến vào Vô Tận Hải, tại Thánh Vực của Man Hoang Bách Tộc bỗng nhiên lan truyền một tin tức, làm chấn động toàn bộ Thánh Vực.


Cổ Trần, đạt được một tôn Đọa Lạc Thần Ma, cả một gốc thần vật có một không hai!.

- Chư vị, hung nhân Nhân tộc là Cổ Trần đạt được một gốc thần vật và một tôn Đọa Lạc Thần Ma.

Đối với chuyện này, các ngươi thấy thế nào?Trong một góc Thánh Vực, có mấy chục sinh linh mạnh mẽ đang thảo luận điều gì đó.

- Thái Dương Thần Tử, không phải trước đó ngươi tới nơi chôn xương sao? Vì cớ gì thần vật lẫn Thần Ma đều rơi vào trong tay Cổ Trần kia?- Ngươi làm mất hết mặt mũi Thần tộc chúng ta!- Thái Dương Thần Tử, ngay cả một Nhân tộc cũng không đối phó được, ngươi còn lời gì để nói?Bên trong một đại điện, có một bóng dáng cường đại khí tức mơ hồ, vừa mở miệng đã trách mắng Thái Dương Thần Tử.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt vào một vầng mặt trời tỏa sáng rực rỡ, nơi đó có một người đang ngồi ngay ngắn, chính là Thái Dương Thần Tử.

Sắc mặt hắn có chút âm trầm, sau lưng hiện lên một vầng mặt trời chói chang, quang mang vạn trượng, khí tức bạo lệ khủng bố, hiển nhiên trong lòng đang rất tức giận.

Bên trong một tòa Thần điện, khí tức ngưng trọng, có một đám người cường đại tụ hội, tất cả đều nhìn chằm chằm vào một kẻ tỏa hào quang rực rỡ.

Đó là Thái Dương Thần Tử, sắc mặc hắn không tốt chút nào.


Trong lòng hắn là lửa giận hừng hực, việc bại dưới tay Cổ Trần trở thành nỗi sỉ nhục lớn nhất của hắn.

- Thái Dương Thần Tử, ngươi thua một Nhân tộc, đánh mất thần vật và một tôn Thần Ma, ngươi không có gì để nói sao?Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, chỉ thấy vị trí phía trên bên trái có một thanh niên đang ngồi, toàn thân hắn được một cỗ thần quang bao phủ, điện lưu lấp lóe.

Hắn là Lôi tộc Thần Tử, Lôi tộc là một nhánh của Thần Tộc, có thực lực cường đại, dòng máu thần thánh cao quý chảy trong thân thể bọn họ.

- Lôi Trạch, ngươi có ý gì?Thái Dương Thần Tử mặt mày sa sầm nhìn hắn.

Lôi Trạch chính là đệ nhất Thần Tử của Lôi tộc, thực lực, thiên phú hay thần huyết đều cực kỳ cường đại, không hề thua kém Thái Dương Thần Tử, thậm chí có khi còn mạnh hơn.

Nhìn Thái Dương Thần Tử, Lôi Trạch hừ lạnh nói:- Ngươi thân là Thần Tử của Thần tộc lại đánh không nổi một Nhân tộc, ngươi còn mặt mũi nào tự xưng là người của Thần Tộc chứ?- Đúng thế, ngươi đã làm mất hết thể diện của Thần Tộc!Một người khác mở miệng, trên thân bao phủ một tầng thánh quang, cường đại vô cùng, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là người khác phải thần phục hắn vậy.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.