Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1222





Toà tế đàn này đã bị hắn khống chế.

Oanh!Tế đàn biến mất, sức mạnh vô biên của đại trận ập đến, muốn diệt sát Cổ Trần hoàn toàn, hiến tế hắn cùng với Long mộ.

- Một đại trận hiến tế cỏn con cũng muốn vây khốn ta?Cổ Trần thét dài một tiếng, tay cầm tế đàn đập thẳng lên trên đại trận.

Ầm ầm, toàn bộ đại trận run rẩy kịch liệt, một số cao thủ Long tộc chủ trì đại trận thổ huyết tại chỗ, thậm chí có kẻ nát bấy toàn thân.

- A! Mau dừng tay!Trên tế đài, một đám Thánh Tử, Thánh Nữ hoảng sợ ngã trái ngã phải, bị Cổ Trần hung hãn hù dọa, không ngờ hắn lại dùng tế đàn để đập.

Đại ca, chúng ta còn ở trên tế đài đấy.


Cả bọn kinh hồn táng đảm nhìn Cổ Trần, hắn lại xách tế đàn lên, hung mãnh đập lên trên đại trận hiến tế lần nữa.

- Phốc!Cả một đám cao thủ Long tộc thổ huyết, thân thể vỡ nát, không chịu nổi lực lượng cuồng bạo của Cổ Trần, một cú đập của hắn đã đánh chết mấy con rồng.

Răng rắc!Rốt cục, đại trận tan vỡ.

- Ngăn hắn lại!Long Hoàng kinh sợ rống to, đánh ra một cỗ lực lượng siêu cường, hắn muốn chặn Cổ Trần lại.

- Cút!Cổ Trần quát lớn, hung hăng xách tế đàn lên nhào tới đánh, lực lượng cuồng bạo xóa sạch tất cả năng lượng, đánh nát mấy con Giao Long ngăn cản hắn.

Máu thịt văng đầy trời, một màn thảm liệt làm cả Long tộc kinh hãi.

- Long Hoàng, nhìn Phục Long Đỉnh trong tay ngươi rất hợp với ta, không bằng đưa cho ta đi.

Cổ Trần đi tới từng bước một, mỉm cười nói.

Lời này của hắn khiến Long Hoàng tái nhợt mặt mày, sừng rồng trên đỉnh đầu phát sáng, trên dưới toàn thân sôi trào khí tức bạo liệt, Long Hoàng định thu hồi Phục Long Đỉnh.

Bạch!Kết quả sau một khắc, trong tay Long Hoàng trống rỗng, Phục Long Đỉnh biến mất đâu không thấy.

- Cái gì?Long Hoàng sắc mặt đại biến, kinh hãi ngẩng đầu, hắn thấy được trong tay Cổ Trần đang cầm một cái đỉnh, chính là Phục Long Đỉnh.

Một tay Cổ Trần cầm Phục Long Đỉnh, một tay nâng tế đàn to lớn, khí tức toàn thân khiến vô số Long tộc phải hoảng sợ.

- Trở về!Long Hoàng nộ hống, kết nối với Phục Long Đỉnh muốn triệu hồi nó lại, Phục Long Đỉnh ong ong rung động, Cổ Trần nheo mắt, nắm chặt lấy Phục Long Đỉnh.


- Muốn triệu hồi? Không có cửa đâu.

Cổ Trần hừ lạnh, trên lòng bàn tay xuất hiện hoa văn Thanh Đồng dày đặc, chúng đan xen quấn lấy Phục Long Đỉnh.

Thậm chí còn có từng ký hiệu u ám bao vây Phục Long Đỉnh, trấn áp chặt chẽ, lập tức cầm giữ được nó.

- Long Hoàng, đa tạ bảo vật của ngươi, không cần tiễn.

Cổ Trần bỗng nhiên cười một tiếng, hắn thu Phục Long Đỉnh vào trong Minh Thổ ngay trước mặt Long Hoàng, nói xong quay người lóe lên, xé mở không gian bước một bước vào trong.

- Đứng lại!Hai mắt Long Hoàng muốn nứt ra, hắn gầm thét lao đến, đầu hắn đụng nát vết nứt không gian, điên cuồng đuổi theo truy sát.

Hắn muốn điên rồi, Long Hồn tới tay lại bị Cổ Trần đoạt mất, còn ngay trước mặt vô số Long tộc và cường giả các phương.

Cổ Trần cướp mất Phục Long Đỉnh khiến Long Hoàng giận điên lên.

Oanh!- Ngao! - Bản hoàng tất sát ngươi!Bên trong hư vô truyền đến hàng loạt tiếng gào thét của Long Hoàng, long ngâm kinh thiên.

Long Hoàng bạo phát, quả nhiên tên này đã che giấu thực lực tu vi, bây giờ mới hoàn toàn phóng thích, khí tức cường đại chấn động các phương.

- Quả nhiên che giấu tu vi.

Bên trong không gian, Cổ Trần nheo mắt nhìn Long Hoàng đang điên cuồng đuổi theo sau lưng, có cảm giác đối phương sắp bước vào Thánh cảnh.


Thật không ngờ Long Hoàng chính là là một cường giả có thể bước vào Thánh cảnh bất kì lúc nào.

Hai người một đuổi một chạy, chớp mắt biến mất giữa hư vô mênh mông.

- Đứng lại!Bên trong hư vô, Long Hoàng nổi giận lao tới, hắn phóng thẳng về phía kẻ đang chạy đằng trước.

- Ngươi trốn không thoát.

Long Hoàng phẫn nộ gào thét, ở phía sau ra sức đuổi theo, nhưng Cổ Trần trước mặt lại có tốc độ cực nhanh, hắn đuổi mãi vẫn chưa kịp.

Cổ Trần lôi ra một cái tế đàn, đám Thánh Tử, Thánh Nữ phía trên tế đàn lập tức hoảng sợ.

- Cổ Trần, hay là ngươi! ngươi thả chúng ta ra trước đi.

Thái Thản Thần Tử lúng túng nói, cẩn thận nhìn Cổ Trần, hung nhân này mang bọn hắn theo là có ý gì?- Đúng đúng đúng!- Cổ Trần, chúng ta và ngươi không oán không cừu, ngươi thả chúng ta ra đi.

Một vị Thánh Tử cầu xin tha thứ, lúc này bị Long Hoàng truy sát, cả đám đều sợ hãi.

Trên tế đàn, Mỹ Đỗ Toa cười như không cười nhìn đám Thánh Tử Thánh Nữ, trong lòng cũng rất rò mò, Cổ Trần mang theo đám người này để làm gì?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.